[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ.

Sau khi cô gửi tin nhắn một lúc lâu, Cố Hoài vẫn không trả lời.

Đang lúc cô cho rằng Cố Hoài đã ngủ rồi, thì thông báo tin nhắn bổng nhảy lên: [ Không đến được sao? Lần đi Giang Thành, có phải cậu đã gửi cho giáo sư Thẩm một quyển nhật kí quan sát không? Giáo sư Thẩm trả lời cậu, là viết tay, gửi đến chỗ tớ, chắc ngày mai sẽ nhận được, tớ vốn định tối mai mang cho cậu. ]

Vừa thấy tin nhắn này, đầu óc Kỳ Nguyệt lập tức tỉnh táo hẳn, khoai tây là nhất, vì thế cô vội đáp: [ Giáo sư Thẩm trả lời nhật kí quan sát ruộng khoai tây của tớ? Viết tay trả lời ấy hả? ]

Làm tròn thì tương đương với chữ kí siêu siêu siêu siêu cấp đặc biệt rồi đúng không?

Khoai tây cộng giáo sư Thẩm, Kỳ Nguyệt quả thật hận không thế chui vào kí túc xá nam để canh chừng, chờ chuyển phát nhanh gửi đến là hốt ngay!


Kỳ Nguyệt trả lời không chút do dự: [ Tớ làm xong sẽ qua ngay! Tối mai tớ nhất định sẽ đến! ]

Cố Hoài: [ Được, tớ chờ cậu. ]

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường trơ mắt nhìn Kỳ Nguyệt mới vừa rồi còn đen mặt vì học, mới một chốc đã tung tăng nhảy nhót vui vẻ thì không khỏi liếc nhau, cảm thấy rất chi là khó hiểu.

Tống Thu Thu lo lắng hỏi: "Nguyệt bảo, việc gì mà vui quá vậy?"

Tống Thu Thu cũng tò mò: "Đúng vậy, cậu cùng đại thần nhắn gì mà vui thế, vui cứ như đang yêu đương ý..."

"Nếu anh nguyện ý từng lớp, từng lớp, từng lớp mà bóc trái tim em ra ..."(*) Kỳ Nguyệt ngâm nga một câu hát, vui vẻ đáp: "Yêu đương nào vui bằng tâm trạng của tớ lúc này! Lúc tham quan ruộng thí nghiệm ở Giang Thành, tớ đã viết một bản quan sát tâm đắc rồi gửi cho giáo sư Thẩm, giáo sư Thẩm trả lời tớ đó các cậu có biết không? Viết tay đó! Là bản viết tay đó!!!"


Tống Thu Thu: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."

Được rồi, cậu vui là được.

Nếu bọn tớ từng lớp, từng lớp, từng lớp mà bóc trái tim cậu ra, nơi đó chắc chắc là một củ khoai tây, không sai đi đâu được...

...

Trong nhóm chat Phân Đội Ăn Dưa, Giang Lãng gửi một tin nhắn.

Giang Lãng: [ Đệch! Tớ vừa huấn luyện xong, định về tra hỏi Cố Hoài, ai ngờ tên nhóc đó ngủ rồi! Một chữ cũng chưa hỏi được! ]

Tống Thu Thu: [ Cắt, chờ có tình báo của các cậu chắc nấm kim châm cũng lạnh rồi! ]

Tuy rằng không hài lòng với hai con cá muối không hề cống hiến cho đoàn đội là Lăng Phong và Giang Lãng, nhưng Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường vẫn chia sẻ "chân tướng dưa giả" cho hai người.

Sau khi biết được chân tướng, hai bạn nhỏ bên nam bày tỏ: Quả nhiên mở rộng tầm mắt!

Giang Lãng chiếu theo lẽ thường lại bắt đầu nghi ngờ Kỳ Nguyệt đã rót cho Cố Hoài canh mê hồn gì đó.


Tống Thu Thu cùng Giang Lãng lại bắt đầu một trận battle mới...

Giang Lãng: [ Ơ đờ mờ! Hóa ra lại là bạn học khoai tây? Rốt cuộc cô ấy đã cho Cố Hoài uống loại canh mê hồn gì vậy? ]

Tống Thu Thu: [ Sao cậu không hỏi Cố Hoài đã cho Nguyệt bảo nhà tôi uống loại canh mê hồn nào? Cậu rõ mà, những chuyện đó đều do Cố Hoài tự làm, Nguyệt bảo nhà tôi lại đâu kề dao vào cổ Cố Hoài buộc cậu ấy phải làm thế! Sao nồi lại ụp vào đầu Nguyệt bảo nhà tôi rồi? ]

Giang Lãng: [ Cười chết tôi rồi! Tôi quen Cố Hoài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi còn chưa rõ nhân phẩm của cậu ấy à? Trong lòng Cố Hoài chỉ có học tập, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này! Huống chi nhìn sao cũng thấy bạn học khoai tây không phải hình mẫu mà Cố Hoài thích! Hôm nay tôi thề tại đây! Nếu Cố Hoài cho bạn học khoai tây uống canh mê hồn, à không, nếu Cố Hoài có chút động lòng nào với bạn học khoai tây, tôi sẽ... tôi sẽ bò lên nóc trường đại học A hét lớn "tôi là đồ ngu"! ]
Tống Thu Thu: [ Tôi mới là người phải cười chết đó! Tôi và Nguyệt bảo quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi còn không rõ nhân phẩm của Nguyệt bảo sao? Trong lòng Nguyệt bảo chỉ có khoai tây, tuyệt đối không có bất kì tâm tư quấy rối gì với Cố Hoài, nếu tôi thua... tôi cũng sẽ bò lên nóc trường đại học A hét lớn "tôi là đồ ngu"! ]

Giang Lãng: [ Được! Ai không kêu thì phải làm cháu của đối phương! Lăng Phong giống tôi! ]

Lăng Phong nghe vậy thì sửng sốt, nhưng nghĩ sao cũng thấy bên mình chắc thắng không thua, vì thế phụ họa theo: [ Đúng! Tôi theo Giang Lãng! Nếu bọn tôi thua thì tôi cũng đi! Đương nhiên, chúng tôi không có khả năng thua ha ha ha ha! ]

Tô Tiểu Đường cũng không cam lòng yếu thế: [ Tôi theo phe Thu Thu! Bọn tôi mới không có khả năng thua ý! Hai cậu phải hét là cái chắc rồi, tôi chờ để ghi âm! ]
...

Rất đồng tình với tổ hợp hai và năm này...

Lần đánh cược này đã định sẵn không có người thắng, phe nào cũng thua...

(*) Lời bài hát Hành Tây của Dương Tông Vỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi