[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tống Thu Thu trợn tròn mắt: "Nói thật."

Lăng Phong nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu đừng tưởng nói thật sẽ an toàn, câu hỏi của tên nhóc này rất xảo trá, hoàn toàn không kém mạo hiểm đâu."

Tống Thu Thu đen mặt, sửa lời: "Vậy... Vậy thì mạo hiểm!"

Nhìn biểu cảm như sắp chết của Tống Thu Thu, Giang Lãng cười tủm tỉm: "Cậu chắc chưa?"

Tống Thu Thu: "Chắc rồi! Tới đi!"

Giang Lãng móc di động ra, mở phần ghi âm lên: "Làm bạn với nhau lâu vậy rồi, lại là đồng đội, tớ sẽ không làm khó cậu. Thế này đi, cậu chỉ cần nói ba lần 'Giang Lãng ca ca soái nhất' là được!"

Tống Thu Thu khó tin: "Đờ mờ! Cậu... Cậu biết xấu hổ không thế?"

Khác với vẻ khϊếp sợ của Tống Thu Thu, mấy nam sinh quen biết Giang Lãng đều cười chế nhạo: "Giang Lãng! Không được thế chứ! Xả nước* lộ liễu như thế là không được rồi!"


"Đúng vậy đúng vậy, cậu ra đề đơn giản quá đi!"

Giang Lãng không để ý những người đó, tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Thu Thu: "Alo, cậu có nói không? Cậu nghe không, mọi người đều nói tớ xả nước đó, yêu cầu này của tớ thật sự rất đơn giản!"

Sắc mặt Tống Thu Thu đen như đít nồi, đơn giản chỗ nào chứ!

Cậu ta còn ghi âm nữa!

Lịch sử đen này không được phép tồn tại!

Tô Tiểu Đường khuyên bảo: "Được rồi Thu Thu, đại trượng phu co được dãn được!"

Tống Thu Thu cắn răng nhìn chằm chằm Giang Lãng, có ý đàm phán: "Có thể bỏ bớt hai chữ không?"

Giang Lãng nhướng mày: "Cậu muốn bỏ hai chữ nào? Sẽ không phải hai chữ 'Giang Lãng' đấy chứ? Vậy thì không được!"

Tống Thu Thu: "Hai chữ ca ca!"

Giang Lãng lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không được! Dù phải bỏ hai chữ soái nhất cũng không được bỏ hai chữ ca ca!"


Tống Thu Thu: "...!!!"

Mặt cậu ta dày đến mức nào vậy?!

"Giang Lãng! Cậu chờ đó cho tôi!"

Tống Thu Thu hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: "Giang Lãng ca ca soái nhất! Giang Lãng ca ca soái nhất! Giang Lãng ca ca soái nhất!!! Được chưa?!"

"Được được được! Coi như cậu qua ải!" Giang Lãng cười hớn hở cất di động.

Dưới tình huống Giang Lãng đã thu liễm mà vẫn giương cung bạt kiếm như vậy, khiến Kỳ Nguyệt và Tô Tiểu Đường cũng bắt đầu khẩn trương theo.

Mấy vòng tiếp theo Kỳ Nguyệt đều không bốc trúng Tiểu Vương, xem ra hôm nay cô khá may mắn.

Lại một vòng nữa bắt đầu.

Lăng Phong kích động giơ lá bài trong tay lên: "Ái chà chà! Đại Vương là tôi, là tôi, là tôi! Đến lượt tôi xử nô ɭệ rồi! Ai rút được lá Tiểu Vương vậy! Mau ra đây!"

Kỳ Nguyệt nhìn bài trên tay mình, may mà không phải cô.


Mọi người thì thầm với nhau hỏi xem là ai, Cố Hoài ngồi bên cạnh Lăng Phong giơ lá bài lên: "Là tớ."

Cuối cùng rút trúng Cố Hoài rồi!

Mọi người lập tức hưng phấn!

Ai nấy đều mồm năm miệng người đề nghị với Lăng Phong, đặc biệt là các nữ sinh: "Lăng Phong, cậu hiểu mà! Hỏi vấn đề ai cũng muốn biết!"

"Đúng vậy đúng vậy! Cơ hội nghìn năm có một đấy!"

Lăng Phong câm nín lườm những người đó: "Các cậu đừng có hố tôi! Bọn tôi sống cùng một phòng, còn sớm chiều chung đụng, đắc tội cậu ấy có gì tốt cho tôi! Các cậu cho tôi chỗ tốt giề?"

"Nhìn lá gan của cậu kìa! Cậu cứ hỏi đi! Nếu xảy ra chuyện... dù sao cũng không liên quan đến bọn tớ!"

Nhìn đám bạn tồi của mình, khóe miệng Lăng Phong hơi giật.

Cuối cùng, sau một hồi châm chước, anh ta quyết định chọn một câu hỏi tầm trung.
Vấn đề này thỏa mãn tâm lý bát quái của mọi người, cũng sẽ không làm Cố Hoài quá khó xử.

Lăng Phong ho nhẹ một tiếng: "Thế này đi, là bạn bè lâu năm, tớ cũng không làm khó cậu, cậu phải trả lời vấn đề này của tớ!"

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Lăng Phong hỏi: "Nụ hôn đầu tiên của cậu là khi nào? Phải trả lời cụ thể một chút! Ngày, tháng, năm, giờ, phút, giây! Vấn đề này đủ đơn giản rồi chứ?"

....

(*) Xả nước: Hiện tượng hoặc hành vi trong một trò chơi cạnh tranh, vì một lý do nào đó mà bên có trình độ và sức mạnh lớn hơn cố tình tỏ ra yếu kém đội yếu thế hoặc đang hòa với đội mình. Các lý do của hành vi xả nước thường là giao dịch nội gián, do quan hệ hoặc các chiến thuật lợi dụng quy tắc. Ở đây ý muốn nói Giang Lãng cố tình nhường Tống Thu Thu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi