[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Để xoa dịu bầu không khí, Trần Cảnh mở miệng: "Ngành nông học cũng không có gì không tốt, tương lai làm nghiên cứu khoa học, tiền đồ không hề kém những chuyên ngành khác."

"Haiz, nghiên cứu khoa học nào dễ như vậy!" Vu Thục Hoa tưởng tượng tới cảnh Kỳ Nguyệt tốt nghiệp xong liền phải về quê thì nảy sinh một trận bực bội.

Kỳ Trăn nhìn Trần Cảnh: "Anh Cảnh, nghe nói viện nghiên cứu của anh vô cùng lợi hại!"

Nghe Kỳ Trăn khen, trên mặt Trần Cảnh khó tránh khỏi hiện lên vài phần tự đắc, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: "Viện nghiên cứu của bọn anh quả thật rất lợi hại, nhưng cao thủ trong đó rất nhiều, anh chỉ là dạng bình thường mà thôi!"

Vu Thục Hoa lập tức cười nói: "Thế mà vẫn xem là bình thường hả? Con trẻ tuổi như vậy mà đã được mời vào đó với mức lương cao thế rồi!"


Trần Cảnh cười đáp: "Viện nghiên cứu của con tụ tập rất nhiều đại thần, có người còn nhỏ tuổi hơn cả con và cũng là tiến sĩ, cậu ấy là tiến sĩ người Hoa trẻ tuổi nhất của đại học HF. Vào thời điểm đó, cậu ấy đã nhận được lời mời từ mười mấy ngôi trường danh giá hàng đầu thế giới, có thể gọi cậu ấy là thu hoạch của một ngôi trường nổi tiếng. Nhưng cuối cùng cậu ấy lại chọn về nước, vào đại học A, hiện giờ đang là tiến sĩ song bằng."

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Kỳ Nguyệt hơi khựng lại.

Sao cô lại cảm thấy quen tai thế nhỉ?

Trần Cảnh tiếp tục nói: "Lúc cậu ấy mới về nước, viện nghiên cứu đã mời cậu ấy với mức giá trên trời, nhưng cậu ấy lại không đồng ý, nói là phòng thí nghiệm của đại học A còn vài hạng mục vẫn chưa hoàn thành. Cuối cùng, sở trưởng của viện nghiên cứu của bọn cháu đích thân đến mời rất nhiều lần cậu ấy mới đồng ý, nhưng thời gian gia nhập vẫn chưa được xác định."


Vu Thục Hoa: "Lợi hại thế sao!"

Trần Cảnh: "Đúng vậy, đó mới là thiên tài chân chính! Cậu ấy là huyền thoại trong giới nghiên cứu khoa học bọn cháu!"

Kỳ Nguyệt càng nghe càng cảm thấy quen tai, chần chừ hỏi: "Ừm, người anh nói... Có phải họ Cố không?"

Trần Cảnh hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chính là họ Cố, tên Cố Hoài! Em biết cậu ấy?"

Anh ta đột nhiên nhớ ra: "Suýt nữa đã quên, em học đại học A, chắc chắn từng nghe truyền thuyết về cậu ấy!"

Kỳ Nguyệt gật đầu: "Cậu ấy rất nổi tiếng, nghe nói ngành học ở HF của cậu ấy là cơ học lượng tử, nghiên cứu sinh học phân tử khi đến đại học A, quả thật rất lợi hại. Nhưng tin được viện nghiên cứu NT mời về thì tôi mới biết thôi..."

"Người biết chuyện này không nhiều lắm, dẫu sao viện nghiên cứu vẫn chưa công bố ra ngoài! Chắc chờ cậu ấy nhận chức xong sẽ công bố!" Trần Cảnh có chút chờ mong, "Hi vọng đến lúc đó có thể cùng vị thiên tài đó giao lưu, nhưng anh sợ người ta khó gần, hình như thiên tài đều có tính cách vô cùng lập dị..."


Kỳ Nguyệt buộc miệng trả lời: "Sẽ không đâu! Tính tình cậu ấy rất tốt, cũng rất tốt bụng!"

Trần Cảnh hơi kinh ngạc: "Em quen cậu ấy?"

Nghe đến đó, Kỳ Trăn cũng nhìn sang Kỳ Nguyệt, hiển nhiên đang nhớ đến việc Cố Hoài chở Kỳ Nguyệt ngày đó.

Kỳ Nguyệt không phủ nhận: "Có quen biết ở trường..."

Kỳ Nguyệt và Trần Cảnh cứ vậy bắt đầu trò chuyện xoay quanh Cố Hoài.

Hai người nói vô cùng sôi nổi, những người khác dường như không thể chen lọt vào.

Vu Thục Hoa thấy thế, sắc mặt không tốt cho lắm.

Bà ta đẩy chủ đề lên người Kỳ Trăn: "Trăn Trăn à! Ngày mai con thi bắn súng sao?"

Kỳ Trăn gật đầu: "Đúng vậy mẹ, chiều mai."

Trần phu nhân quan tâm hỏi: "Trăn Trăn sắp thi đấu à, có lo lắng không con?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi