[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

(*) Y bát: Áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau), có thể hiểu là truyền từ đời này sang đời khác.

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Khi nhỏ Nguyệt Nguyệt không sống cạnh chúng tôi, việc bắn súng của nó thực ra do chú hai của nó dạy..." Kỳ Vạn Lý mở miệng.

Trần phu nhân nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức chữa lời: "Chẳng trách, tuy đều là con gái anh, nhưng so với tự mình dạy dỗ quả thật không giống nhau, rất khác, vẫn là Trăn Trăn ưu tú nhất, kết thừa y bát của anh!"

Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Vạn Lý mới hòa hoãn một chút. Việc Nguyệt Nguyệt từ bỏ bắn súng luôn khiến ông ta ôm áy náy, vẫn may Trăn Trăn không làm ông ta thất vọng.


Trần Cảnh cũng mở miệng: "Nếu không phải vì đồng đội thì lần này Trăn Trăn đã không thua rồi."

"Đúng rồi, nam sinh bắn được điểm tuyệt đối của đội Kỳ Nguyệt là ai? Nghe những học sinh kia nói, thì hình như cậu ta là tiến sĩ?" Trần phu nhân tò mò hỏi.

Trần Cảnh trả lời: "Cậu ấy chính là người con từng nhắc với mọi người, là người mà sở trưởng của con đích thân đi mời ba lần, Cố Hoài!"

"Hóa ra cậu ấy chính là tiến sĩ song bằng thiên tài kia..." Trần phu nhân nhịn không được mà cảm thán, "Thiên tài không hổ là thiên tài, dù làm gì cũng đều lợi hại!"

Trần tổng cũng lộ vẻ tán thưởng: "Tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu như thế, tương lai tiền đồ vô lượng! Trần Cảnh, con phải học tập theo người ta đấy!"

Học tập?

Vị này anh ta học theo không được...


Những người ở tầng mây như Cố Hoài, anh ta chỉ có thể ngước đầu mà nhìn.

Hôm nay thấy Cố Hoài ở đây, anh ta cũng rất kinh ngạc, không phải đang dưỡng bệnh ở nhà sao?

Mỗi hạng mục trong lý lịch của Cố Hoài đều đủ tạo tiếng vang trong ngành, nhưng anh ta chưa từng nghe Cố Hoài có am hiểu bắn súng, còn chạy đi tham gia một thế vận hội nho nhỏ?

Mỗi một phát súng chỉ có bốn năm chục giây, người xem còn đang thảo luận về viên thứ nhất, phát súng thứ hai đã bắt đầu.

Cộng sự của Kỳ Trăn hít sâu một hơi: "Ôi trời! Thật căng thẳng mà! Em còn tưởng đã thắng chắc rồi, sao đột nhiên lại lòi ra một đội lợi hại thế nhỉ? Một sinh viên ngành nông học, một sinh viên ngành khoa học sự sống, hoàn toàn không mò ra được thực lực và nước đi mà! Lợi hại như thế sao không tiến vào đội tuyển quốc gia nhỉ?"


Kỳ Trăn lạnh giọng nhắc nhở: "Cậu cũng biết bọn họ là dân nghiệp dư, hoảng cái gì? Chẳng lẽ cậu còn không bằng hai người chơi nghiệp dư?"

Chỉ là viên đạn đầu tiên mà thôi.

Tình huống trong sân bắn súng thay đổi chóng mặt, dù thắng chín điểm liên tiếp, điểm cuối cùng cũng có thể bị lật kèo!

"Đó là điều không thể!" Nghe Kỳ Trăn nói vậy, cộng sự cuối cùng cũng an tâm hơn, "Sư tỷ, chị yên tâm, lần này nhất định em sẽ không kéo chân sau của chị!"

Các tuyển thủ lần lượt bắn ra viên đạn thứ hai, lần này đội của đại học B phát huy còn tốt hơn viên thứ nhất, tuyển thủ nữ được 10.7 điểm, tuyển thủ nam được 10.8 điểm, trước mắt đang là đội có số điểm cao nhất trong sân.

Kế đó, Kỳ Trăn và cộng sự cũng bắn phát đạn thứ hai.

Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn về bia tính điểm, nếu cộng sự của Kỳ Trăn bắn thấp hơn 10.7 điểm, vậy cho dù Kỳ Trăn bắn được max điểm cũng không thắng được.
Thi đấu đồng đội hỗn hợp chính là vậy, không chỉ dựa vào trình độ của bản thân, trình độ của cộng sự cũng vô cùng quan trọng.

"Đoàng!" một tiếng, điểm cộng sự đã có.

10.8 điểm!!!

Tên nhóc này phát huy không tệ.

Nhưng đội Kỳ Trăn muốn thắng cũng không dễ dàng, bởi vì Kỳ Trăn phải bắn ít nhất được 10.8 điểm mới có thể thắng.

Biểu cảm của Kỳ Trăn không hề thả lỏng.

Điểm của cộng sự ngược lại khiến cô ta áp lực hơn, nếu cộng sự điểm thấp, thua còn có thể đổ lỗi cho đối phương, nhưng hiện giờ...

Một khi thua, chính là trách nhiệm của cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi