[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nếu không phải vì tính chuyên nghiệp, nhân viên hướng dẫn đã kích động hét lớn rồi.

Trời ơi trời ơi trời trời ơi!

Đây là loại bạn trai thần tiên gì vậy!!!

Ban đầu cô còn cho rằng chàng trai này vì cố ý dỗ vui cô gái kia, nên mới muốn mua tặng cô ấy, nhưng lại không ngờ, là cô nông cạn rồi!

Cô chỉ là một nhân viên hướng dẫn mà thôi, vì sao phải ăn bát cẩu lương này!

Nghe vậy, Kỳ Nguyệt mới kịp phản ứng, đây chẳng lẽ... là đeo chun cột tóc của bạn gái trong truyền thuyết sao?

Hình như nó là một trào lưu rất thịnh hành đoạn thời gian trước?

Đeo chun cột tóc, chứng tỏ đã có bạn gái...

Cô không ngờ... chun buộc tóc còn có thể dùng như vậy...

Chỉ là, đại thần nói cũng rất có đạo lý.

Để mọi người cho rằng anh đã có chủ, cũng coi như biện pháp giúp anh giảm bớt phiền phức.


"Tiểu thư, thật hâm mộ cô..." Nhân viên hướng dẫn nhìn Kỳ Nguyệt với vẻ hâm mộ.

Kỳ Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu không thôi. Sao lại hâm mộ cô? Rõ ràng người bỏ tiền ra mua là cô mà???

Tám nghìn tệ đấy!

Cô ấy phải nên hâm mộ Cố Hoài mới đúng chứ?

Có người nguyện ý mua cho anh chiếc chun buộc tóc giá tám nghìn tệ đó!

Nhưng cuối cùng, Kỳ Nguyệt vẫn quăng chuyện đó sang một bên. Tám nghìn thì tám nghìn đi! Dù gì nó cũng có ích cho Cố Hoài, vẫn tương đối có giá trị, huống chi nó còn được nạm kim cương nữa.

...

Sau khi rời khỏi cửa hàng phụ kiện, Cố Hoài vẫn còn hứng thú lắm, vì thế hai người lại đi dạo.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Nguyệt đến trung tâm thương mại này, cô cũng muốn xem nơi này có đồ gì ngon không, lần sau có thể rủ Thu Thu đến đây.

Tới tầng cao nhất, Kỳ Nguyệt hơi bất ngờ khi thấy có một gian hàng nhỏ bày bán kẹo đường, có rất nhiều hình động vật nhỏ và nhân vật hoạt hình được làm sinh động như thật.


Kỳ Nguyệt rất muốn mua, chỉ là người xếp hàng tại gian hàng đó đều là các bạn nhỏ, cho nên ngại đến.

Đi thêm vài bước, lại tình cờ thấy một hội quán đấu kiếm, còn rất lớn.

Đôi mắt Kỳ Nguyệt sáng lên, có hơi ngứa tay.

Năm tư đại học có nhiều việc phải làm, đã lâu rồi cô chưa dụng qua kiếm.

Thấy cô dừng chân, Cố Hoài đề nghị: "Vào xem thử nhé?"

Kỳ Nguyệt gật đầu liên tục, hai người song hành tiến vào hội quán đấu kiếm.

Hội quán này chiếm diện tích rất lớn, phong thái thoạt nhìn cũng rất chuyên nghiệp, hai người vừa vào đã có người nghênh đón.

"Hai vị muốn chơi đấu kiếm không? Nhân dịp khai trương, hội quán chúng tôi đang có hoạt động miễn phí thử nghiệm một lần. Nếu như không biết chơi, tôi có thể hướng dẫn cách chơi cho hai vị..."

So với các môn thể thao phổ biến như bóng bàn, cầu lông, bóng đá hay bóng rổ,... thì đấu kiếm không quá phổ biến, thậm chí chỉ có các thành phố trọng điểm mới có hội quán đấu kiếm, quả thật rất ít người biết.


Kỳ Nguyệt gật đầu, nếu hội quán này không tệ, về sau có thể thường xuyên lui tới.

Cô nhìn sang Cố Hoài, hỏi: "Cậu muốn xem thử không?"

"Muốn. Cậu xem trước đi, tớ có chút việc, đi một lát rồi về ngay." Cố Hoài đáp.

Kỳ Nguyệt gật đầu theo bản năng: "Ồ, vậy được, tôi ở đây chờ cậu..."

Sau khi Cố Hoài rời đi, Kỳ Nguyệt ngồi tại khu nghỉ ngơi chờ anh về.

Nhân viên của hội quán thân thiết chuẩn bị cho cô trà và điểm tâm.

Cửa hàng này mới khai trương, nằm ở vị trí mặt tiền, cách trang hoàng và phục vụ đều khá tốt, nhân khí cũng khá cao, liên tục có người vào ra để chơi thử.

Kỳ Nguyệt đang ngồi chờ Cố Hoài, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam kích động:

"Kỳ Nguyệt!"

Kỳ Nguyệt quay đầu về phía âm thanh theo bản năng.

Kế đó, liền thấy được một bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Chàng trai có khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc có vẻ bình thường nhưng nhìn đâu cũng thấy tinh tế, vẻ ngây ngô năm ấy đã lui đi, thay vào đó chính là sự trầm ổn.

Kỳ Nguyệt hoảng hốt một lúc lâu mới lục ra một bóng người từ trong trí nhớ, cô lẩm bẩm: "Sở Mộ Phàm..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi