[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Bạch Linh

Trông thấy số điểm của Diệp Lâm Linh, những người khác đều kinh ngạc cảm thán.

Tuy rằng sân bắn này có hơi khác so với sân thi đấu chính thức, nhưng thành tích này cũng đủ khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.

Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì hẳn sẽ không có ai cao hơn được.

Hai má Diệp Lâm Linh ửng đỏ, cô ta đi tới bên cạnh Cố Hoài, mở miệng cười nói: "Cố đại nam thần, anh đã đồng ý với quy tắc, đương nhiên sẽ không quỵt nợ đúng không?"

Cố Hoài: "Đương nhiên."

Hai mắt Diệp Lâm Linh sáng lên: "Vậy anh đồng ý hẹn hò với em sao? Ba lần đó!"

Cố Hoài không chút để ý mà xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: "Không phải vẫn chưa thi đấu xong hay sao?"

Diệp Lâm Linh hừ một tiếng: "Em không tin còn ai có thể cao điểm hơn em được nữa!"

Quả nhiên, tuy rằng điểm của mấy người còn lại cũng rất cao nhưng đều không thể vượt qua Diệp Lâm Linh được.


"Ha ha ha Lâm Linh, cậu cũng quá là liều mạng mà! Cái điểm này của cậu sao bọn tớ còn vượt qua được chứ?"

"Đúng vậy đó, phần thưởng này cậu trực tiếp đi lấy luôn đi!"

......

Mọi người bắt đầu trêu chọc, vẻ mặt của Diệp Lâm Linh cũng dần trở nên kiên định, cô ta nhất định phải có được.

Nhưng Cố Hoài trước sau vẫn lãnh đạm như cũ, giống như anh chẳng thèm để ý tí gì tới kết quả này.

Lại một cô gái nữa đã bắn xong, bên trong đám người liền vang lên tiếng hoan hô.

"Ha ha, chỉ có 7.5 điểm!"

"Quả nhiên vẫn là Lâm Linh thắng rồi!"

Kỳ Nguyệt đang ngồi trong một góc nhắm mắt dưỡng thần, bởi vì tiếng ồn xung quanh liền mở to mắt, lập tức tỉnh táo lại: "Kết thúc rồi à?"

Vẻ mặt Cố Hoài đầy vẻ bất đắc dĩ: "Nhanh thôi, nhưng phải xin lỗi cậu rồi, tôi còn bận hẹn hò ba lần nữa..."


"Cái gì? Còn phải đợi lâu như vậy sao?" Sắc mặt Kỳ Nguyệt lập tức đen lại.

Trông thấy vẻ mặt thất vọng của cô gái, Cố Hoài suy tư một chút rồi nói: "Hoặc là... Cậu giúp tôi việc này nhé?"

Khuôn mặt của người đàn ông này cũng thật đẹp quá mà, đôi mắt và hàng lông mày của anh đẹp như tranh vẽ, lúc anh cười lên, tựa như có một cơn mưa hoa đào nơi đáy mắt vậy.

Kỳ Nguyệt lắc lắc đầu: "Hả? Giúp gì cơ?"

"Em có muốn thử chút không?" Cố Hoài mở miệng đề nghị.

"Hả?" Kỳ Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp.

Tống Thu Thu nghe vậy liền nhanh chóng chạy tới, nắm lấy bả vai Kỳ Nguyệt điên cuồng lay lay, động viên cô: "Nguyệt bảo bảo, Nguyệt bảo bảo! Thử chút đi! Coi như giúp Cố Hoài đi mà! Nếu như cậu thắng, phần thưởng chính là của cậu đấy!"

Kỳ Nguyệt bị hoảng tới mức ngây ngốc: "Tớ sao? Nhưng mà tớ không làm được đâu, tớ còn chưa từng cầm qua súng nữa..."


Cố Hoài nghe vậy, trong đáy mắt đen như mực của anh khẽ xẹt qua tia phức tạp.

"Không được cũng không sao đâu! Nhỡ đâu đột nhiên cậu gặp vận may thì sao? Phần thưởng chính là có thể tùy ý lựa chọn một người ở đây để hẹn hò ba lần đó! Đến lúc đó cậu chọn Cố Hoài, vậy không cần phải chờ anh ấy hẹn hò với người khác ba lần rồi mới có thể nói đến cái gì mà kĩ thuật lai giống khoai tây kiểu mới nữa..." Tống Thu Thu chọc chọc vào người Kỳ Nguyệt, nói rõ từng từ một.

Kỳ Nguyệt nghe vậy thì ngẩn người, vừa rồi cô không có để ý tới bọn họ đang chơi gì nên đương nhiên cũng không để ý phần thưởng là gì.

"Từ từ, cậu vừa nói phần thưởng là cái gì cơ?" Kỳ Nguyệt hỏi lại lần nữa.

Tống Thu Thu: "Có thể tùy chọn một nam sinh ở đây, hẹn hò, ba lần."
Kỳ Nguyệt: "..."

Vào giờ khắc này, Kỳ Nguyệt tự động lý giải những lời này thành...

Tùy tiện chọn một người ở đây: Chọn Cố Hoài!

Hẹn hò: Nói chuyện về khoai tây!

Ba lần: Nói ba lần!

Kỳ Nguyệt: "Chậc..."

Qua loa quá đê!

---

Cố Hoài: Tôi thực sự chơi rất dở, bắn không trúng bia.

Kỳ Nguyệt: Tôi sẽ không chơi đâu, tôi còn chưa từng sờ qua súng nữa là.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi