[QUYỂN 1] [MAU XUYÊN] NỮ PHỤ LƯU MANH!!! VẬT HI SINH MAU PHẢN KÍCH!

Số 23 thật vất vả mới thành công ném cục nợ kia đi được, tâm tình tốt đến vui vẻ,


Vừa đi về nhà vừa ngân nga,


[ Ký chủ... ] Nhị Tam mỉm cười ôn hòa


"Hửm?"


[ Ngài không thấy có gì đó đặc biệt sai sao? ] Nhị Tam cười đến càng hiền hòa hơn


Số 23 ngẫm lại giọng điệu cợt nhả của nó,


Quả thực thế giới trước cũng như vậy,


Mỗi lần Nhị Tam trườn ra khỏi hang là lại một lần đen đủi,


Làm ta suýt mất vợ,


Không thể tin tưởng Nhị Tam!


[ ... ] Suy luận logic...


[ Ký chủ, hãy dùng đầu óc thông minh của người suy xét lại thật kĩ, hối hận không kịp đâu... ]


Số 23 thấy giọng điệu này nghiêm túc hơi trước một chút, đành phải bỏ phí ba phút cuộc đời thành tâm suy nghĩ,


Ừm...


Mình đã làm sai thao tác nào nhỉ?


Không!


Ta làm sao có thể làm sai!!!


Nhị Tam chỉ toàn lừa gạt!


Số 23 thảnh thơi đi tiếp,


Trong khoảnh khắc, đầu óc chợt lóe qua một suy nghĩ...


Số 23 xém chút bị dọa sợ,


Ha ha!


Không thể nào đâu nhỉ?


[ Có thể nào đó a~! ]


Số 23 lúc này chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, nghiến răng nghiến lợi,


Nhị! Tam!


Nhị Tam yếu ớt [ Ký chủ, giết người là phạm pháp! Giết người là phạm pháp a! ]


Ngươi lại không phải người!!!


[ Tiểu Tam cũng là người! ]


Số 23 "..."  Xong đời rồi!!!


...


Trên đường không có ai, chỉ có mấy chiếc xe chạy qua,


Số 23 vẫy vẫy tay với mấy nhân viên trung tâm, đau lòng ôm cái lồng mèo rời đi,


Mấy nhân viên trung tâm đứng đó, tâm tình hoang mang không thôi,


Cứ thử tưởng tượng một kẻ mặc áo bào đạo sĩ khả nghi đem vật nuôi đến bỏ rồi một lúc sau lại quay lại nhận xem!!!


Có bệnh!!!


Nhị Tam [ ... ] Cảm giác thật hả hê!


Cho ký chủ bắt nạt ta tiếp này!!!


...


Chung cư cũ,


Sân tầng thượng,


Số 23 ngồi xổm trước cái lồng mèo, đầu cúi thấp, ngón tay vẽ tròn tròn trên mặt đất, vẻ mặt giống như làm sai chuyện gì đó,


"Vợ ơi..."


"Ta thành tâm thành ý hối lỗi rồi mà..."


Nhị Tam [ ... ] Ký chủ thành tâm thì trời sập!!!


Số 23 lườm nó một cái, lại tiếp tục vẽ vòng tròn trên đất,


"Vợ ơi... Đừng ngạo kiều nữa..."


"Vợ..."


Mèo đen "..." Diễn! Cho ngươi tiếp tục diễn!


Không phải nói bỏ ta sao???


Một lát sau,


Bên ngoài hoàn toàn yên lặng...


Mèo - Lăng Triệt "..." Bỏ cuộc rồi???


Kiên trì thêm một chút đi chứ!!!


Ta sắp động lòng rồi mà...


Mèo đen từ từ bò ra khỏi lồng, đưa mắt nhìn quanh,


Sân thượng vắng vẻ,


Bảo bối lại chạy đâu rồi???


Lăng Triệt tức giận, nhưng chỉ có thể phát ra vài âm thanh gừ gừ nơi cổ họng,


Cửa cạch một tiếng mở ra,


Thiếu nữ bước vào, nhìn mèo đen ưỡn ngực ngồi trước mặt hơi ngạc nhiên,


Thuận tay ném thứ đằng sau đi...


Thật mất công bắt để dụ...


Lăng Triệt "..." Cô bắt chuột làm gì???


Mèo đen cong lưng, phốc một cái nhảy lên người thiếu nữ,


Móng vuốt bám trên áo bào không còn bị Số 23 ghét bỏ,


Mèo đen gắt gao bám vào người cô, phát ra thanh âm ngao ngao ủy khuất như tố cáo, thêm vài phần yếu ớt,


Số 23 chợt cảm thấy có chút đáng yêu...


Đưa tay xoa đầu mèo vài cái,


Lăng Triệt vội vàng rời đi ánh mắt,


Nếu không phải là mèo thì hiện tại mặt đã nóng như bị lửa đốt, một đường đốt tới ngực, kịch liệt nhảy lên.


Số 23 chợt lóe lên vài ý tưởng, cười hì hì nhìn 'hắn',


Lăng Triệt "..." Lại nghĩ ra cái gì rồi???


...


Hôm sau,


Sân thượng,


Quang cảnh, khụ, tương đối bắt mắt,


Thiếu nữ mặc áo bào xắn cao tay, tắm cho mèo trong chậu,


Mèo đen không ngừng kêu, vùng vẫy muốn thoát khỏi cô,


Số 23 cười đến vui vẻ, tay không an phận sờ soạng khắp người mèo, tranh thủ chiếm tiện nghi,


Lăng Triệt "..." Cố ý!!! Đồ độc ác!!!


Thật lâu sau,


Số 23 mới mang khăn bông trắng như tuyết đến bọc mèo lại, ôm lên lau lau,


Cùng lúc có người bước vào,


Chu tiên sinh theo hẹn lại đến,


Đập vào mắt ông là quang cảnh tương đối khác so với ấn tượng ban đầu...


Thiếu nữ một tay lau nước trên người mèo nhỏ, khoé miệng mở rộng, mắt không chớp mà nhìn nó hồi lâu, ánh mắt mang theo vạn phần sủng nịch,


Cảm giác có chút khác...


Số 23 ngẩng đầu liền thấy người,


"Đại sư."


"Mời ngồi..."


Chu tiên sinh cung kính gật nhẹ đầu, sau đó liền bắt đầu mở miệng,


Cô vẫn tiếp tục động tác trên tay, ánh mắt chuyên chú không rời,


"Đại sư, vụ án lần trước..."


"Lại xảy ra nữa..."


Động tác có chút hơi dừng,


"Mà lần này... Dư Vẫn đội trưởng muốn tôi gọi cô đến."


"Ồ."


"Vụ... vụ án lần này... nghe nói có liên quan đến cô..."


Thiếu nữ vẻ mặt không đổi, nhưng ánh mắt kèm theo sự lạnh băng quét đến khiến Chu tiên sinh ngây người, sửng sốt mất hồi lâu,


Số 23 nhìn chằm chằm Chu tiên sinh,


Phía sau ông ta có một đám khói lớn màu đen lượn lờ,


Trong nháy mắt bầu không khí hơi thay đổi, nhưng rất nhanh liền biến mất...


Đám khói cũng từ từ tan biến không dấu vết...


Lệ khí...


Lệ quỷ...


Nữ chính...


Vui nha~!


Số 23 cảm thấy không kiên nhẫn chờ đợi được nữa, lập tức đứng dậy, không quên nhấc mèo trên bàn bỏ lên vai,


"Chu tiên sinh, làm phiền ông một chút..."


Chu tiên sinh do dự rồi dưới ánh mắt 'đồng ý hoặc chết' của người đối diện đành miễn cưỡng gật đầu,


Mèo đen trên vai cô lười biếng 'ngao' một hồi...


---------------------------------------*****************************************----------------------------------


Góc bên lề:


Lăng Triệt: Tại sao lại là mèo???


Mỗ tác giả: Không thì rắn, chó, cừu, dê, cá,... Ngươi như vậy liền chọn một cái.


Lăng Triệt: ...


Số 23: Vợ ơi ~!!! Mèo có thể ôm ôm nha~!!!


Lăng Triệt: ...


Nhị Tam: [ Không thì lần sau cho ký chủ thử một chút? ]


Mỗ tác giả: Ý hay!!!


Số 23: ...


Lăng Triệt: ...


Mỗ tác giả: Mọi người, đến, bình chọn một cái ủng hộ ta nha!!! =v=



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi