[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Bị Rimbaud từ sau lưng kẹp người, Bạch Sở Niên chậm rãi giơ hai tay lên ý bảo đầu hàng.

Rimbaud lấy ra một bộ ức chế tuyến thể, đặt trên tuyến thể ở cổ của Bạch Sở Niên, loại ức chế này có thể ức chế hiệu quả hành động của cơ thể thí nghiệm, làm cho tất cả khả năng phân hóa của họ bị vô hiệu hóa, khả năng tự chữa bệnh không hiệu quả.

"Cái này rất đau, mỗi giờ đều sẽ rót thuốc kháng vào tuyến thể, tôi sẽ không cứu em đâu đấy." Rimbaud nhìn kim tiêm sắc bén của máy ức chế, ngoài miệng tuy nghiêm khắc nhưng ánh mắt do dự đã đem anh bán đứng.

"Đeo đi, cũng không phải chưa từng đeo qua." Bạch Sở Niên hơi cúi đầu lộ ra sau gáy: "Chút đau này mà thôi, chúng ta đều đã quen rồi."

Rimbaud tức giận hắn tự chủ trương, lòng bàn tay nhẹ nhàng dùng sức, đem máy ức chế đẩy vào tuyến thể sau gáy hắn, kim châm rót vào vươn ra móc khóa mini, khóa chặt xương sống cổ, người bị gắn máy ức chế sẽ không cách nào tự mình tháo ra, chỉ có thể dựa vào chìa khóa hoặc mật mã, mạnh mẽ tháo xuống sẽ trực tiếp nổ tung tuyến thể dẫn đến trọng thương.

Một trận đau đớn xâm nhập vào chỗ yếu ớt nhất sau gáy, lực lượng phảng phất như bị dụng cụ hút máu rút đi, hai chân Bạch Sở Niên mềm nhũn, lằm liệt suýt nữa từ mái vòm nhà cao tầng ngã xuống.

Rimbaud một tay vớt hắn trở về, từ sau lưng ôm lấy, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết em làm những thứ này có đáng hay không. Nhưng không sao, thời gian của tôi vô tận, cho dù cuối cùng em vẫn thất vọng với tất cả mọi thứ thì tôi vẫn sẽ bảo vệ em."

Tiếng sấm bão táp che dấu thanh âm nói chuyện của bọn họ, Eris nhìn từ xa người cá thoạt nhìn phi thường nguy hiểm quấn quanh trên người Bạch Sở Niên, vốn định chạy trốn hắn cầm súng ngắn xông về phía bọn họ.

Eris muốn đánh lén Rimbaud, nhưng hôm nay hắn cả ngày đã tiêu hao quá nhiều thể lực cùng năng lượng tuyến thể để tiêu khiển rồi, hiện tại đang trong giai đoạn suy yếu, mà Rimbaud lại có thời tiết mưa rào gia tăng, lúc này Eris căn bản không phải là đối thủ của Rimbaud.

Rimbaud chỉ cần giơ đầu đuôi lên liền dễ dàng quấn lấy cổ Eris, súng lục bắn trước người hắn, Eris bị đạn nặng nề trùng kích lật người, Rimbaud hóa thành một tia chớp trước khi Eris rơi xuống sân thượng bắt được hắn, động tác lưu loát đem một cái máy ức chế khác gắn vào sau gáy hắn.

Rimbaud quay đầu lại nhìn Bạch Sở Niên, muốn hỏi hắn tính toán xử trí tiểu quỷ này như thế nào, nhưng hắn vừa quay đầu lại đã bị Bạch Sở Niên làm ngã xuống, anh ngửa mặt ngã trên sân thượng, Bạch Sở Niên một tay đệm đầu Rimbaud tránh cho anh bị đụng phải.

"Anh đừng đụng vào hắn." Hắn không muốn Rimbaud đụng vào Eris, bởi vì cách Chú Sử quá gần rất dễ dàng bị xui xẻo quấn thân.

Hơn nữa, hắn chính là không thích Rimbaud đụng vào gáy alpha khác, bộ vị này rất yếu ớt nhưng cũng rất riêng tư ái muội, chỉ có vạn bất đắc dĩ hoặc là chấp hành công vụ dưới tình huống bắt buộc cần mới có thể đụng vào gáy người khác phái, cũng có thể là do tuổi dậy thì nên Bạch Sở Niên trở nên mẫn cảm với việc này.

Chính là bởi vì Bạch Sở Niên đánh ngã Rimbaud, Rimbaud đang nắm lấy tay Eris liền ngoài ý muốn buông ra, Eris đỡ gáy bị gắn máy ức chế một đường kêu to từ trên lầu cao rơi xuống.

Bạch Sở Niên nhìn đội viên bộ đội Phong Bạo tụ tập phía dưới, trong lòng thầm nghĩ: "Hà đội trưởng, tặng cậu một công hai trạng, tiếp cho tốt đấy."

Hắn giống như một con mèo lớn lười biếng đè lên người Rimbaud, ham muốn chiếm hữu ngắn ngủi qua đi, Bạch Sở Niên liếm liếm hai má anh, chủ động nhận sai.

"Sau khi từ phòng tắm đi ra, cả ngày tôi đều muốn làm chuyện qu phận với anh, trước kia sẽ ảo tưởng, hiện tại cũng sẽ, phỏng chừng sau khi vào tù còn có thể nhịn không được mà nghĩ bậy bạ nữa, tôi không còn trong sáng nữa rồi."

Rimbaud đột nhiên bị ngã xuống kinh ngạc mở to hai mắt, sau khi bị con mèo ngoan này liếm mới có chút chuyển biến tốt đẹp, vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn hỏi: "Vì sao luôn đè nén thiên tính của mình lại? Là cảm thấy tôi quá yếu chịu không nổi, hay là cảm thấy cậu làm chuyện đó tôi không có năng lực giúp cậu?"

"Không, bởi vì tôi là alpha, tôi đã trưởng thành. Bây giờ tôi là người nam nhân của anh, anh không thể ngậm tôi đi tới đi lui nữa." Bạch Sở Niên đem thân thể mềm mại của nhân ngư đè vào trong ngực, thoải mái ôm.

Rimbaud kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Anh không thể không đối mặt với sự thật rằng con mèo con trước kia đích xác đã trưởng thành, lúc Bạch Sở Niên còn nhỏ Rimbaud có thể tùy ý ngậm hắn trở về trong chăn, thí nghiệm thể trải qua các loại nhân tố xúc tác, tốc độ trưởng thành rất nhanh, không bao lâu sau Rimbaud di chuyển hắn liền trở nên cố hết sức.

Hiện tại tuy rằng vẫn có thói quen gặp phải nguy hiểm liền ngậm hắn đi nhưng cũng khó tránh khỏi vô ý kéo hắn xuống đất, bởi vì vóc dáng hắn quá cao, cũng quá nặng.

Phát giác Rimbaud mất mát, Bạch Sở Niên cọ cọ mặt anh: "Anh là Vương, nhưng cũng là tiểu O củ tôi, sau này tôi phải chịu trách nhiệm với anh, cho nên tôi phải vì tương lai của chúng ta làm một ít việc cần thiết."

Khóe miệng Rimbaud cúi xuống dưới, vẻ mặt viết lên hai chữ mất hứng.

"Kỳ thật tôi thích anh ngậm kéo tôi đi, mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy anh làm như vậy là bởi vì rất thương tôi, cho nên sau này chúng ta liền ở nhà vụng trộm ngậm tôi có được hay không?" Bạch Sở Niên dùng hai má cọ cọ an ủi anh, lặng lẽ tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Còn nữa, chỗ của anh thật sự rất mềm mại, nửa trong suốt, giống như thạch dâu tây. Liếm liếm liền rất muốn ăn."

"Randi mulei yoyo nowa jiji mua jeo (Ai chả biết mèo liếm cá là muốn ăn nó)?" Biểu tình của Rimbaud nghiêm trang, hai má yên lặng nổi lên một tầng màu ửng.

"Yên tâm, tôi rất nhanh sẽ trở về thôi." Bạch Sở Niên đem lão bà dỗ đến cao hứng mới cam đoan với anh.

Rimbaud đỡ ngực, yên lặng suy nghĩ cảm giác vui mừng ấm áp này, cũng không trách cứ hắn tự chủ trương, chỉ nhéo hai má hắn nhẹ giọng nói: "Đi đi, làm chuyện mà em cảm thấy quan trọng. Ham muốn của em sẽ được truyền đạt cho tôi từ xương cá và mảnh trái tim em đeo trên tai, hơi thở của em tôi có thể nghe thấy, tôi luôn luôn bên em."

Rimbaud tự mình áp giải bạch Sở Niên trên xe áp tải bọc thép của cục cảnh sát quốc tế, cảnh sát chạy tới còng tay hắn, áp giải Bạch Sở Niên lên xe.

Trước khi anh lên xe, Rimbaud không nhịn được giơ đầu đuôi ôm lấy cánh tay hắn, dùng tiếng nhân ngư nói với hắn: "Khi em nghe thấy nhịp tim đập thình thịch bên tai, chính là lúc tôi đang ở trên giường của em tự t.h.ủ d.â.m."

Trên người Rimbaud mặc áo chống đạn logo IOA, đề phòng vạn nhất anh còn mang theo một bộ đồng phục cảnh sát trước kia khi làm việc tại sở cảnh sát liên minh, treo trên cánh tay cầm.

Mưa còn chưa ngừng, trời cũng chưa sáng, omega tóc vàng mắt xanh xinh đẹp gần trong gang tấc, Bạch Sở Niên liếm liếm môi, thiếu chút nữa nhịn không được mà tấn côgn lại cảnh sát.

Đột nhiên xa xa có bóng người xông về phía này, các cảnh sát nhao nhao rút súng ngắn ra nhắm vào hắn, không ngờ người tới lại là Eris, trên người hắn có không ít đường máu, không biết làm thế nào từ trong bộ đội Phong Bạo chặn lại thoát chết, một mãnh tử trực tiếp đâm vào xe áp tải thiết giáp của Bạch Sở Niên.

Cảnh sát phụ trách trông coi Bạch Sở Niên đều sợ đến sửng sốt, cầm súng run rẩy, Eris tuy rằng bị đeo máy ức chế, nhưng trên người còn lưu lại tin tức tố mang biểu tượng phân hóa A3, mùi cây thạch nam nhàn nhạt đi theo vào, đám cảnh sát sợ hãi cũng phải.

Nhưng Eris lại chủ động vươn hai tay ra, bảo cảnh sát còng tay hắn, quay đầu lại khoa tay múa chân với vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Sở Niên:

"Đại ca, tôi không thể bỏ anh lại được, tôi tới đây~"

Trên mặt hắn bị mảnh vụn của phụ kiện nổ tung xước một đạo, bởi vì đeo máy ức chế cho nên không cách nào khép lại ngay được, Eris tùy tiện lau đường máu trên má, nhìn trên mu bàn tay máu của mình, thậm chí cảm thấy thập phần mới lạ, vươn đầu lưỡi đem cặn máu liếm vào trong miệng, claij liếm liếm hai lần thưởng thức nói.

Bạch Sở Niên: "..."

Eris: "Ca thực sự thà bị bắt một mình mà để tôi được trốn thoát, ca thực tốt~"

"? Tôi không có, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó." Bạch Sở Niên lau mặt.

Dựa theo quy trình, bọn họ trước tiên sẽ bị trại tạm giam giam giữ, nhưng bởi vì thân phận của bọn họ đặc thù có năng lực phá hoại cực mạnh nên đêm đó đã bị trực thăng vũ trang áp giải đến biển đảo, cũng chính là nhà tù quốc tế.

Tin tức Bạch Sở Niên bị bắt vẫn chưa được công khai, chỉ có lãnh đạo IOA biết chuyện này, trước khi Bạch Sở Niên tiến vào ngục giam sẽ bị lục soát, cho nên cũng không cách nào mang theo máy liên lạc cùng màn hình, sau khi Bạch Sở Niên tiến vào ngục giam, bộ phận kỹ thuật cũng không cách nào nghe được tình huống của hắn, không cách nào cho hắn trợ giúp gì được, ở nơi đó Bạch Sở Niên sẽ chỉ có thể hoàn toàn dựa vào suy nghĩ cùng kinh nghiệm hành động của mình.

Đêm Bạch Sở Niên bị bắt, lãnh đạo IOA cũng tổ chức hội nghị hành động suốt đêm, lần này những người tham gia cũng bao gồm các thành viên nòng cốt của bộ kỹ thuật Liên minh và hiệp hội y khoa Liên minh.

Đại diện bộ phận kỹ thuật tham dự hội nghị là Đoàn Dương và chim bồ câu rừng, bọn họ hợp tác với Bạch Sở Niên thời gian dài nhất, cũng ăn ý nhất, đưa ra một số phương thức truyền tải tin tức mã hóa mới và chuẩn bị truyền cho Bạch Sở Niên trang bị thu nhỏ.

Hội y khoa lấy bác sĩ Chung làm đại biểu, một số chuyên gia đưa ra một số phương hướng cần Bạch Sở Niên điều tra trong nhà tù quốc tế.

Ngôn Dật vẫn cau mày, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lần hành động này Bạch Sở Niên cũng không phải là người tốt nhất, nhưng anh cũng tìm không được đặc công thực lực mạnh hơn Tiểu Bạch.

Nhà tù quốc tế đối với thân phận của Bạch Sở Niên có chút hiểu biết, tuy rằng hắn lấy danh nghĩa đào tẩu bị bắt nhưng không có khả năng không khiến cho người khác hoài nghi, nếu hoài nghi sẽ có chút đề phòng, nhà tù quốc tế vốn cố thủ như vàng, phạm nhân muốn ở bên trong làm động tác nhỏ gì đều khó như lên trời, dưới tình huống như vậy, Bạch Sở Niên nhất định sẽ bị nhắm vào, như vậy hành động của hắn đã khó khan lại càng thêm khó khăn, Ngôn Dật đối với hành động lần này không có mười phần nắm chắc, anh càng để ý chính là hành động cứu viện tiếp theo, anh không hy vọng Tiểu Bạch vì thế mà mất mạng.

"Có cần tôi phải làm gì không?"

Rimbaud cầm bút vẽ bừa bãi trên trang giấy máy tính xách tay ở ghế phụ đột nhiên mở miệng.

Anh vừa mở miệng, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, chư vị ngồi đây đều biết vị này có thân phận gì, cũng bởi vì Rimbaud làm việc cao điệu, không bao giờ khinh thường che dấu.

Vì tất cả mọi người im lặng nên Rimbaud thờ ơ nói: "Nếu cần thiết, tôi có thể làm cho nhà tù quốc tế biến mất mãi mãi trên biển cao."

Ngôn Dật nhíu mày ho nhẹ: "Vương."

Rimbaud buông tay: "Được rồi, đây là phương án B."

Hội nghị tiến hành đến đêm khuya, Ngôn Dật đem chi tiết nhiệm vụ phân phát xuống, mọi người tan họp rời đi, Rimbaud cũng khép lại quyển sổ ghi chép vẽ loạn mấy trang đồ án máu tanh đang chuẩn bị tan họp về nhà. Ngôn Dật bỗng nhiên gọi anh lại, đưa tới một tờ giấy mời nhậm chức.

"Siren, tôi muốn hỏi cậu có hứng thú tạm thời tiếp nhận công tác huấn luyện viên của Tiểu Bạch tại căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng hay không?"

Rimbaud nhướng mày, quay đầu lại đối mặt với Ngôn Dật ngồi ở bàn hội nghị, đầu đuôi vểnh lên đặt lên vai Ngôn Dật, nhẹ nhàng gảy tai thỏ trong mái tóc xám của anh.

"Ngươi muốn ta nhìn thấy hài tử đáng yêu của con người, sau đó bị cảm hóa, tựa như Tiểu Bạch, đối với các ngươi sinh ra tình cảm trìu mến, đúng không?"

"Cuộc sống của Tiểu Bạch tựa như một tờ giấy trắng, những đứa nhỏ kia thích em ấy, em ấy đương nhiên thụ sủng nhược kinh, nhưng ta không phải vậy."

Rimbaud vẫn cầm lấy lời mời làm việc, phe phẩy: "Ta sẽ đi."

Ngôn Dật: "Tôi tin rằng cậu sẽ có ánh nhìn thay đổi với chúng tôi, đúng như lời cậu nói, những đứa trẻ đều là một tờ giấy trắng, tinh khiết đến mức không thể tưởng tượng nổi."

Rimbaud trở lại căn hộ nhỏ nơi hai người bọn họ ở, bên trong còn lưu lại mùi tin tức tố của Bạch Sở Niên, phòng bếp đặt bánh quy hình cá và móng vuốt mèo của Bạch Sở Niên đã nướng cho anh trước khi ra khỏi cửa hiện tại đã nguội lạnh, hương vị cũng không giống như hương vị vừa nướng xong.

Anh lấy vali du lịch ra khỏi tủ, từ trong tủ quần áo lấy ra từng bộ quần áo của Bạch Sở Niên gấp lại bỏ vào trong vali du lịch, mang theo một chai rượu Brandy, đem bánh quy nhỏ còn lại bỏ vào lọ thủy tinh sau đó đem tất cả mọi thứ đều bọc một lớp màng bảo quản chống thấm nước, cuối cùng khóa khóa vali du lịch lại, tự mình ngồi ở phía trên, phóng điện điều khiển bánh xe, chở mình xuống lầu.

Rimbaud một đường lái vali du lịch đến bến tàu thành phố Nha Trùng, ngồi trên vali du lịch, vịn cần gạt dừng lại trên bờ trong chốc lát, kéo vali du lịch nhảy xuống biển, bơi về phía căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi