[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Rimbaud đỡ bả vai nhìn Bạch Sở Niên: "Bị thương?"

Bạch Sở Niên lắc đầu: "Cấp bậc nghiên cứu viên trong cơ sở bồi dưỡng cũng không cao."

Rimbaud theo cánh tay hắn sờ xuống, không sờ được miệng vết thương, nhưng lại sờ được chủy thủ trái tim Biển Chết mà Bạch Sở Niên nắm chặt ở tay trái, anh nhíu mày đoạt lấy ngưng đọng thành trái tim Biển Chết.

Bạch Sở Niên tự biết đuối lý, lúc này cụp tai, không dám nói nhiều.

"Về nhà!" Rimbaud dùng sức siết chặt tay hắn: "Theo tôi trở về!"

"Còn có chuyện, tôi hoài nghi bị Eris ghi hình lại rồi."

"A?" Rimbaud quay đầu nhìn lướt qua Eris đang muốn nhân cơ hội chuồn đi: "Ghi hình lại?"

"Nhãn cầu phải của hắn ta có tiếng ồn ào điện tử." Bạch Sở Niên nói.

Eris thừa dịp bọn họ không chú ý đến mình, đã thả ra kim tuyến nguyền rủa quấn quanh tòa nhà đối diện, đang muốn vượt qua lan can rời đi thì đột nhiên bị nhắc tới tên.

Một đạo lam sắc thiểm điện từ bên người Bạch Sở Niên biến mất lại hiện thân ở phía sau Eris.

"Mang đây." Rimbaud từ sau lưng khoác lên vai Eris, một phen đem hắn từ trên lan can lật xuống, cánh tay từ sau lưng kẹp lấy cổ Eris, tay phải không ngừng luồn vào hốc mắt phải của hắn, móng tay màu xanh đen dài kéo dài vào hốc mắt đem nhãn cầu móc ra, toàn bộ quá trình không có một tia do dự, tàn nhẫn mà bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.

Eris kêu đau một tiếng, hốc mắt trống rỗng từ trên nóc nhà cao tầng rơi xuống.

Hắc báo chứng kiến tất cả những chuyện này hơi há miệng, mặc dù mục đích lần này hắn tới là ngăn chặn Thần Sứ cùng Chú Sứ tranh đấu, nhưng người sử dụng Thần Sứ cũng có ở đây, cục diện không phải là hắn có khả năng khống chế được.

Có điều là cũng không sao, chỉ cần theo dõi chặt chẽ giữa bọn họ không có bất kỳ một người nào sớm tiêu vong coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Rimbaud đem nhãn cầu đoạt lấy ném cho Bạch Sở Niên, xoay người theo Eris cùng nhau từ trên lầu cao nhảy xuống.

"Không công bằng, tôi không chơi với các người nữa! Đường đường là Thần Sứ cư nhiên lại đi cầu lão bà ra tay, tôi khinh!" Eris sớm đã từng giao thủ với Rimbaud, biết nhân ngư này lợi hại, bây giờ lại là trong mưa lớn đầy trời, hắn lại càng không phải là đối thủ của nhân ngư, vì thế trèo lên sợi kim tuyến nguyền rủa ở giữa các tòa nhà cao tầng nhanh chóng du đãng hướng trực thăng tiếp ứng chạy tới. Cùng Bạch Sở Niên triền đấu lâu như vậy thể lực của hắn đã tiêu hao hầu như không còn, cũng không có khả năng có cơ hội chống lại Rimbaud.

Nhưng ngay khi đi qua góc, một tia chớp lăng không bổ xuống, tiếp theo Eris cảm thấy đau sau gáy, giống như bị vật sắc bén nào đó cắn, sau đó thân thể liền mất đi khống chế.

Rimbaud ngậm cổ hắn, theo vách tường bóng loáng của tòa nhà hướng lên trên, Eris bị hắn ngậm, dọc theo đường đi bị cửa sổ đập đến đầu óc choáng váng.

Rimbaud không dẫn hắn trở lại chỗ cũ mà trực tiếp bò về phía căn cứ nuôi dưỡng bị tia chớp bổ trúng đang thiêu đốt trong mưa lớn đến bên kia thủy tinh bị hắn xuyên thủng, ngửa đầu Eris ném vào, ném theo khẩu súng của hắn.

"Xử lý những người còn sống nhanh!" Rimbaud nhìn xuống hắn trước tấm kính vỡ.

"Anh, muốn tôi lau mông cho Bạch Sở Niên?" Eris ngã xuống, ngồi ngửa đầu trên mặt đất, vẻ mặt ngệt ra quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình: "Hắc báo vừa mới đứng kia là Ma Sứ, sao anh không kéo hắn đến?"

Rimbaud đưa tay ra về phía hắn, mưa tập hợp trong tay anh thành một khẩu súng trường trong suốt bằng thép hydrat chỉ vào Eris: "Làm, hoặc chết!"

Eris giãy dụa nửa ngày, vẫn giơ súng ngắm lên giải quyết từng nghiên cứu viên bên trong còn muốn chạy trốn.

Bạch Sở Niên cũng đã rơi vào đài quan sát căn cứ bồi dưỡng, dùng chân ôm xà ngang treo ngược xuống, trong tay cầm nhãn cầu camera của Eris, hướng con ngươi nhắm ngay Eris: "Người anh em, mau cười một cái nào~"

"Mẹ kiếp, dựa vào cái gì chứ! Knicks, ông có nghe tôi nói không, bọn họ, bọn họ, ông mau đến cứu tôi đi..." Eris lớn như vậy còn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, nhưng máy liên lạc trong lỗ tai đã bị Bạch Sở Niên cắt nhỏ, hiện tại hắn không liên lạc được với người làm con rối.

Tuyến thể có quan hệ thúc đẩy chính là như thế, khi hai người ở cùng một chỗ, thực lực làm cho người ta không dám chính diện chống lại nhau.

Bốn giờ sáng, căn cứ bồi dưỡng hóa thành tro tàn, xe cảnh sát thành phố Hồng Li đến chậm, bao vây mảnh phế tích này.

Khoảng cách giữa thành phố Hồng Li và thành phố Nha Trùng rất xa, khi Rimbaud kéo Bạch Sở Niên trở về căn hộ, đã gần như là buổi chiều rồi.

Vào nhà, Bạch Sở Niên mới thở phào nhẹ nhõm, ngửi mùi hương ấm áp quen thuộc trong phòng, cả người đều buông lỏng xuống.

Quần áo của hắn đều bị mưa tưới xuyên qua ướt sũng dán lên người, muốn vào toilet tắm rửa, kết quả tay vừa đặt lên tay cầm cánh cửa liền đã bị đuôi cá nhỏ cuốn lấy.

Bạch Sở Niên lặng lẽ đánh giá biểu tình của Rimbaud, biểu tình kia thật sự là u ám đến mức muốn ăn tiểu hài tử, ánh mắt híp lại, con ngươi màu lam nhỏ thành một đường thẳng đứng nghiêm khắc chăm chú nhìn hắn.

"Thực xin lỗi, tôi biết sai rồi." Bạch Sở Niên gãi gãi hai má.

"Sai rồi?" Rimbaud lạnh lùng hỏi hắn.

"Ừm, không nên lấy đồ của anh đi làm chuyện anh không cho phép." Bạch Sở Niên cúi người xuống, ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn anh, run rẩy lỗ tai lông tơ.

"Em muốn lăn lộn như vậy sao?" Rimbaud nắm lấy vòng cổ của hắn, sức mạnh lớn đến kinh người, đưa hắn lên trước mặt mình: "Cởi quần áo ra."

"A, muốn ngủ sao, tôi đi tắm rửa một chút đã." Bạch Sở Niên biết lão bà miệng cứng lòng mềm, chỉ cần mình làm nũng anh thế nào cũng không nổi giận.

Khi bàn tay của hắn chạm vào tay nắm cửa, bàn tay của hắn liền bị giật tê bởi một dòng điện.

"Ngủ?" Rimbaud ngồi xuống sô pha, mũi đuôi vỗ vỗ mặt đất: "Ở chỗ này, cởi quần áo ra."

Tay Bạch Sở Niên bị tia lửa điện đánh đau, mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Rimbaud dường như thực sự tức giận rồi.

Bạch Sở Niên cứng ngắc đi tới trước sô pha, yên lặng nhấc vạt áo lên, từng tấc từng tấc từ bụng bắt đầu nhấc lên, cởi ra ném xuống đất.

"Quần." Rimbaud nhìn cũng không nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đừng mà lão bà... Không cần phải làm thế." Bạch Sở Niên tiến đến bên cạnh Rimbaud muốn ôm anh, Rimbaud đột nhiên sắc bén liếc hắn một cái: "Cởi ra!"

Bạch Sở Niên cắn cắn môi, chậm rãi cởi nút áo, kéo khóa kéo xuống, quần ngâm nước dính vào đùi, chỉ có thể từng chút từng chút bỏ xuống.

Lần này toàn thân chỉ còn lại một cái quần con phẳng màu đen cùng vòng cổ.

"Quỳ xuống, tay vịn bàn trà."

"..." Bạch Sở Niên do dự một chút, một từng chân một quỳ xuống, hai tay đặt trên bàn trà.

Nửa khối trái tim Biển Chết trong tay Rimbaud lưu lại chậm rãi duỗi dài trong lòng bàn tay anh hình thành một thanh nhẫn xích màu đen, anh ấn trọng lượng, giơ tay quất lên lưng Bạch Sở Niên.

Đá trai tim Biển Chết rất mạnh, nhưng nó không có bất kỳ độ dẻo dai nào, và thiệt hại của nó đối với cơ thể thí nghiệm tương đương với thiệt hại của vũ khí thông thường đối với con người, vết thương sẽ không lành ngay lập tức.

Gian phòng vang lên một tiếng trầm đục nặng nề, Bạch Sở Niên kêu lên một tiếng đau đớn, bất ngờ nhào về phía trước một khoảng cách, nếu không phải hai tay chống bàn trà thì sợ là người đã trực tiếp nằm sấp trên mặt đất.

Lần này xuống tay đích xác tàn nhẫn, một đạo vết trắng dài rơi vào trên lưng Bạch Sở Niên, mắt thường có thể thấy được biến thành đỏ, sau đó chậm rãi chảy ra một ít huyết châu.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trừng phạt em." Rimbaud dùng tinh thạch dây xích nâng cằm Bạch Sở Niên lên, nhìn chăm chú vào biểu tình thống khổ ẩn nhẫn không kêu lên của hắn: "Tôi quá mức cưng chiều em, để cho em muốn làm gì thì làm, tôi cảm thấy em nên chịu vài cái đi."

Bạch Sở Niên trả lời: "Tôi không thương lượng với anh mà tự mình hành động là lỗi của tôi, nhưng những nghiên cứu viên kia đáng chết, nếu anh vì cái này đánh tôi thì tùy anh vậy."

Lại một roi thước quất vào đùi hắn, huyết châu từ trong người chảy ra, thân thể Bạch Sở Niên hơi không thấy mà run rẩy, nhưng vẻ mặt vẫn không phục.

Rimbaud nhiều năm không thực sự tức giận, anh cũng bình tĩnh trong chốc lát, cúi đầu nói: "Em cho rằng mình làm rất hoàn mỹ sao? Nếu Eris đắc thủ, mọi người trên toàn thế giới đều sẽ nhắm vào em, đương nhiên, tôi không sợ, em dám nói em cũng không sợ sao?"

"Sẽ không, tôi có nắm chắc." Bạch Sở Niên ngẩng mặt lên: "Satan có thay tôi dự đoán tất cả khả năng phát triển chuyện này, vô luận là ai ngăn cản tôi cũng đều vô dụng."

Rimbaud hơi nâng mí mắt lên: "Tương lai bói toán khác nhau... Điều đó ít nhất phải là cấp độ A3 để làm điều đó."

"Có tôi ở đây, hắn có thể." Bạch Sở Niên cắn răng miễn cưỡng cười cười: "Vô Tượng Tiềm Hành Giả có ở hội hoan ngư thành phố Nha Trùng làm chứng minh ngoại phạm cho tôi rồi, omega bò sát cùng Đoàn Dương làm chip sao chép xâm lấn cho tôi, lấy đi chip sẽ tiêu hủy hết thảy tư liệu lưu lại ở nơi đó, ai cũng sẽ không biết đây là tôi làm."

"Điên rồi!" Rimbaud dùng sức quật xuống một thước: "Mấy ngày nay em thần hồn bất an không biết đang suy nghĩ cái gì, quấn lấy tôi obe cũng chỉ là vì để cho tôi ngủ say sau đó nửa đêm lẻn ra ngoài, em lừa gạt tôi, tôi thực thất vọng về em."

"Trả cái này lại cho tôi." Rimbaud bắt lấy vòng cổ tinh thạch trên cổ Bạch Sở Niên, vòng cổ khi chạm vào đầu ngón tay anh hòa tan trở lại hình thái đá trái tim Biển Chết, đoạt lại trong tay mình: "Bởi vì cho em cái này nên em mới có thể tùy tiện làm bậy."

Bạch Sở Niên bắt lấy cổ tay anh, không cho anb thu hồi, ánh mắt mở to: "Đừng, đừng lấy đi cái này."

Rimbaud hất tay hắn ra, giơ tinh thạch giới thước rút vào tay Bạch Sở Niên, lại liên tiếp rút ra huyết ấn trên người Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên mất mát cúi đầu, cắn răng chống mặt bàn thẳng tắp, cả người chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, lông mi ướt sũng.

"Anh không đau sao?" Bạch Sở Niên cúi đầu, giọt nước treo trên chóp mũi, run giọng nói nhỏ: "Tôi sinh ra ở căn cứ bồi dưỡng, bọn họ tra tấn tôi huấn luyện tôi như thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng bọn họ đối đãi với anh như vậy thì không được, chính là đáng chết, cho dù hội trưởng biết muốn sa thải tôi, tôi cũng phải giết chết bọn họ. Nếu anh không đau tôi sẽ đau, tôi không thể ngủ cũng không thể ăn, tôi không thể chấp nhận, những tín đồ theo đạo sẽ không cho phép người khác chà đạp lên Chúa Giêsu của mình, tôi cũng như họ vậy, điều này là diều đơn giản và cũng không thể kiểm soát được. Còn có tiểu bạch nhân ngư của tôi nữa, nó không còn nữa rồi, bọn họ còn thô lỗ ném nó xuống đất, chụp ảnh CT, làm như vậy nó làm gì còn đường sống được cơ chứ. Tôi vẫn chưa chơi đủ, bọn họ không thể sống sót!"

Rimbaud hít thở vài hơi, dừng tay.

Bạch Sở Niên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt không chứa tạp chất: "Anh đánh tôi, tay anh có đau không?"

"Đi rửa sạch sẽ đi." Rimbaud quay lưng lại với hắn.

Bạch Sở Niên gian nan đứng lên, đỡ tường khập khiễng đi vào phòng tắm.

Rimbaud gạt đi viên trân châu thấm ra từ khóe mắt, xoa xoa da thịt của mình, bò lên giường phòng ngủ, nằm nghiêng giả vờ ngủ. Lần này anh không ngủ trong bể cá.

Một lát sau, Bạch Sở Niên tắm rửa xong trở về, lặng lẽ đi đến bên giường, thấy Rimbaud đã ngủ thiếp đi liền rón rén chen lên.

Rõ ràng chỗ giường sau lưng Rimbaud rất lớn nhưng Bạch Sở Niên nhất định phải chen vào trong ngực Rimbaud, vùi đầu vào trước ngực anh, khom người, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhiều ngày như vậy hắn cũng chưa từng ngủ một giấc an ổn, thân thể đã sớm mệt mỏi đến không chịu nổi gánh nặng, trong lòng một tảng đá lớn rơi xuống đất, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Rimbaud, mơ màng mất đi tri giác.

Rimbaud hơi mở mắt ra, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của alpha chôn vào trong ngực.

Anh từ dưới gối lấy điện thoại di động của mình ra, chậm rãi nhấn phím, tìm được chức năng chụp ảnh, không quá thuần thục chụp một tấm ảnh Bạch Sở Niên đang hôn mê trong ngực.

Trái tim Biển Chết đối với thí nghiệm thể tạo thành thương tổn không thể nhanh chóng tự chữa lành, lúc này trên người Bạch Sở Niên từng vết đều là vết thương do giới thước lưu lại, nhìn qua phi thường nghiêm trọng.

Rimbaud chậm rãi mở số, tìm được tên Ngôn Dật, có chút vụng về duỗi một ngón trỏ, từng chữ cái ấn, chỉnh sửa một câu: "Dã dạy dỗ rồi, gãy 3 xương."

Sau đó gửi hình ảnh đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi