[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Gần đống đổ nát của cơ sở nuôi dưỡng thành phố Hồng Li.

Một chiếc Ferrari màu xanh đậu ở góc gần đống đổ nát bên cạnh thùng rác sinh hoạt, cửa xe chậm rãi mở ra, một đoạn bắp chân trắng như tuyết dẫm lên với màu xanh da rắn tơ tằm vươn ra.

Kỳ Sinh Cốt nhấc làn váy xuống xe, giơ chiếc ô may ren lên chậm rãi đi tới trước thùng rác bẩn thỉu, gót giày không cẩn thận giẫm lên thứ dơ bẩn khiến người ta chán ghét.

Bên cạnh thùng rác treo lủng lẳng một đôi chân, quần rách nát, giống như có một kẻ lang thang nằm bên trong.

Kỳ Sinh Cốt che miệng và mũi bằng một chiếc quạt nhỏ sang trọng, ho khan hai tiếng, nhìn thoáng qua thùng rác: "Hài tử tội nghiệp, người làm con rối có hỏi cậu rằng khi nào thì về nhà đấy."

Eris cứng ngắc nằm trong thùng rác, hốc mắt phải của hắn trống rỗng, lỗ tai cũng bị đâm nát, quần áo rách rưới, khớp hình cầu tay chân đều lộ ra không khác gì một con búp bê rách bị ném vào thùng rác.

"Tôi, không biết, cô chuyển lời cho ông ấy, tôi tự sinh tự diệt." Eris chôn khuôn mặt của mình vào rác rưởi và nói buồn bực: "Còn nữa, cô là một con công, không được phép gọi người làm con rối, ông ấy là một nghệ sĩ, nghệ sĩ Knicks. Mặc dù thất bại lớn nhất trong cuộc đời ông là hy vọng vào tôi là một kẻ xui xẻo. Tôi hy vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy Thần Sứ một lần nữa trong cuộc sống của tôi, và vợ của hắn nữa."

"Được rồi, điều xui xẻo nhỏ, Knicks nói ông ta có nung xong một cặp nhãn cầu mới, còn khắc tên mình."

Eris đột nhiên từ trong thùng rác nằm ngửa ngồi dậy: "Cái gì? Nó có dành cho tôi không?"

Kỳ Sinh Cốt sử dụng một chiếc ô ren để ngăn chặn rác bắn tung tóe: "Là dành cho cậu, nếu cậu không trở lại cửa hàng búp bê trong vòng một ngày, ông ta sẽ nhấn nhãn cầu của mình cho con búp bê mới nung khác."

"Tôi về ngay đây!" Eris nhảy ra khỏi thùng rác rồi phóng mình lên một chiếc Ferrari bên đường kèm theo một đống rác đầy.

Kỳ Sinh Cốt lại ho khan vài tiếng, cảm giác bệnh tình của mình lại nặng thêm.

——

Khu phức hợp hội y tế của tòa nhà trụ sở IOA ở thành phố Nha Trùng.

Thấy Tiêu Thuần nhìn chằm chằm vạt áo mình, Hàn Hành Khiêm cười cười: "Nước giặt mới mua quá thơm, không thích hợp giặt quần áo làm việc."

"À, vậy sao." Tiêu Thuần đến gần ngửi ngửi, hình như chỉ là mùi chất khử trùng bình thường, nhưng vẫn theo thói quen theo bác sĩ Hàn nói: "Buổi trưa tôi mang về giặt đi."

"Cậu nghiêm túc ngửi một chút." Hàn Hành Khiêm cười nhạt giơ tay lên, vươn tới sau đầu Tiêu Thuần, nhanh chóng ấn xuống. Tiêu Thuần liền không hề chuẩn bị một đầu ngã vào trong ngực Hàn Hành Khiêm, trong lúc bối rối đuôi giống như bị sờ một cái nhưng Tiêu Thuần lại không có chứng cớ.

Giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu.

Tiêu Thuần cả kinh, lùi lại hai bước tách ra với bác sĩ Hàn, mới thấy rõ thì ra là Bạch Sở Niên chen vào.

"Thời gian làm việc mà bát nháo, khấu trừ tiền lương." Bạch Sở Niên nâng cằm đánh giá bọn họ.

"Khoa điều tra chưa từng trả lương cho tôi, cậu cũng chưa bao giờ đưa tôi tiền khám bệnh." Hàn Hành Khiêm đẩy gọng kính, xắn tay áo lên, hai tay đút vào trong túi hướng Bạch Sở Niên chỗ Tiêu Thuần luống cuống tay chân đối diện: "Cậu ấy rất thích ngửi mùi nước khử trùng."

Khi Tiêu Thuần sắp xấu hổ đến mức chen vào khe cống rãnh, Bạch Sở Niên xua tay với hắn: "Cậu ở chỗ này nhìn thí nghiệm thể cũng chú ý an toàn cho mình, tôi tìm Hàn ca có chút việc."

Bạch Sở Niên lôi kéo Hàn Hành Khiêm tìm một phòng bệnh trống, đóng cửa lại xoay người nhẹ giọng nói: "Anh còn nhớ Độ Mặc không?"

"Còn nhớ, quản giáo nhà tù quốc tế."

"Ừm, sau khi cựu ngục trưởng rớt đài, con quạ kia thay thế một tên phạm nhân đã phóng thích, làm cho thân phận linh đang linh cẩu đối phó với người liều lĩnh của sư tửu đường trở thành thế thân của mình, cứ như vậy biến mất rất lâu."

"Nhưng hôm qua hắn ta đột nhiên xuất hiện trong một quán cà phê bên ngoài tòa nhà trụ sở chính. Hắn ta tố cáo tôi về một điều." Bạch Sở Niên đem một văn kiện gấp đến nhăn nhúm trong túi mở ra cho Hàn Hành Khiêm xem: "Hắn nói Ngải Liên từ bỏ đơn đặt hàng vận chuyển với Hồng Hầu Điểu, đổi lại một nhà tuy rằng thù lao cao nhưng càng đáng tin cậy hơn."

"Nhà nào?"

"Gia tộc Linh Đề."

"......" Hàn Hành Khiêm suy nghĩ một chút: "Hắn làm sao biết được?"

"Hắn vốn định buôn lậu xuất cảnh, lên tàu chở hàng của gia tộc Linh Đề, vừa lúc thủy thủ cùng quản lý giao nhận nói về chuyện này."

"Cho nên tôi hiện tại có một kế hoạch, cần mượn Tiêu Thuần hỗ trợ, nhưng quan hệ của cậu ta cùng gia tộc Linh Đề cứng nhắc như vậy, nếu tôi nói thẳng cậu ta có thể rất kháng cự, không bằng anh đi nói đi?"

Hàn Hành Khiêm: "Cậu ngoài việc mượn omega nhà người khác còn có thể làm gì?"

Bạch Sở Niên: Mượn alpha nhà người khác- Tất Lãm Tinh tôi cũng có nhé.

"Chuyện này có đáng tin không, Độ Mặc hắn có thể nghĩ ra biện pháp kim tẩu thoát xác rời khỏi nhà tù quốc tế, khẳng định là tâm tư nặng nề, không thể tín nhiệm."

"Hắn làm như vậy đơn giản chính là cây đại thụ dựa vào ngã xuống, thay vì lén lút xuất cảnh thử vận khí, không bằng trực tiếp đến IOA thử vận khí, hắn là omega, liên minh đối với omega bao dung từ trước đến nay phi thường mạnh mẽ. Anh nói đúng, cho nên tôi tìm cho Độ Mặc một công việc tốt... Chú Cẩm có một thương hiệu mới đang thiếu kế hoạch vận hành, tôi giới thiệu hắn ta qua... Tóm lại trước tiên nghĩ ra một lý do chính đáng để giữ hắn lại rồi nói sau."

"Không sao, cho dù là tin giả cũng sẽ không gây bất lợi cho chúng ta."

"Đúng rồi, hắn còn cho tộ một thứ tốt." Bạch Sở Niên từ trong túi lấy ra một viên nang hình dạng, nhưng có đồ vật cỡ nắm tay.

Thứ này Hàn Hành Khiêm nhìn rất quen mắt, cầm trong tay cũng rất nặng, lắc một cái còn có thể nghe được tiếng nước.

"Nitơ lỏng." Hàn Hành Khiêm hơi nhướng mày: "Dịch nitơ lỏng đối phó thí nghiệm thể."

"Không sai đi, anh cầm đi nghiên cứu một chút." Bạch Sở Niên đắc ý nói.

"Lại nói tiếp, hôm cậu đi cơ sở bồi dưỡng thành phố Hồng Li khuấy đảo phong vân, hẳn là có không ít cơ hội có thể lấy được dịch nitơ lỏng."

"À..." Bạch Sở Niên nhìn mũi giày một chút: "Tôi cho rằng hội trưởng nhất định không thể chứa được tôi nên tôi không lấy."

Hàn Hành Khiêm: "Xùy."

"Xin lỗi... Sẽ không bao giờ như thế nữa, tôi hứa."

"Cái này cho cậu." Hàn Hành Khiêm đem một quyển sổ ghi chép chỉ dùng nửa quyển đưa cho hắn: "Tôi không cho người khác xem qua, đốt hoặc là ăn, đều được."

Bạch Sở Niên ngoài ý muốn tiếp nhận quyển sổ ghi chép to bằng bàn tay bằng phẳng kia, bác sĩ Hàn tùy thời tùy chỗ đều mang theo một quyển sổ ghi chép nhỏ như vậy để thuận tiện ghi lại tình huống quan sát được.

Hắn lật lại, viết trên trang ghi chú cuối cùng, viết ngày tháng, và một câu: "Bạch Sở Niên vì chứng kiến cái chết hàng loạt của sư tử trắng còn mà mất kiểm soát, phạm vi tiêu diệt mở rộng đến tất cả các sinh vật sống, và không cần phải biết tên của đối phương."

Bạch Sở Niên nâng mí mắt lên, không nói gì.

Năng lực M2 của hắn là hủy diệt, chỉ cần đem người nén thành thủy tinh cầu rồi bóp nát, trí nhớ về người này sẽ biến mất trên thế giới này, mà nhược điểm duy nhất của loại cơ chế này chính là, một khi bị viết ra, người nhìn thấy tờ giấy sẽ nhớ tới nguyên nhân của sự việc.

Hàn Hành Khiêm di chuyển ống nghe trên cổ: "Từ khi cậu đến IOA, tôi chính là bác sĩ quan sát của cậu, tôi đối với cậu đủ hiểu biết, cũng biết bản tính của cậu."

"Bản tính của tôi..." Bạch Sở Niên nắm lấy vạt áo mình, dùng sức túm lên, có chút khó thở: "Tôi là một thí nghiệm thể cực kỳ nguy hiểm, đúng không?"

"Không, cậu là người có khuynh hướng đồng cảm rõ ràng nhất trong các cơ thể thí nghiệm trưởng thành, có nghĩa là mẫn cảm và nhân tính." Hàn Hành Khiêm vỗ vỗ bả vai hắn: "Cậu quả thật tạo thành một bi kịch, nhưng đối với hội y học mà nói, thí nghiệm thể sẽ sinh ra tâm lý trả thù mà không phải bởi vì môi trường sinh tồn dị dạng mà sinh ra tâm lý trả thù, cậu có lẽ không hiểu sự khác biệt bên trong, nhưng điều này rất quan trọng đối với chúng tôi."

Hàn Hành Khiêm còn chưa dứt lời liền bị Bạch Sở Niên nhào tới ôm một cái.

"Xê ra." Hàn Hành Khiêm đem hắn từ trên người đẩy xuống, trên áo bác sĩ trắng có chút nước mũi.

Bạch Sở Niên bỗng nhiên dựng thẳng một lỗ tai, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, một đôi mắt từ bên ngoài cửa kính lộ ra đang nhìn trộm bọn họ.

Bạch Sở Niên mở cửa, bên ngoài là một lùn bám khung cửa khép chân, trên người mặc quần áo và quần áo không vừa vặn đều có vẻ quá dài, thoạt nhìn tuổi của hắn chỉ trong khoảng thời gian từ mười đến mười ba tuổi.

Hắn có một cuốn sách trong tay, là một từ điển trống.

"Cậu là ai?" Bạch Sở Niên cầm lấy từ điển trống rỗng trên tay hắn, nhưng phát hiện đáy sách và tay trái của hắn sinh trưởng cùng một chỗ.

"Tôi là Bảo tàng Turing- thí nghiệm thể số 6117." Tiểu lùn dùng khóe mắt rũ xuống bình tĩnh nhìn chăm chú bọn họ: "Bạch Sở Niên tiên sinh, Hàn Hành Khiêm tiên sinh, tôi muốn cùng các anh nói chuyện."

Bạch Sở Niên cúi người xuống: "Cậu muốn ăn cái gì, tiểu tử?"

Hắn đẩy mặt Bạch Sở Niên ra, xoay người đóng cửa lại, bình tĩnh nói: "Đừng dùng ánh mắt như nhìn đứa trẻ nhìn tôi, Thần Sứ. Tôi đã trưởng thành, và cậu chỉ trông giống như một con mèo lớn vừa cai sữa thôi."

Hàn Hành Khiêm rót cho hắn một ly nước, tiểu quỷ kia lễ phép nhận lấy, gật đầu cảm ơn, sau đó nói: "Tôi cùng bằng hữu của tôi đã thương thảo qua, chúng tôi không hy vọng lại trở lại căn cứ bồi dưỡng, tôi biết tạm lưu ở chỗ này mang đến cho các người không ít phiền toái, nhưng tôi cần một số con đường để thoát ly viện nghiên cứu, các người có đề nghị gì không?"

Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "Chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, IOA cũng không phải tổ chức từ thiện. Bây giờ các cậu thuộc về tất cả mọi thứ của viện, là hàng hóa."

"Cố gắng kiên trì tìm luật sư để bảo vệ, cho thấy rằng họ có tính cách độc lập và tự chủ, có mục tiêu và nhận thức rõ ràng." Hàn Hành Khiêm nói.

Bảo tàng Turing gật đầu: "Anh có chắc chắn là sẽ được?"

Hàn Hành Khiêm lắc đầu: "Nhưng đáng để thử một lần. Trước tiên cậu phải chứng minh cho xã hội rằng cậu hoàn toàn vô hại. Kim Lũ Trùng trong tương lai mỗi tuần đều sẽ dẫn các cậu đi các nơi khác nhau làm tình nguyện viên, coa điều là nhân số có hạn, một lần chỉ có thể mang theo một thí nghiệm thời kỳ trưởng thành hoặc hai thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng đi theo thôi."

Bảo tàng Turing suy nghĩ một chút: "Được, tôi sẽ truyền đạt nó cho các thí nghiệm thể khác." Hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của anh, nếu chúng tôi có thể rời khỏi viện, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để trả ơn IOA."

Các hoạt động tình nguyện đang diễn ra suôn sẻ.

Mỗi ngày Kim Lũ Trùng đều cõng xác ướp dẫn một hai thí nghiệm đến nơi tổng bộ sắp xếp làm việc, có khi là giúp công nhân bến tàu quét dọn nhà kho, có khi là quét đường, giúp nhà thờ sơn tường vẽ bích họa, hỗ trợ cảnh sát dân sự giải quyết tranh chấp của cư dân, phụ trách bảo vệ an toàn giao thông, sửa chữa lưới đánh cá, bảo trì vệ sinh bờ biển khi giáo viên và học sinh mầm non đi chơi.

Hàn Hành Khiêm cũng vận dụng nhân mạch của mình giúp bọn họ liên lạc với mấy vị luật sư nguyện ý thử biện hộ.

Bạch Sở Niên vẫn không ôm hy vọng gì, ngồi trong phòng khám của Hàn Hành Khiêm nghe hắn gọi điện thoại cho luật sư quen biết.

"Nói thật ra, pháp luật bây giờ không thừa nhận tính cách độc lập của cơ thể thí nghiệm, vụ kiện này tất thua, Hàn ca, mấy luật sư này nguyện ý tiếp hoàn toàn là nể mặt anh, sợ là sau này bạn bè cũng không dễ làm được nữa." Bạch Sở Niên nằm sấp trên lưng ghế chống đầu thở dài.

"Dù sao cũng phải thử xem." Hàn Hành Khiêm buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng xoa xoa tay, hạ thấp điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tiêu Thuần: "Gần đây vất vả rồi, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm, cậu muốn xem phim gì?"

Phía dưới ghi chú vẫn hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng một hồi lâu mới nhận được hồi âm.

Chó con của tôi♥: "Tôi sẽ đi mua cá làm canh cho anh [?]

Bạch Sở Niên tiến lại gần xem: "Anh đang làm gì vậy?"

Hắn vẫn chưa nhìn thấy nội dung thì điện thoại trong tay rung lên, là Rimbaud gọi tới.

"Tôi nhìn thấy con búp bê rách kia, lúc ấy không giết hắn là do tôi sơ sẩy, tôi chỉ lo quan tâm em." Rimbaud ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ căn hộ, lười biếng rũ mắt nhìn chằm chằm nhà hát múa ba lê cách cửa sổ không xa.

Một quả bom bắt mắt dính vào bức tượng múa ba lê đúc đồng ở đỉnh cao nhất của nhà hát, và đếm ngược chỉ còn năm giây.

*Uỳnh*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi