[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC


Tòa nhà trụ sở liên minh omega quốc tế nằm ở trung tâm thành phố Aphid, cơ sở huấn luyện đặc công mới của Liên minh được xây dựng trên đảo Aphid cách bờ biển khoảng năm mươi km, bốn phía bao quanh là biển, ngoại trừ có thể nhìn thấy tàu chở hàng đến đây vào cuối mỗi tháng, cơ hồ bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Liên Minh chống săn bắt Omega được thành lập từ 15 năm trước, được thành lập bởi nguyên đặc vụ trưởng PBB Ngôn Dật liên kết với Hiệp hội Omega cao cấp của các quốc gia, bây giờ được gọi là "Liên minh Omega quốc tế", mục đích ban đầu là để bảo vệ sự an toàn cá nhân và quyền nhân tính của omega trên toàn thế giới là hoàn chỉnh, theo thời gian, ngày càng có nhiều omega cao cấp gia nhập, sự gắn kết đáng kinh ngạc của nó khiến cho tổ chức này trong mười lăm năm ngắn ngủi nhanh chóng có quyền được phát biểu thế giới.

Đồng thời, khi thế lực liên minh nhanh chóng được mở rộng, vị thế của omega trong ba giới tính cũng tăng vọt, họ đã thoát khỏi cái nhãn mác trước đây là "máy sinh sản", "bình hoa", "tiểu sủng nhu nhược", năm K017, giáo sư của Hiệp hội y khoa liên minh dẫn đầu nghiên cứu và phát triển lô vắc-xin rào cản loại L đầu tiên ra đời, loại bỏ hoàn toàn sự phụ thuộc của omega với alpha cấp cao, trở thành cột mốc quan trọng trong sự độc lập của omega.

Trong sáu năm qua, các thành viên liên minh đã không còn bị giới hạn ở omega, alpha và beta cũng tham gia vào nhiều hơn, và thậm chí họ còn được đứng ở các vị trí quan trọng.

Ví dụ như đặc công alpha đắc lực nhất dưới tay Hội trưởng Ngôn kiêm tân huấn luyện viên đặc công.

Bạch Sở Niên khi xuống phà đeo gương cóc, mặc áo đặc huấn màu đen, áo giáp da thắt chặt hai vai, trước ngực cài nút da bằng đồng, quần dài ngụy trang bên ngoài mang giày tác chiến trung bình khiến cho dáng người càng thêm cao ngất cao gầy.

Hắn nhẹ nhàng búng lên vành lưỡi trai màu đen, hướng hai hàng thanh niên mặc trang phục đặc huấn ngụy trang xếp hàng chờ duyệt duyệt cười khẽ chào hỏi.

Mỗi đặc huấn sinh đều đứng thẳng tắp, hai vai căng thẳng nhìn thẳng về phía trước, khi Bạch Sở Niên đi ngang qua mình, lòng bàn tay phải hướng lên trên, dán dưới xương quai xanh bên trái, cao giọng ân cần hỏi thăm: "Xin chào huấn luyện viên!"
Động tác này ở quân lễ PBB, ý là trong tay không có vũ khí, đối với cấp trên tuyệt đối phục tùng.

Bạch Sở Niên cong mắt nhìn lướt qua hai đoàn huấn luyện viên đặc biệt, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ cánh tay trên vai đứa nhỏ này: "So với lần trước tôi đến đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi, xem ra lúc tôi không có ở đây huấn luyện cũng rất khắc khổ đi.

"
Đặc huấn sinh bị vỗ vai bả vai run rẩy, lông mi run rẩy, thậm chí chân cũng bắt đầu nhũn ra.

Bạch Sở Niên buông tay ra, thảnh thơi đi ngang qua, tiếp tục ân cần hỏi thăm những đứa nhỏ khác.

Thiếu niên alpha vừa mới bị Bạch Sở Niên vỗ vai mềm nhũn dưới chân được hai omega bên cạnh đỡ lấy mới một lần nữa đứng vững, kỳ quái chính là cũng không có người cười nhạo đặc huấn sinh này cái gì, mà là nhao nhao tuyệt vọng lặng lẽ nói thầm: "Lão Niết đã trở lại, xong rồi đời rồi.

"
Các đặc huấn sinh không hẹn mà cùng đặt biệt danh cho Bạch Sở Niên là: Yêu tinh sư tử Niết Mặc Á.

Chỉ có hai đặc huấn sinh mới đứng ở cuối đội đứng ngây ngốc, đối với người xung quanh sợ hãi mờ mịt không biết nguyên nhân.

Bạch Sở Niên trượt đến cuối đội, tháo gương cóc xuống đánh giá hai tân sinh từ đầu đến chân, quay đầu phất phất.


"
"Cảm ơn huấn luyện viên!" Các đặc huấn sinh như chim bay khỏi tổ nhao nhao.

Lục Ngôn cũng muốn đi ăn cơm, tai thỏ bị mũ ngụy trang đè lên nghe thấy tiếng chuông mở cơm trong căng tin, không tự chủ được dựng lên, đem mũ đội cũng bay lên.

Bạch Sở Niên đút túi quần, mũi giày nhàm chán nghiền cát trên bãi biển, thờ ơ hỏi: "Tới đây làm gì?"
Tất Lãm Tinh nhìn thẳng về phía trước: "Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi đến tham gia lớp tân huấn luyện đặc công của liên minh.

"
Lục Ngôn bĩu môi, miễn cưỡng nói: "Tôi cũng vậy.

"
Bạch Sở Niên vui vẻ lên tiếng: "Cha ruột của hai người nỡ đưa bảo bối thiếu gia đến căn cứ huấn luyện này sao?"
Kỳ thật Tất Lãm Tinh thì còn tốt, cha alpha vốn là bộ đội đặc chủng đã nghỉ hưu của bộ đội PBB, tính cách bình thường của cha mẹ là quân nhân tương đối cứng cỏi, nhưng con thỏ omega cụp tai bên cạnh thì khác, cậu là con trai duy nhất của Hội trưởng Ngôn, là viên ngọc quý trên tay Lục Thượng Cẩm, chú Cẩm đối với con thỏ nhỏ này thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt, sủng thành mệnh căn luôn rồi.

Tất Lãm Tinh trả lời: "Tôi đã để lộ cấp bậc phân hóa trong kỳ thi ATWL, sau khi về nhà cha tôi chỉ trích tôi nghiêm khắc, sau đó đưa tôi đến đây, nói rằng trừ khi tôi được đào tạo đủ để có thể bảo vệ được bản thân ở đây, nếu không tôi sẽ không được phép vào nhà nửa bước nữa.

"
Bạch Sở Niên gật đầu, ngược lại hỏi Lục Ngôn: "Còn cậu thì sao?"
Lục Ngôn vẻ mặt chán nản: "Ba tôi mắng tôi cản trở Lãm Tinh, muốn tôi tự mình suy nghĩ lại, tôi bỏ nhà ra đi, nghe nói Lãm Tinh tới đây, tôi cũng tới theo luôn.

"
Bạch Sở Niên cất cằm về phía chiếc phà đang đậu ở bờ biển: "Chiếc thuyền này một tháng mới tới một lần, hiện tại đi còn kịp, hai ba cậu đều đối xử với tôi không tệ, tôi khẳng định không thể chà đạp con trai bảo bối của bọn họ được.

"
Lục Ngôn nhìn phà do dự, thoạt nhìn đích thật là có chút dao động, cắn môi suy nghĩ nửa ngày, thăm dò hỏi: "Cón bao nhiêu khổ?"
"Không được xem TV, không có điện thoại di động để chơi, không chơi trò chơi, không có bánh ngọt để ăn, cũng không có ngày nghỉ cuối tuần, ngủ sớm dậy sớm, thức dậy tự gấp chăn, tự rửa chén sau bữa ăn, tự giặt quần áo của riêng mình.

"
Lục Ngôn: "? Vậy mà còn sống được sao?"
Bạch Sở Niên cười khanh khách đẩy Lục Ngôn: "Đi nhanh đi, bảo trì sự đáng yêu của cậu.

"

Lục Ngôn nhìn Tất Lãm Tinh, Tất Lãm Tinh cũng khuyên cậu: "Trở về xin lỗi chú ấy đi, sau đó tiếp tục đi học.

"
"Tôi! "
"Động tâm không bằng hành động.

" Bạch Sở Niên không khỏi nói xách cổ thỏ con lên, xách đến bên cạnh phà, ném lên boong tàu: "Cậu về đi.

"
Sau đó dặn dò tài xế phà: "Tôi bảo người đón cậu ta ở bến tàu, anh trôgn coi cậu ấy một chút, đưa cậu ta lên xe rồi mới đi.

"
Người lái xe gật đầu.

Bạch Sở Niên phủi đất, đút tay vào túi quần rồi vào căng tin, quay đầu lại kêu Tất Lãm Tinh đuổi theo, dọc theo đường tới căng tin thuận tiện tham quan một ít cơ sở hạ tầng.

Trên đường thường xuyên gặp phải những đặc huấn sinh khác, phàm là học sinh đặc huấn, khi nhìn thấy Bạch Sở Niên đều nơm nớp lo sợ dừng lại kính lễ rồi lại chạy trối chết.

Tất Lãm Tinh có chút buồn bực, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Bạch Sở Niên tùy tiện hỏi mấy câu kiểm tra công việc của cậu ở trường: "Biết vì sao đặc vụ liên minh chỉ có alpha và omega, không có beta không?"
Tất Lãm Tinh gật đầu: "Có thể xem như một loại ưu thế tạp chủng, chỉ mang theo một đôi gen AO thì phân hóa thành alpha hoặc omega, mang theo các tuyến khác như AA, AB, OB, OO gen phân hóa thành beta, alpha và tuyến thể omega sẽ thức tỉnh thành sinh vật đặc biệt, tuyến thể beta sẽ thức tỉnh thành con người bình thường, bởi vì tuyến thể bình thường và tính cách an ổn, mới có thể sinh sôi nảy nở với số lượng lớn.

Nhưng beta không có khả năng phân hóa đặc biệt, vì vậy hầu như không tham gia vào ngành công nghiệp chiến đấu.

"
"Quan điểm của sách giáo khoa trường học của chúng tôi nói rằng hiện tượng phân hóa ABO là do sự tiến hóa, do từ trường và sự sống còn ảnh hưởng đến đột biến gen.

"
"Nhưng trong một số tài liệu khác, tôi cũng đọc rằng quan điểm của sách giáo khoa thuộc về quan điểm của trường phái xuất xứ, trong những năm gần đây nhân chủng học đã xuất hiện một trường phái nổi loạn khác, cải cách cho rằng sự phân chia ABO là do con người cố ý gây ra, họ đang cố gắng tìm nguyên nhân.


"
Bạch Sở Niên vỗ vỗ bả vai Tất Lãm Tinh: "Không sai, biết nghi ngờ sách giáo khoa là tốt.

"
Bữa ăn của căn cứ huấn luyện quả thực không tệ, cả ngày tự phục vụ miễn phí không giới hạn, món canh chay, hoa quả và nước trái cây đều có đầy đủ, ăn xong cơm tối, Bạch Sở Niên mang theo alpha nhỏ dọc theo hải đảo vờn quanh tham quan, mới đầu còn không cảm thấy có cái gì, nhưng mắt thấy bầu trời đêm phủ lên một tầng sao, chân Tất Lãm Tinh bắt đầu chua xót.

Đi trên bãi cát so với đi trên mặt đất bằng phẳng mệt mỏi hơn nhiều, hạt cát rót vào giày cũng không có cơ hội đổ ra, Tất Lãm Tinh chân thật cảm giác được làn da bị mài mòn từng chút một, dần dần biến thành đau đớn khó nhịn.

Mặt biển rạng sáng vẫn yên tĩnh như trước, Bạch Sở Niên đón gió biển ngồi trên bãi biển, mặc cho gió biển mặn thổi lên sợi tóc mà thoải mái hưởng thụ sự ấm áp mà tia nắng đầu tiên của bình minh mang lại.

Tất Lãm Tinh không thích ý như vậy nữa, bắp chân của hắn đang run rẩy, hơn nữa rất lạnh, đi lại suốt đêm khiến ánh mắt hắn bò lên mấy sợi tơ máu, cơ hồ đã tiến đến trạng thái buồn ngủ, trong tiềm thức cực độ chờ đợi Bạch Sở Niên nói "Được rồi có thể trở về nghỉ ngơi".

Đợi đến khi ánh mặt trời sáng sớm bao phủ bãi biển, Bạch Sở Niên ngáp một cái: "Được rồi.

"
Tất Lãm Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới câu tiếp theo của Bạch Sở Niên là: "Có thể đi luyện súng rồi.

"
Tất Lãm Tinh nhắm mắt lại, cắn răng kiên trì nói: "Được.

"
Bạch Sở Niên dẫn cậu đến căn cứ huấn luyện để bắn súng, bãi bắn bắn là một nơi kín mít, từ bên ngoài xem ra hệ thống ống xả rất phát triển, chức năng khu vực được phân chia rất tỉ mỉ, khu súng ngắn, khu súng tiểu liên, khu súng trường, khu súng trường bắn súng, khu bắn tỉa cao tinh, mỗi khu vực đều được ngăn cách bằng tường cách âm.

Sáu giờ sáng, bãi bắn đã quá đông đúc.

Bạch Sở Niên lấy giấy tờ tùy thân ở cửa vào quét một chút, đến cửa sổ nhỏ của cảnh vệ đình nâng má tán gẫu: "Giúp tôi tìm một chỗ trống cho khu súng trường.

Bọn nhỏ này đều cố gắng như vậy sao, sáng sớm đã nhồi nhét chật ních ở bãi tập trung rồi.

"
Cảnh vệ cười đưa thẻ kiểm soát truy cập cho Bạch Sở Niên: "Bình thường không như vậy, đây không phải là ngài đã trở về rồi sao, bọn khỉ con này nào dám ngủ thêm một phút.

" Tất cả mọi người sợ chết.

Bạch Sở Niên ngăm một điếu thuốc châm lửa: "Vậy sao.


"
Hắn dẫn Tất Lãm Tinh đi về phía khu súng trường, mỗi khu vực bắn bia đi ngang qua đều đang run run theo, các đặc huấn sinh mồ hôi như mưa, dư quang thoáng nhìn sthấy Bạch Sở Niên đi tới bên cạnh, không tự chủ được mà thẳng người, mồ hôi nóng trở thành mồ hôi lạnh.

Mấy đặc huấn sinh tinh mắt nhìn thấy có một gương mặt mới đi theo phía sau huấn luyện viên Bạch, nhỏ giọng thổn thức, rồi lại nhao nhao trở lại vị trí của mình tiếp tục luyện thương.

Tiến vào khu súng trường, Bạch Sở Niên túm lấy ghế ngồi xuống, nhấc chân lên: "Đi chọn một khẩu súng quen dùng đi.

"
Mỗi vị trí trong khu vực súng trường có một bức tường súng, và các loại súng có cỡ nòng khác nhau có thể được tìm kiếm ở phía trước của màn hình cảm ứng ở phía bên tay phải của bức tường vũ khí.

Tất cả đều được nhập trên màn hình cảm ứng "ACR, cỡ nòng tùy ý"
Ngăn kéo trung tâm của bức tường súng từ từ kéo ra, một khẩu súng trường tấn công ACR được đặt trong ngăn kéo, bên cạnh được trang bị đạn 5,56 mm.

Bình thường thành tích bắn súng của Tất Lãm Tinh ở trường không tệ, nhưng bắn súng rất cần cảm giác, lúc này hắn rất mệt mỏi, tinh thần cùng thể lực đều không ở trạng thái toàn thịnh.

Nhưng Bạch Sở Niên ngồi bên cạnh, hắn kiên trì giơ ACR lên, nhắm vào mục tiêu di động quỹ đạo hành động không định.

Một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua vai trái của nhích di động.

Đồng thời, Tất Lãm Tinh chỉ cảm thấy bụng lạnh, ngay sau đó đau nhức toàn thân, hắn nắm chặt súng chậm rãi quỳ xuống đất, ôm bụng nằm xuống, đau nhức khiến trước mắt tối sầm, trong đầu choáng váng trống rỗng.

Đây là cảm giác trúng đạn, Tất Lãm Tinh theo bản năng nghĩ, khi hắn đem bàn tay đang ôm chặt miệng vết thương ra, lại phát hiện cũng không dính một tay máu như trong tưởng tượng.

Bạch Sở Niên vẫn an ổn ngồi trên ghế nhìn hắn, cười nhạt: "Đừng sợ, đây là một loại năng lực liên kết thực tế ảo, lừa gạt đau đớn.

"
Khả năng liên kết thực tế ảo của sư tử trắng- Lừa dối đau đớn: Khả năng tạo ra ảo giác, mô phỏng cảm giác đau để đánh lừa trung tâm cảm giác mục tiêu.

"Nếu viên đạn của cậu không bắn trúng mục tiêu di động khiến hắn một kích mất mạng thì năng lực đồng sinh của tôi sẽ đánh vào chỗ yếu hại của cậu.

"
"Cậu cứ tiếp tục đi, tôi sẽ bồi cậu cả ngày.

"
Đặc huấn sinh chung quanh nhao nhao hướng Tất Lãm Tinh ném ánh mắt đồng tình.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi