[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

"Quân đội PBB vẫn đang sơ tán những người dân cuối cùng, xác nhận rằng tất cả các công dân đã được sơ tán hoàn tất sẽ gửi trực thăng tới." Bạch Sở Niên chà xát sạch vết máu trên súng trường: "Hiện tại toàn bộ thành phố Ân Hi đều trống rỗng, bộ đội Phong Bạo PBBw đang dọn dẹp những người bị nhiễm bệnh đang đi lại trong thành phố, hiện tại nơi bị nhiễm bệnh tập trung nhiều nhất chính là bệnh viện này."

Huỳnh cẩn thận hỏi: "Còn những người khác thì sao?"

"Tôi đã dọn sạch bệnh nhân ở lối đi an toàn, nếu bọn họ đi thông đạo an toàn hẳn là sẽ không có vấn đề gì." Bạch Sở Niên thử tín hiệu máy thông tin, thử có thể liên lạc với ba đặc huấn sinh khác hay không: "Nói cho tôi biết tổ phòng chống bạo động liên minh bị đoàn diệt như thế nào?"

Nhớ lại hình ảnh các bậc tiền bối đi theo tổ chống cháy nổ tiến vào, Huỳnh vẫn có thể nhớ rõ sự tuyệt vọng lúc đó. Trong chiến dịch cứu hộ thành phố Ân Hi lần này, quân đội PBB phụ trách sơ tán người dân và lãnh đạo cấp cao, bộ đội Phong Bạo do Thiếu tá Hạ dẫn đầu phụ trách thanh trừ người bị nhiễm bệnh ở mọi ngóc ngách trong thành phố, hội y học liên minh do giáo sư Chung dẫn đầu phân tán cứu chữa những người bị thương trong cuộc bạo loạn này, tổ phòng chống cháy nổ liên minh phụ trách tiến vào bệnh viện Ân Hi tập trung nhất để điều tra nguồn lây nhiễm và giải cứu nhân viên y tế bị mắc kẹt.

Khi bọn họ đi vào bệnh viện Ân Hi, đại sảnh liền một mảnh vắng vẻ, một người sống cũng không thấy, khi bọn họ đẩy cửa tiến vào đại sảnh chờ, bệnh nhân lây nhiễm rậm rạp chen chúc mà đến, các tiền bối của tổ chống nổ ở phía trước yểm hộ, để cho mấy vị bác sĩ của hội y học bảo hộ đặc huấn rút đi.

Nhưng khi đó muốn rút lui đã không còn kịp rồi, cửa sổ nhất thời khóa lại, bốn phương tám hướng trào ra toàn là bệnh nhân lây nhiễm mà loạn cắn loạn cào cào, bốn đặc huấn sinh lần đầu tiên thực chiến đã gặp phải tình huống như vậy, mặc cho ai cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, liều mạng mới bảo vệ các bác sĩ trốn vào nơi an toàn, một đường tránh bị nhiễm bệnh, cơ hồ đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, dưới tình huống đạn hết lương thực hết, có thể làm cho các bác sĩ không có thương vong đã là kết quả mà bọn họ toàn lực ứng phó rồi.

"Đội trưởng tổ chống cháy nổ gần đây rất lười biếng, các thành viên trong tổ tham gia diễn tập nội bộ cũng không đủ tích cực." Bạch Sở Niên phủi bụi trên tay áo: "Hội trưởng nhất định sẽ nổi giận, hy vọng đừng ảnh hưởng đến chúng ta."

Huỳnh đối với vấn đề thẻ cấm cửa quỷ bài trước kia còn canh cánh trong lòng, muốn hỏi lại không dám hỏi, Bạch Sở Niên nhìn ra được, đơn giản giải thích hai câu: "Bốn phòng bệnh, hai lớn hai nhỏ, phòng bệnh số 4 có thể nhìn thấy đồ án dưới gầm giường phòng bệnh số 2 và số 3, nếu đồ án của các cậu cùng đồ án phòng bệnh số 2 giống nhau thì đều là tiểu quỷ bài, phòng bệnh số 4 đương nhiên sẽ biết mình là đại quỷ bài, người ta lại không ngốc."

"Mười lăm phút trôi qua phòng bệnh số 4 còn chưa có người đi ra ngoài, không phải là bởi vì các cậu và phòng bệnh số 2 không giống nhau, cho nên bọn họ không có cách nào phán đoán sao."

Nói tới đây, Bạch Sở Niên nhớ tới: "Đúng rồi, đề thi lý thuyết đầu tháng tôi đã xem xong, phần logic cậu hoàn toàn sai, trở về một mình tới tìm tôi một chuyến."

Huỳnh hối hận đến mức tự vả thẳng vào miệng mình.

Giữa phòng bệnh cao cấp có một hành lang dài, bên ngoài hành lang là cửa sổ thủy tinh, bên trong là tường khép kín, giữa tường có một cửa mật mã, thông đạo này chỉ dành cho nhân viên trong bệnh viện sử dụng, bệnh nhân không thể vào được.

"Tôi muốn đi tìm một bác sĩ tên là Lâm Đăng làm việc ở bệnh viện Ân Hi, có điều là tôi cũng chỉ biết vị trí đại khái, anh ta đang bị vây khốn."

Bạch Sở Niên nối điện thoại đã sửa đổi chip lên mật mã, màn hình khóa điện thoại di động sáng lên, hiển thị đang giải mã, tiến độ 1%.

Hàn Hành Khiêm nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Tôi nhớ rõ cậu đối với đồ điện tử đều không hiểu cho lắm mà."

Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm màn hình cười khẽ, lộ ra nửa đầu răng hổ: "Mới tìm được một người công cụ dễ dùng, siêu cấp hãi khách, cao thủ máy tính."

Hàn Hành Khiêm: "A?"

Bạch Sở Niên: "Bò sát omega."

Trên màn hình khóa, hình ảnh Rimbaud nằm trong bể cá dùng đầu ngón tay băng bó bụng đặc biệt rõ ràng, Hàn Hành Khiêm bình thường sẽ không rình mò sự riêng tư của người khác, nhưng bất đắc dĩ Bạch Sở Niên một chút cũng không che giấu, hắn cũng thuận tiện nhìn rõ ràng.

Trong ảnh, lông mày cá màu vàng sống mũi rất cao, một đôi mắt xanh vô thần giống như bảo thạch trong suốt, lông mi cũng nhạt, xứng đáng là từ xương đến da u ám mỹ diễm, nhưng thân là ác ma trong biển, trong mắt nhân ngư này lại không có chút tư thái quyến rũ nào, ngược lại lộ ra một cỗ cao ngạo cùng lạnh như băng.

"Anh ta thoạt nhìn địa vị không thấp trong tộc nhân ngư đâu. Hóa ra cậu thích diện mạo bạc tình như vậy." Hàn Hành Khiêm nói.

"Haiz, nói như thế nào đây." Bạch Sở Niên cho độ sáng màn hình sáng lên, cầm điện thoại di động đến gần cho Hàn Hành Khiêm xem: "Nhìn đôi mắt to này, cái miệng nhỏ nhắn phấn phấn, xinh đẹp chết đi được, tôi thích nhất loại này."

Hàn Hành Khiêm đẩy kính: "Tiểu O trong liên minh cũng không phải không có mắt to miệng nhỏ, cậu không phải cũng cự tuyệt rất dứt khoát đó sao?"

"Cái này không thể để cùng nhau so sánh được."

Hàn Hành Khiêm muốn nói lại thôi, thấy Bạch Sở Niên trong mắt đều là omega trong ảnh, vì thế quyết định không nói gì nữa.

Thanh tiến trình giải mã đạt 100%, cửa mật mã từ từ mở sang hai bên. Một mùi thối rữa do thời gian dài đóng kín xông vào mặt, trong lối đi rộng chừng năm mét lang thang hơn mười người bị nhiễm bệnh mặc áo bác sĩ màu trắng, có người cầm sổ bệnh án trong tay, có người thì treo ống nghe ở cổ, có người cầm một tấm hình ảnh CT vừa đi vừa nhìn, khi cửa mật mã mở ra, hơn mười bác sĩ kia đồng thời nhìn về phía ba người ở cửa, đồng thời lộ ra nụ cười dữ tợn giống nhau, sau đó phát cuồng gầm thét xông tới.

Bạch Sở Niên quay đầu lại hỏi Huỳnh: "Cậu có còn đạn dự bị đạn không?"

Huỳnh lắc đầu.

"Tôi xin trợ giúp một người, vũ khí trang bị được phê duyệt cũng không nhiều." Bạch Sở Niên đem M98B của mình ném cho Huỳnh: "Lấy của tôi, tôi thanh lý xong người các cậu lại tiến vào."

Huỳnh ôm súng trường nặng gật đầu, cẩn thận áp sát bác sĩ Hàn, cố gắng dùng thân thể nhỏ nhắn của mình bảo vệ alpha ở phía sau.

Bạch Sở Niên rút chủy thủ chiến thuật từ trong dây súng bên đùi ra, ném ngược lại nắm ở tay trái, nghênh đón người bị nhiễm bệnh gầm thét đi tới.

Bệnh nhân bị nhiễm bệnh chạy ở phía trước dẫn đầu bắt lấy cánh tay phải của Bạch Sở Niên, mở miệng mưng mủ nhỏ máu hung hăng cắn vào, Bạch Sở Niên nâng chủy dao lên đỡ lấy cái miệng kia, cổ tay lật ngược, nhanh chóng đem lưỡi dao hướng xuống phía dưới, hàn quang sắc bén hiện lên, cằm người bị nhiễm bệnh bị gọt rơi xuống đất, khi lực đạo bị hắn chém đến nhào về phía trước, Bạch Sở Niên lưu loát chặt đứt cột sống và gáy của hắn.

Một bệnh nhân khác bị nhiễm trùng toàn thân thối rữa từ bên người Bạch Sở Niên nghiêng người nhào tới, hắn hơi nghiêng mắt, trở tay đem chủy thủ xuyên vào cổ bệnh nhân, dễ dàng tránh động mạch để tránh phun máu, khuỷu tay đánh mạnh vào đầu vai người nọ, thịt thối lỏng lẻo phát ra tiếng phụt, bả vai nhất thời dùng một góc độ khó có thể tin được mà bị bẻ gãy, tay Bạch Sở Niên giơ đao rơi xuống, cột sống đứt gãy khiến cho bệnh nhân lây nhiễm liền mất đi năng lực hành động.

Kỹ thuật bắn súng của đom đóm đã tính là lô hỏa thuần thanh, một phát súng nổ tung đầu, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ đánh người của Bạch Sở Niên đang dùng chủy thủ chiến thuật, ở trong mắt hắn tốc độ đánh chết của Bạch Sở Niên nhanh đến kinh người, hơn nữa chiêu chiêu tàn nhẫn trí mạng, cho dù đối phương không phải là người bị nhiễm bệnh, mà là một quán quân được huấn luyện tốt, có lẽ cũng không cách nào chống đỡ dưới tay huấn luyện viên được một phút đồng hồ.

Tiếng gầm gừ trong hành lang dần dần biến mất, Bạch Sở Niên vứt bỏ vết máu trên lưỡi dao ngắn, nhấc chân giẫm nát đầu người bị nhiễm bệnh cuối cùng ngã xuống đất.

Huỳnh thay băng đạn, bảo vệ bác sĩ Hàn chuẩn bị nhanh chóng đi qua hành lang. Hàn Hành Khiêm nhìn vách tường bốn phía, ở trong hoa văn ghép gạch tường phát hiện một ít khe hở.

Mỗi khe hở dài khoảng mười cm, chiều rộng chỉ khoảng một milimet, mơ hồ lộ ra một ít ánh sáng đỏ.

"Tiểu Bạch, có cảm giác có nhiệt."

Hàn Hành Khiêm vừa dứt lời, khe hở trên vách tường đột nhiên sáng lên hồng quang, hai mặt vách tường đột nhiên phủ đầy những khe sắc hồng quang dài khoảng mười cm, một lát sau, từ trong khe hở bắn ra mảnh sắt sắc bén.

Tốc độ bắn của tấm sắt mỏng rất nhanh, thi thể trên mặt đất nhất thời bị mảnh sắt bắn dày đặc cắt đến thất linh bát lạc.

Một lá bài Joker lớn cắm vào đầu cái xác.

Những thứ này tất cả đều là kim loại poker, hơn nữa bốn bên mở lưỡi dao, bị nó đụng vào sẽ dễ dàng từ trên da cắt ra vết thương, thậm chí trực tiếp cắt đứt xương cốt.

Càng làm cho da đầu tê dại chính là, kim loại poker bay ra cũng không phải rơi xuống đất coi như chấm dứt. Lúc này Huỳnh mới phát hiện, trên mặt đất cũng phủ đầy khe hở hồng quang các phương hướng khác nhau, kim loại poker đao từ trên vách tường bay ra sẽ dùng lộ tuyến tính toán chính xác rơi vào khe hở trên mặt đất bị thu hồi, cũng vô cùng vô tận tuần hoàn phóng ra, cho đến khi hành lang rốt cuộc phát hiện ra bất kỳ cảm giác nhiệt bên ngoài mới thôi.

Trên lưỡi dao poker thu hồi dính vết máu của người bị nhiễm bệnh, một khi bị nó cắt thành vết thương, cho dù nhất thời không chết thì cũng sẽ bị nhiễm virus tuần hoàn, trở thành một cỗ xác chết hung mãnh.

Huỳnh hô to "Huấn luyện viên cẩn thận", sau đó dùng M98B bắn lưỡi đao poker bay loạn trên không trung, nhưng tốc độ phóng ra của những lưỡi đao này đã nhanh đến mức mắt thường khó có thể phân biệt được, căn bản không có khả năng bắn hạ.

Giống như cơn lốc poker lốc xoáy đem Bạch Sở Niên khóa ở hành lang, Bạch Sở Niên linh hoạt nghiêng người tránh thoát một lá bài bài, lập tức xoay người nhảy về phía sau. Bài poker vào mắt kẹp giữa ngón tay, thu vào trong tay.

Tốc độ phản ứng của hắn đã đạt tới trình độ nhân loại không có khả năng làm được, đồng thời hắn tránh né, theo đó mà tin tức tố hương Brandy nồng đậm theo năng lượng tiêu hao mà tự nhiên tràn ra, Huỳnh bị cỗ tin tức tố này áp bách đến quỳ xuống, hai tay chống đất, mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống đất.

Hàn Hành Khiêm thì bình thản xách hộp mật mã của mình, một tay đút vào trong túi áo trắng, nhìn chăm chú vào hướng đi trong hành lang.

Bạch Sở Niên cũng không phải đơn thuần là tránh né những lá bài kia, mà là có quy luật ở trong đó lưu chuyển, đem từng tấm bài này từng tờ một thu vào trong tay.

Tuy rằng không thấy rõ động tác của Bạch Sở Niên, nhưng có thể trực quan phát giác số lượng bài poker phát ra trên vách tường đang giảm bớt, mà lá bài trong tay Bạch Sở Niên thì càng ngày càng nhiều.

Rất nhanh, bài poker trên vách tường đã phóng hết, Bạch Sở Niên ngừng lại.

"Đã sớm biết không phải phóng ra vô hạn." Bạch Sở Niên trong tay tích góp được một đống poker kim loại, ở trong tay hoa thức cắt bài, cuối cùng mở ra, toàn bộ bài poker là từ A đến K, số lần lượt xếp ra: "Đợt đầu tiên bay xong liền đếm rõ ràng, không có hoa sắc lặp đi lặp lại."

Bạch Sở Niên khom lưng rút tấm lá bài Joker màu sắc cuối cùng cắm vào đầu thi thể ra, nhấc góc áo lên cẩn thận lau sạch sẽ đặt trong tay, cùng với những lá bài khác đặt cùng nhau kéo bài lại khép lại, hướng về phía camera giám sát ở góc nghiêng hành lang cong mắt lại: "Samel, hiện tại xuất phát từ thủ hòa chờ sẽ bị tôi bắt ra xử tử cũng không giống nhau."

"Hơn nữa cậu nhiều nhất chỉ có thể tính là tiểu quỷ, phiền toái nhận rõ thân phận của mình." Bạch Sở Niên từ trong tay lấy ra lá bài tiểu quỷ bài Joker màu xám, dán lên môi hôn một cái, kình đạo ngón tay đem kim loại poker bật ra, tiểu quỷ bài nhanh chóng xoay tròn chặt vỡ kính máy ảnh, góc bài rắn chắc đóng đinh trên vách tường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi