[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Rimbaud rất hứng thú ngâm mình trong nước biển nhìn Bạch Sở Niên ứng phó với đám hậu bối trẻ tuổi, vùng nước xung quanh đảo Nha Trùng không có bất kỳ ô nhiễm nào, nước biển trong suốt thấy đáy làm cho tâm tình nhân ngư thực sung sướng, anh rất ít khi chán ghét nhân loại đối xử tử tế với biển cả.

Các đặc huấn sinh rốt cục cũng tan lớp, bên bờ biển chỉ còn lại Bạch Sở Niên còn đứng ở đó, Rimbaud cách khoảng không bắn cho hắn cái hôn gió, để cho gió biển chọc động ngọn tóc của hắn.

Chỉ dựa vào gien và kỹ thuật của con người thì rất khó tạo ra được tướng mạo như vậy—— tướng cốt của alpha dường như đã được điêu khắc tỉ mỉ, làn da trắng nớt không tỳ vết mơ hồ lộ ra mấy mạch máu mảnh khảnh, mí mắt mỏng mà sắc bén xếp chồng lên nhau vài lớp ở khóe mắt hơi cong lên, hắn cười rộ lên, cũng có đôi lúc lại mím môi mỏng, có khi lộ ra một cái răng hổ, tướng mạo không tì vết như vậy là thứ mà những đứa trẻ con người kia không thể so sánh được.

Nhân ngư càn rỡ thưởng thức kiệt tác của mình, tự mình nuôi dạy con cái lớn như một tác phẩm nghệ thuật khiến anh yêu thích không buông tay. Mặc dù mỗi đứa trẻ trong cộng đồng người cá sẽ nhận được ân tứ của anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự mình nuôi dạy một đứa trẻ, nhìn thấy mèo nhỏ dần dần lớn lên, anh không thể chờ đợi được thêm mà muốn mang cho tất cả mọi người cùng nhìn một cái.

Sóng biển cuốn người cá lên bãi biển, Rimbaud ngẩng đầu lên, nước theo ngọn tóc vàng nhỏ xuống vai, trên người phủ một tầng ánh nắng mặt trời ấm áp.

Bạch Sở Niên khom người ôm anh đứng lên, nhặt lên áo khoác ngụy trang treo bên cạnh mà quấn lấy đuôi cá dưới thân anh, vội vàng đi về phía ký túc xá đơn.

"Cái đuôi của tôi làm cậu xấu hổ sao?" Rimbaud ôm cổ hắn hỏi, ngữ khí có chút bi thương.

"Không có, tôi..." Bạch Sở Niên cúi đầu, vành mũ che mắt: "Tôi không muốn để cho người khác nhìn thấy."

"Tại sao?" Rimbaud nâng vành mũ của mình lên: "Tôi muốn cả thế giới biết rằng cậu là randi của tôi. Tôi thấy chương trình trên TV nhà cậu, phóng viên phỏng vấn các minh tinh, minh tinh giới thiệu túi nuôi con của họ với khán giả, khán giả rất vui, có cả khóc và cười nữa."

Từ khóa nào đó lại một lần nữa đâm vào tim Bạch Sở Niên, hắn không trả lời, vùi đầu trầm mặc đi.

Rimbaud đột nhiên dừng lại: "Cậu rất ghét cái từ túi nuôi con này sao?"

Bạch Sở Niên nhếch khóe miệng, ý cười trong mắt lãnh đạm: "Anh nói xem?"

"Tôi đã nói chuyện với con cẩu kia, cậu ta nói với tôi rằng trong ngôn ngữ của các người, túi nuôi con không có ý nghĩa thể hiện tình cảm." Rimbaud cũng có chút buồn bực, ôm lấy cổ Bạch Sở Niên an ủi: "Cách nói túi nuôi con có ý nghĩa thể hiên tình cảm là từ gì?"

Bạch Sở Niên không thể nhịn được nữa, một tay nâng mông omega, tay kia nắm cằm anh để anh im miệng: "Tôi cầu xin anh, anh có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?"

Ký túc xá đơn của giảng viên của căn cứ huấn luyện đặc biệt đều là biệt thự đơn lập, lúc này đại đa số huấn luyện viên không có buổi học buổi tối đã trở về nghỉ ngơi hoặc phê duyệt bài tập, kangaroo omega dựa vào ban công hoa viên thưởng thức rượu vang trong lúc vô tình cúi đầu thì nhìn thấy Bạch Sở Niên ôm một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh đi về.

"Ây ây, mọe nó!" Nói rồi vội vàng chụp ảnh lại và gửi đến nhóm huấn luyện viên.

Huấn luyện viên lớp chiến đấu- Đới Ninh: "[Ảnh] Sở ca của tôi cuối cùng cũng thông suốt rồi! Nhìn ảnh thì có lẽ là một người ngoại quốc."

Một đám đông giảng viên im lặng bạo phát.

Giảng viên kỹ thuật- K: [Nhấp để xem hình ảnh ban đầu]

Hắn đem ảnh phóng to bị gãy nét thành ảnh gốc macro có độ nét cao gửi lại vào trong nhóm, ngay cả mỗi một sợi lông mi của mỹ nhân ngoại quốc trong lòng Bạch Sở Niên đều có thể nhìn đến rõ ràng.

Huấn luyện viên bắn tỉa- Lorentz: "Lão K, không phải cậu nói hacker không bao giờ photoshop sao? Tuần trước, tại bữa tiệc chụp ảnh khuôn mặt của tôi to đùng đùng hơn thế thì cậu không quan tâm."

Giảng viên lớp kỹ thuật- K: "Không photoshop thứ xấu."

Giáo viên hướng dẫn lớp học hồ sơ- Trịnh Dược: "Chậc, từ biểu tình của Sở ca có thể thấy được, hẳn là thầm mến thật lâu lại không xác định người ta có thích anh ấy hay không, cho nên không dám mở miệng. O tóc vàng lại càng lộ liễu, ba chữ anh yêu em đều viết lên trên mặt rồi, có điều có thể lý giải ha, trong căn cứ đặc huấn đối với tiểu O tiểu A mê mệt Sở ca từ trước đến nay không ít."

Huấn luyện viên lớp chiến thuật- Hồng Giải: "Cậu nói đúng rồi. Mỹ nhân này đến rất tốt, để cho đám tiểu tử kia sớm một chút cắt đứt mơ tưởng, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên."

Trong nhóm các huấn luyện viên mở hội ăn dưa, còn Bạch Sở Niên bên này vẫn hồn nhiên bất giác, mở cửa phòng đặt Rimbaud vào bồn tắm, cho đầy nước lạnh lên, rửa sạch nước biển và hạt cát trên người anh.

Bạch Sở Niên đưa lưng về phía anh, trầm mặc tìm đồ vật sau tủ gương trong bồn rửa tay.

Đầu đuôi Rimbaud chậm rãi vươn ra bồn tắm, nhẹ nhàng hướng Bạch Sở Niên dò xét: "Cậu quay lại, để tôi nhìn cậu."

Nhân ngư thấy alpha hít sâu một hơi xoay chuyển lại, tay buông xuống bên cạnh.

Rimbaud đón nhận ánh mắt nóng bỏng cùng Bạch Sở Niên nhìn nhau, trong đôi mắt đen nhánh đó hoàn toàn chỉ có anh.

Bạch Sở Niên quỳ xuống, đem cái đuôi của anh đặt ở mép bồn tắm cầm trong tay, dán lên môi không mang theo chút tình dục nào mà hôn nhẹ.

Rimbaud giật mình, hình ảnh alpha cao gầy anh tuấn trước mắt dần dần trùng hợp với tiểu tử từng liều lĩnh ngày nào.

Sau khi từ trên bàn phẫu thuật đi xuống, Rimbaud không gặp lại tiểu alpha mười ngón tay đan xen với mình nữa, mãi đến một ngày các nhà nghiên cứu đưa anh vào một cái hộp sinh sản, anh mới gặp lại hắn.

Khi đó Bạch Sở Niên rất gầy yếu, tóc và lông mi đều là màu trắng, mắt thì màu lam, còn chưa hoàn toàn thoát ly đặc điểm của sư tử trắng.

Hắn thoạt nhìn lông xù, chân trần mệt mỏi nằm sấp trên giường, nhu thuận phơi đệm móng vuốt màu hồng trên chân.

Hắn thấy các nhà nghiên cứu đưa omega vào cũng không vui mừng như alpha trưởng thành khác. Mà là cố hết sức di chuyển đi, nhường cho omega một vị trí có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Sư tử con bị thương trong buổi huấn luyện ban ngày, sau khi hắn dời đi để lại một vũng máu trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, lo lắng Rimbaud sẽ ghét bỏ, cẩn thận giúp anh dùng ống tay áo cọ cọ.

Rimbaud cao ngạo giơ đuôi lên, sư tử con không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn vui vẻ hôn một cái lên đầu đuôi của nhân ngư.

Điều này tượng trưng cho sự thần phục và tôn trọng đối với Rimbaud, và kể từ khi anh được vớt lên bờ, đã không ai thể hiện sự tôn trọng xứng đáng đối với nhà vua bị lãng quên này cả.

Con mèo con này là đặc biệt nhất.

Bạch Sở Niên vùi đầu vào cổ anh, hai người nước ướt đầm đìa lăn trên sàn phòng tắm, thân thể va chạm, vô tình làm vỡ ly thủy tinh đặt ở mép bể, hắn đem Rimbaud gắt gao ôm vào trong ngực, mảnh thủy tinh ở trên đầu vai lưu loát của hắn cứa ra vết máu bất quy tắc sau đó lại chậm rãi khép lại.

Rimbaud hai tay chống lấy vai hắn, đuôi cá mò mẫm quấn quanh một chân của Bạch Sở Niên, chậm rãi siết chặt, làm cho hắn không thể không đem hai chân tách ra.

Đuôi cá cực dài dưới vết nước đầy đất chiếu rọi phát ra ánh sáng tối, giống như dây thừng tích điện trói lấy thân thể alpha. Rimbaud thích hành động này, trong nhận thức của mình, nó đại diện cho ham muốn và sở hữu.

"Mitub obe?"

Rimbaud đặt cằm lên vai hắn, đầu đuôi như quyến rũ luồn vào trong đai lưng da của hắn, dần dần tiến vào sâu trong, linh hoạt chui vào trong quần lót góc trong tìm kiếm thứ mình quen thuộc.

"Không." Bạch Sở Niên trả lời. Trên mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng gân xanh nhô lên trên cổ vẫn phản bội sự nhẫn nại của hắn lúc này.

Đột nhiên, Rimbaud run rẩy.

Có thứ gì đó không cẩn thận cạo đến đầu đuôi mẫn cảm yếu ớt của anh, tuy rằng không nặng, nhưng lại nhói đau một chút.

"Đó là cái gì?" Rimbaud bỗng nhiên mở to hai mắt: "Trước kia không phải như vậy."

"Tôi đã trưởng thành." Bạch Sở Niên dựa vào gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm, rũ mi mắt xuống, bóng đèn rực rỡ rơi xuống dưới mí mắt: "Sư tử đực sẽ như vậy."

"Cho nên vẫn không chạm vào anh."

"Tôi sợ anh bị thương."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi