[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Rimbaud ôm đứa bé bơi đi, Bạch Sở Niên ngồi xếp bằng chân ở bọt khí nhìn vết sẹo mặt quỷ trên lưng anh xuất thần, tuy rằng trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi chân chính nhìn thấy vẫn bị giật mình.

Từ khi Bạch Sở Niên gặp anh, nửa người trên của anh đã bao bọc chặt chẽ băng y tế, mỗi một chỗ trên người anh đều hoàn mỹ không tỳ vết như vậy, kỳ thật anh cũng rất để ý sau lưng mình có đầy dấu vết loang lổ đi.

Rimbaud đem nhân ngư bảo bối đưa về trong ngực mẹ nó, quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện Bạch Sở Niên đang nhìn chằm chằm lưng mình xuất thần.

Mấy ngày nay vội vàng thu dọn Vương Cung, Rimbaud đem vết sẹo này để lại sau đầu, bỗng nhiên trong lòng cả kinh, từ bên cạnh san hô rút ra một mảnh cỏ nước rộng khoác lên vai che sau lưng, yên lặng bơi trở về đẩy Bạch Sở Niên đi sâu hơn.

Bạch Sở Niên xoay người, bàn tay cách bong bóng khí cùng bàn tay dài của Rimbaud dán vào nhau, bỗng nhiên bắt lấy bàn tay mảnh khảnh của anh, nhẹ nhàng dùng sức, kéo anh vào.

Trên người Rimbaud ướt sũng, mái tóc nhỏ giọt dán lên gò má có chút chật vật nhào vào trong ngực Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên đem cỏ biển dính trên lưng anh xốc lên, Rimbaud đè tay hắn không cho vén lên, giơ tay lên che mắt hắn: "Rimbaud xấu xí, đáng sợ."

"Nói bậy, Rimbaud xinh đẹp, đáng yêu." Bạch Sở Niên lấy tay anh nói, nâng mặt anh lên nghiêm túc cởi cỏ nước rơi xuống mái tóc vàng cho anh: "Mấy ngày nay tôi không ở cạnh sao lại trôi qua như vậy rồi, lúc tôi ở bên anh là tiểu công chúa, lúc tôi không ở bên anh lại là quản gia." Dứt lời đem mấy con ốc biển vàng tím và sao biển bảy màu hút trên đuôi anh lần lượt túm lấy, ném vào trong nước, miệng lẩm bẩm: "Xê ra, ít đến chiếm tiện nghi vợ của người khác lại."

Rimbaud nhìn mấy thứ đồ mình mới trang điểm lên người cho xinh bị ném đi có chút đáng tiếc, vì thế vớt về nhét vào túi cho Bạch Sở Niên chờ lên bờ nướng ăn.

Đáy biển chân chính thực sự là so với công viên biển trên đất liền hoành tráng gấp mấy vạn lần, càng ngày càng nhiều cá mà Bạch Sở Niên chưa từng thấy qua bơi lượn bên cạnh.

Không giống như ánh sáng mạnh do con người tạo ra, ánh sáng mềm mại phát ra từ Rimbaud chiếu sáng bóng tối xung quanh hàng chục mét.

Đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng với lục địa, trong bong bóng khí, Bạch Sở Niên có thể nghe thấy tiếng trong nước, tiếng cá voi xa xôi vang lên, một bóng dáng thật lớn chậm rãi tiếp cận, thân hình khổng lồ dài chừng ba mươi thước đi qua bên cạnh bọn họ.

Lần đầu tiên chân thật nhìn thấy cự thú trong biển là cá voi xanh, Bạch Sở Niên há miệng nhìn xung quanh nửa ngày, thành thật mà nói quả thật rất đáng sợ, khi nó bơi tới trước mặt khiến người ta có loại cảm giác kinh khủng hít thở không thông.

Cơ thể của nó quá lớn, giống như một hòn đảo di chuyển vậy, như thể nó không nhận thấy bọn họ đang đứng đó mà lướt qua bên cạnh.

Rimbaud mất hứng, nhanh chóng đẩy bong bóng của Bạch Sở Niên đến trước mắt cá voi xanh, sau đó lại thả ra mấy con sứa chiếu cả người Bạch Sở Niên sáng ngời như đèn pha oto.

"Hey, erbo! (Lão gia tử!)" Rimbaud đỡ con ngươi to của cá voi xanh, chỉ vào Bạch Sở Niên cho ông ta xem lớn tiếng nói: "Quaun! (Nữ hoàng!)"

Con cá voi xanh này đã sống hơn chín ngàn năm, xứng đáng với tên tuổi của ông, lão gia tử nghe nói Rimbaud muốn đón hoàng hậu trở về nên đã đặc biệt từ cực nam Đại Tây Dương chạy tới, chỉ vì muốn liếc mắt nhìn cháu dâu lấy một cái.

Cá voi xanh phát ra một âm điệu sung sướng kéo dài, mở cái miệng vô cùng lớn, từ trong cổ họng hẹp nhổ ra một cái rương.

Rương từ ngoại hình nhìn ra thì không khác gì rương bảo vật trong trò chơi máy tính, có điều nhìn ra được số tuổi có lẽ là đã rất lâu, không biết đây là văn vật thế kỷ nào để lại, bên trên có khắc dấu hiệu hải tặc, rương nặng chậm rãi chìm xuống, trong quá trình rơi xuống nắp đậy mở ra.

Từng khối hoàng kim, lục phỉ thúy cao băng đế vương trong suốt, đồ sứ đều vẫn còn nguyên, thực là không biết ở triều đại nào, hồng ngọc như máu bồ câu tươi sáng cùng khối gỗ lớn ngọc lục bảo nguyên thạch anh dày đặc nhồi nhét đầy rương, từng chuỗi bích tỷ cùng kim cương ba carat rải rác lấp đầy khe hở.

Lão gia tử buông lễ gặp mặt xuống rồi chậm rãi xoay người bơi đi.

"Đệt! Đệt! Đệt!" Bạch Sở Niên đỡ bong bóng bọt khí đứng vững, sững sờ hỏi Rimbaud: "Không phải là cho tôi đấy chứ?"

Rimbaud gật đầu, ra lệnh cho một nhóm cua đưa rương lên bờ.

Bạch Sở Niên cho rằng đây đã là quy cách hoan nghênh lớn nhất rồi, lại không nghĩ tới đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Rimbaud đẩy một hang động tối tăm rồi đưa Bạch Sở Niên đến biển sâu, gõ hai cái đá ngầm bên ngoài hang động: "Hey, Quaun kaming. (Hoàng hậu giá đáo quang lâm.)"

Bạch Sở Niên đi theo thò đầu vào bên trong, đột nhiên, trong huyệt động đen kịt xuất hiện một con mắt màu vàng khổng lồ, đồng tử là một đường mỏng.

Bạch Sở Niên vội vàng lui về phía sau hai bước, thì ra đây không phải là huyệt động, là một con vật dưới đáy biển khổng lồ đang nhắm mắt lại.

Đôi mắt màu vàng kia nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên trong chốc lát, chậm rãi từ vị trí tuyến lệ vắt ra một viên dạ minh châu mượt mà ánh sáng chiếu rọi người khác, một lát sau lại vắt ra thêm một viên nữa, đường kính ước chừng 5cm, là loại dạ minh châu chân chính sẽ tự thân phát sáng.

Bạch Sở Niên vội vàng nhặt từng cái lên dùng vạt áo lau lau, một bên nói: "Không cần, không cần nữa, ngài quá khách khí rồi, đồ quý giá như vậy đừng cho quá nhiều, đủ rồi, một cái là đủ cho tôi ở thủ đô tậu một căn nhà rồi."

Rimbaud mới từ bên cạnh tảng đá lởm đất xa xa trở về, đem bảo vật nắm chặt mấy trăm năm trong tay cố hết sức xách tới, nhìn thấy Bạch Sở Niên nhặt dạ minh châu trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: "Randi? Ermo glarbo yineya ye. (Bà chỉ là kích động đến phát khóc mà thôi, Randi?)"

Sau khi gặp qua bảy cô tám dì của Rimbaud một lần, lễ vật Bạch Sở Niên thu hoạch gần như có thể chất đầy một chiếc thuyền, từng đàn cua và rùa biển đang hì hục khiêng rương lên bờ.

Bất tri bất giác bọn họ ở dưới nước hơn sáu tiếng đồng hồ, nghĩ ra Rani hẳn là đói bụng, Rimbaud đẩy hắn bơi ra biển, thuận đường lấy hai con sò điệp lớn kẹp dưới cánh tay rồi mang theo Bạch Sở Niên nổi lên mặt nước.

Bạch Sở Niên đi thuyền dừng ở cách đảo mười mét, mọi người trên boong tàu vẫn còn ngất xỉu, đảo nhân ngư luôn luôn có người cá đang hát, chỉ cần nghe được tiếng hát của bọn họ thì con người sẽ mất đi ý thức tỉnh táo, có điều là tiếng hát của một con hình như sẽ không có tác dụng này.

Bạch Sở Niên lục lọi vào khoang thuyền đem thứ mình chuẩn bị xuống, hai mươi thùng thịt nấu chín đóng hộp, gia vị, các loại áo sơ mi, từng hộp nồi inox, bật lửa, dây điện, bóng đèn, bếp đơn, bình gas nhỏ, súng trường đột kích, súng ngắn và đạn.

Đám nhân ngư tụ tập cùng một chỗ mới lạ đánh giá những thứ kỳ quái chưa từng thấy này, cẩn thận vươn tay dài ra sờ một chút, lại nhanh chóng lui về.

"Dùng như vậy." Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất, đem bình gas nhỏ đưa vào bếp đơn, vặn ra, sau đó dùng bật lửa châm lửa đốt.

Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, đám người cá hoảng loạn la hét lui ra.

Rimbaud bò trên mặt đất, giơ đuôi đỏ lên mắng bọn họ làm ầm ĩ, đuổi chúng mau trở về.

Bạch Sở Niên đem giá chảo lên lửa, đổ nước đun sôi, đem sò điệp cực lớn mà Rimbaud mang lên bờ cắt thành khối, múc nước đun sôi, để ra bỏ vào vỏ sò điệp dự phòng.

Sau đó đổ nước, lau khô đáy chảo, đổ dầu, thái hành tỏi gừng vào chảo cho thơm, đổ gia vị vào nấu thành một nồi nước sốt đặc.

Bạch Sở Niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải đặt ở đầu gối, tay trái cầm thìa chậm rãi khuấy nước sốt trong nồi.

Rimbaud ghé vào bên cạnh hắn, nâng má, cái đuôi nhàn nhã vểnh lên, lắc qua lắc lại trên không trung, trong ánh mắt cong lên tất cả đều là Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên đem nước sốt đã nấu xong tưới lên thịt sò điệp, để nguội rồi mới gắp một miếng lên đút đến bên miệng Rimbaud.

Rimbaud mở miệng tiếp nhận, thịt sò ăn trong miệng, trong mắt nổi lên những ngôi sao nhỏ, mũi đuôi thoải mái vung vẩy cùng một chỗ.

Những nhân ngư khác chảy nước miếng bò qua, nhưng không có sự cho phép của Vương nên họ chỉ dám nhìn sang một bên, không dám đến gần.

Rimbaud không muốn chia sẻ cơm mà Randi nấu cho người khác, nhưng Bạch Sở Niên đẩy vỏ sò về phía bọn họ, ý bảo bọn họ cùng ăn: "Đừng khách khí."

Mỗi người trong số những người cá đi lên lấy rồi lại bò đi, sau đó tiếng nhai tóp tép vang khắp đảo.

Bọn họ chưa từng được ăn qua thức ăn nấu chín, kỹ thuật nấu cơm của Bạch Sở Niên cố ý tu sửa đối với người cá chưa từng ăn qua đồ ăn của nhân loại mà nói quả thực là thiên đường mỹ vị.

"Hen." Rimbaud nhìn vỏ sò bị tranh giành, khoanh tay xoay mặt sang một bên.

"Mỗi ngày anh đều ăn đồ ăn tôi làm còn chưa ăn đủ sao." Bạch Sở Niên tắt bếp gas, tùy tiện quy về một chút tạp vật trên mặt đất, thanh lý một mảnh đất trống.

"Không đủ." Rimbaud quay đầu lại: "Ăn một nghìn năm."

Bạch Sở Niên từ sau lưng ôm Rimbaud lên đùi, từ trong rương thuốc mang đến lấy ra một cuộn băng y tế, tỉ mỉ quấn quanh trên người Rimbaud. Thắt lưng của anh rất nhỏ, một cánh tay Bạch Sở Niên có thể dễ dàng ôm trọn anh vào trong lòng rồi, băng gạc từng vòng quấn lấy thân thể Rimbaud, đem vết thương sau lưng anh che đi.

Trên những vết sẹo sâu này, còn có một dấu vết nông cạn đã được chữa lành, nhưng trông giống như một vết thương mới được thêm vào.

"Anh cùng người khác đánh nhau sao?" Bạch Sở Niên hỏi.

Rimbaud nhớ đến omega cá mập trắng bị mình xé nát, do dự trong chốc lát, nhẹ giọng trả lời: "Là hắn làm tổn thương tôi trước."

"Đã trút được giận chưa?"

"En."

"Vậy là tốt rồi, nếu không trút giận được thì tôi sẽ đi giúp anh đánh hắn một trận."

Rimbaud rũ mí mắt xuống, nhịn không được nhếch khóe môi lên.

Ngón tay alpha thỉnh thoảng cọ qua xương sống gầy gò của Rimbaud, nhiệt độ đầu ngón tay xuyên thấu qua băng gạc in trên lưng, đầu đuôi Rimbaud yên lặng gãi đất.

"Vốn dĩ, không có ý định trở về, rất thất vọng." Rimbaud rũ mắt xuống và nói: "Là cậu, khiến tôi thay đổi ý định."

"Tộc nhân có khuyết điểm, bị lừa."

"Nhưng tôi, vẫn còn lưu luyến, đám ngốc đó."

Bạch Sở Niên đặt cằm lên vai anh, từ sau lưng ôm anh, cùng mười ngón tay của anh nắm chặt, có điều là không thể nắm quá chặt không thì màng ở tay anh sẽ bị xé rách mất.

Bởi vì Rimbaud nên thiết bị trinh sát đặt bên cạnh còn có thể vận hành bình thường, một trăm máy bay không người lái dưới nước truyền đến hình ảnh trinh sát đều hiển thị trong máy móc, hình ảnh ở góc dưới bên trái đột nhiên có một dị vật hình thù kỳ quái nhoáng lên một cái, dư quang khóe mắt Bạch Sở Niên bắt được một chút động tĩnh rất nhỏ này.

"Cơ thể thử nghiệm 809 Kraken đã đi lang thang về phía tây Đại Tây Dương, anh nhìn thấy nó chưa? Nó trông giống như một con bạch tuộc khổng lồ, trọng lượng và khối lượng đã tăng lên." Bạch Sở Niên thấp giọng ở bên tai Rimbaud nói: "Còn không rõ mục tiêu của nó, chúng ta phải cẩn thận một chút."

Rimbaud nhướng mày: "Không có gì, có thể ở Caribe, thách thức tôi."

Bọn họ còn đang thì thầm, bỗng nhiên có một ngón tay nhọn nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của Bạch Sở Niên hai cái.

Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn, những con cá đó ôm bào ngư, tôm hùm, sò điệp, ốc biển nặng sáu bảy cân bò tới, còn có một đám người cá đang cõng hải sâm sao biển lên bờ.

Đám nhân ngư dùng ánh mắt thành kính cầu khẩn giống như nhìn thần linh mà nhìn Bạch Sở Niên rồi nhao nhao quỳ xuống, hai tay nâng cao hải sản, hôn lên mũi giày Bạch Sở Niên, thỉnh cầu Hoàng hậu ban cho thức ăn mê người.

Bạch Sở Niên: "Hả???"

Nửa ngày như vậy, hóa ra cái từ "Quen" là họ gọi mình à???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi