[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư cạn lời, cô không lảng vảng trước mặt Sồ Phượng thế nhưng người ta cứ đến gây sự với cô.


Cô đã tránh nhân vật chính rất xa rồi mà, tại sao chứ, không lẽ vì điểm hấp dẫn của cô quá thấp à.


Ninh Thư đang nghĩ xem có nên thêm thuộc tính vào điểm hấp dẫn hay không, điểm hấp dẫn có tý quả thật quá khó coi.


Ninh Thư trong phòng đang suy ngẫm xem tại sao nữ chính không vừa mắt mình, Sồ Phượng ở ngoài vừa đập cửa vừa gọi tên Ninh Thư.


Hoa Đóa Nhi, Hoa Đóa Nhi... Nghe như đến đòi mạng ý.


Ninh Thư mở cửa, hỏi Sồ Phượng trong giận dữ, "Rốt cuộc chị có việc gì?"


"Tôi tìm bạn cùng phòng của cô." Sồ Phượng đẩy Ninh Thư ra, dạo quanh phòng một vòng, không thấy ông chú y tế thì hỏi Ninh Thư: "Anh ta đâu?"


Ninh Thư cảm thấy chó bắt đầu cắn nhặng, hống hách chất vấn cô thế luôn, Ninh Thư nói: "Tôi chẳng bảo chú không có ở phòng à."


"Anh ta đi đâu?" Sồ Phượng lại hỏi, Ninh Thư liếc xéo, "Sao tôi biết được?!"


Sồ Phượng tự tiện ngồi luôn xuống sô pha chờ, Ninh Thư nhìn cái dạng này của cô ta thì ngây ngẩn cả người. Ý gì đây, muốn đợi ông chú y tế về à?


Ninh Thư và Sồ Phượng im lặng, căn phòng yên tĩnh, Ninh Thư cũng không định tiếp khách, một cốc nước cũng không cho Sồ Phượng.


"Hoa Đóa Nhi, cô hiểu biết về bạn cùng phòng cô chứ?" Đột nhiên Sồ Phượng hỏi Ninh Thư, "Đúng rồi, anh ta tên là gì?"


Cô không biết ông chú y tế tên gì nhé, biệt danh là Kẻ điên còn tên gì thì cô không biết.


Ninh Thư lắc đầu: "Không biết."


Sồ Phượng không vui, "Biết điều đi Hoa Đóa Nhi, tôi hỏi cái tên có làm sao."


Má ơi, cô không biết ông chú tên gì thật mà, Ninh Thư mất kiên nhẫn, "Tôi bảo không biết là không biết."


"Cô..." Sồ Phượng bị thái độ của Ninh Thư làm cho nghẹn họng, bảo lạnh lùng: "Hoa Đóa Nhi, cô đừng đắc chí quá."


"Tôi đắc chí cái gì, có cái gì để mà đắc chí?" Ninh Thư không hiểu nổi suy nghĩ của Sồ Phượng, lẽ nào Sồ Phượng cho rằng cô cố tình không nói tên của ông chú ra?


Một cái tên thôi mà, có gì không nói được.


Sồ Phượng sầm mặt, cọc băng nhô ra khỏi tay chỉ vào Ninh Thư, Ninh Thư rút phắt sún ra, lạnh lùng nói: "Sồ Phượng chị làm gì vậy?"


"Hoa Đóa Nhi, cô cũng chỉ là kẻ hạ đẳng không thức tỉnh siêu năng lực, cô dám nói chuyện với tôi như thế, có tin tôi giết cô không, chỉ huy trưởng cũng không trách gì đâu." Sồ Phượng nói.


Ninh Thư cảm thấy không dễ nói chuyện, cô nheo mắt ngắm bắn Sồ Phượng, lên giọng quát: "Não chị có vấn đề à, chạy qua phòng tôi giết tôi đấy."


Không hiểu nổi bạn nữ chính đang nghĩ cái gì.


"Chỉ với thái độ của cô với tôi, tôi giết cô không hề quá đáng." Cọc băng trong tay Sồ Phượng xoay tròn, cọc băng nhọn hoắt, tiếp xúc với không khí xùy ra khói trắng.


Phắc diu, đúng là đồ thần kinh, tư tưởng nữ chính kiểu gì đấy?


Ninh Thư thấy Sồ Phượng sửng cồ với mình thì suy ngẫm không biết mình đã đắc tội với Sồ Phượng ở đâu. Đến căn cứ, cô và Sồ Phượng không có qua lại nữa mà.


Chỉ huy trưởng và ông chú y tế đã trở về, vừa vào phòng nhìn thấy hai cô gái đang giằng co thì chớp đôi lông mi đẹp, lên tiếng: "Các cô đang làm gì thế?"


Ông chú vừa dứt lời, đồng thời rút súng bên hông ngắm vào Sồ Phượng. Sồ Phượng khá căng thẳng khi đứng trước ông chú y tế, người mà xác sống cũng có thể bắn trúng, Sồ Phượng không cho rằng tốc độ của mình có thể sánh ngang xác sống.


Ông chú y tế nhìn sang Ninh Thư, bảo: "Em làm cái gì mà để người ta đánh đến tận cửa thế này, mất mặt chưa."


Ninh Thư: ...


Sồ Phượng thu lại cọc băng trong tay mình, nói chuyện với ông chú y tế: "Anh cất súng đi, tôi không phải kẻ thù."


Ông chú y tế cất súng, hỏi Sồ Phượng dửng dưng: "Việc gì?"


Bỗng nhiên Sồ Phượng không biết nên mở lời thế nào, cô đến tìm gã đàn ông này chỉ do xúc động nhất thời, bởi vì anh ta mà cô và Cô Lang cãi nhau.


"Tôi và Cô Lang cãi nhau." Sồ Phượng nhìn ông chú y tế, nói ra suy nghĩ trong lòng.


Ông chú y tế không hiểu lại thêm ngờ vực, lần đầu Ninh Thư trông thấy biểu cảm này trên mặt ông chú y tế, ông chú ngạc nhiên bảo: "Đâu có việc gì liên quan đến tôi?"


Ninh Thư: Phụt...


Mặt Sồ Phượng lúc xanh lúc trắng, lại nhìn thấy Ninh Thư cười co quắp thì cả người nóng hừng hực như nhúng mình trong nước sôi.


Sồ Phượng chạy vội ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, cánh cửa uỳnh một tiếng rơi rụng cả bụi tường.


Ninh Thư ngoáy cái lỗ tai, âm thanh hơi bị to đấy.


Ninh Thư ngoảnh lại bảo với ông chú y tế: "Chú này, người ta đang đến làm nũng với chú mà."


"Cái quái gì đấy?" Ông chú chau mày, bảo Ninh Thư: "Lau sô pha đi."


Ninh Thư: "Tại sao tôi phải lau sô pha?"


"Chỗ bị cô ta ngồi rất bẩn." Ông chú y thế nói thế đấy.


Ninh Thư: (⊙o⊙)


Đúng là hết thuốc chữa.


Ông chú y tế nấu cơm cho Ninh Thư, anh ta chỉ nấu phần cơm một người, Ninh Thư hỏi: "Chú không ăn à?"


"Tôi ăn rồi." Ông chú trả lời từ tốn.


Ninh Thư bĩu môi, chỉ huy trưởng mời cơm mà không dẫn cô theo.


"Chú ơi có mỗi cái giường thế tôi ngủ ở đâu?" Căn phòng cũng chỉ có một cái giường to đùng, vậy nên giờ Ninh Thư muốn biết cô ngủ ở đâu.


Ông chú y tế hỏi như thật: "Em muốn ngủ cùng tôi?" Lúc nói mắt kính gọng vàng còn lóe sáng, trông vô cùng khủng bố và nguy hiểm.


Ninh Thư xua tay ngay: "Tôi ngủ sô pha là được."


Ông chú ừ một cái, hiển nhiên rất hài lòng với đề xuất này. Ninh Thư bĩu môi, dẫu gì cô cũng là con gái, chẳng phải ông chú nên ngủ sô pha, chứng tỏ một chút phong độ đàn ông à?


Cô thấy bởi lẽ ông chú cũng chẳng xem cô là con gái.


Tối đến Ninh Thư co mình trên sô pha, nhìn ông chú trên giường đầy ai oán, để cô ngủ sô pha thật luôn.


"Í o í o..."


Nửa đêm, Ninh Thư đang ngủ say thì nghe thấy tiếng còi báo động vang lên. Ninh Thư hoảng sợ bật dậy tỉnh cả người, nhìn sang thì thấy ông chú đã rời giường và mặc áo khoác.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


"Dậy mau, xác sống đến tấn công căn cứ." Ông chú chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi đóng cúc tay áo.


Ninh Thư: Đêm hôm đến công kích, đúng là tổn thọ mà.


Ninh Thư nhảy thẳng xuống sô pha, cầm súng trên bàn và gậy với búa ra ngoài với ông chú.


Rất nhiều người đã vội vàng chạy ra ngoài cổng, thậm chí có người còn chưa cả mặc quần áo, vừa chạy vừa mặc vào.


Đến cổng căn cứ, đèn pha công suất lớn rọi vào xác sống bên ngoài. Bầy xác sống cào cổng không biết mệt, dù bị hàng rào điện ở cổng căn cứ cản lại, điện cháy cơ thể thành màu đen cũng không biết sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi