[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư nghĩ mãi không ra tại sao Ôn Như Họa lại chọn nơi gần bờ sông thế này để ở. Nếu mưa làm thác đổ, nước sông tăng vọt, chẳng phải sẽ ngập hết nhà hắn à?


Hay đây là để phục vụ cốt truyện, giúp Mộc Yên La bị thương tiện nhảy sông tự vẫn? Biến mất hoàn toàn và gặp thêm một người đàn ông?


Ninh Thư đứng trước hàng rào không đi vào. Ôn Như Họa ngoảnh lại nhìn Ninh Thư châm biếm: "Ta quên mất, muội là phu nhân nhà quan cao quý đâu quen ở nhà tranh nhỉ."


Ninh Thư gật đầu công nhận: "Đúng là có hơi không quen. Biểu ca này muội không ngờ giờ huynh khổ vậy đấy. Huynh nên đến tìm muội, muội phẩy nhẹ ngón tay cũng giúp huynh sống ở nhà tường xanh ngói xám, chứ không phải ở loại nhà này."


Ôn Như Họa học hằn trong nháy mắt, hét lên với Ninh Thư, "Thu lại cái bản mặt ghê tởm này của muội đi, tiền muội có được chẳng qua cũng do bán đứng tôn nghiêm mà thôi. Thật khiến người ta ghê tởm."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư cảm thấy não Ôn Như Họa có vấn đề thật. Bệnh ảo tưởng bị hại hơi bị nghiêm trọng đấy, làm như mình bị cả thiên hạ tổn thương không bằng.


Đứng ở góc nhìn của phái nữ, ngoại trừ hám hư vinh một chút, Bạch Cầm Tương chọn đàn ông có điều kiện khá hơn lại trở thành tội ác không thể tha thứ trong mắt Ôn Như Họa. Chẳng lẽ Ôn Như Họa chưa từng suy xét xem điều kiện của hắn có tốt hay không à? Hắn đâu thể cho Bạch Cầm Tương cảm giác an toàn nhỉ?


A Di Đà Phật, Ninh Thư cảm thấy cô gái Bạch Cầm Tương kia có thể thoát khỏi Ôn Như Họa là chuyện vô cùng tốt. Dù muốn vượt qua sóng gió, cũng phải chọn đàn ông đáng để cùng vượt qua sóng gió. Ôn Như Họa là một kẻ không có trách nhiệm, nhìn cái dáng vẻ ngờ ngệch này là biết ngày sau cũng không có tiền đồ gì.


Ninh Thư mím môi, móc từ trong túi rút ra một thỏi bạc, vứt xuống đất làm sứt cả mẩu đất, cô cao ngạo: "Cầm Tương ở căn nhà này khó chịu lắm. Huynh cầm chỗ bạc này bảo thợ mộc trong làng qua sửa nhà đi chứ mưa cái nhà tranh sẽ dột."


Ôn Như Họa nhe nanh múa vuốt, nhặt bạc dưới đất lên ném đi, nói nghiêm túc: "Biến đi, cầm tiền thối của muội và biến đi. Ôn Như Họa ta có chết đói cũng không nhận đồ ăn xin."


Ninh Thư né được đòn tấn công của thỏi bạc, cô nhặt bạc dưới đất lên, thong thả cất vào túi tiền và nói dửng dưng: "Thì Cầm Tương thấy biểu ca sống cực quá, muốn giúp biểu ca một chút để biểu ca sống khấm khá hơn. Sau rồi dùng thời gian đi đào thảo dược mà đọc sách, để mai một văn hay chữ tốt trong bụng biểu ca quá đáng tiếc."


"Ta thế nào liên quan gì đến muội. Từ khi muội chối bỏ hẹn ước giữa chúng ta, ta và muội đã cắt đứt quan hệ rồi. Bạch Cầm Tương, giờ muội dùng thân phận gì tham dự vào cuộc sống của ta đây?" Ôn Như Họa nghe thấy Ninh Thư nói muốn giúp đỡ mình, cái sự bố thí cao ngạo này khiến Ôn Như Họa rất khó chịu.


Hắn có chết cũng không muốn nhận tiền của cô gái này. Dù giờ trông hắn thê thảm nhưng hắn phóng khoáng, không hề ái ngại trước mặt Bạch Cầm Tương.


Ninh Thư vẫn làm bộ thỏa hiệp, nói: "Được thôi, biểu ca nói sao thì chính là vậy. Cầm Tương sẽ không ép biểu ca nhận bạc của Cầm Tương nữa. Muội ở chỗ nào đây biểu ca?"


Ôn Như Họa thấy Ninh Thư xuống nước mà bỗng nảy sinh cảm giác vui sướng. Từ sau khi gặp lại, Bạch Cầm Tương vẫn luôn mang dáng vẻ cao ngạo. Ngoài miệng nói nương nhờ mình nhưng thái độ rất chảnh chọe, không có thái độ nhờ vả.


Ninh Thư và Nguyệt Lan chọn gian giữa, phòng rất đơn sơ, Ninh Thư rất nghi ngờ một cơn gió lớn sẽ thổi bay cái phòng. Đã thế phòng còn ẩm mốc, cỏ tranh ở chân tường đã ẩm ướt mục nát, dạng phòng này người ở thế nào nhở.


Nguyệt Lan nhìn một vòng, sắc mặt biến thành màu đen, cô bảo Ninh Thư: "Từ khi tiểu thư gặp nạn đến nay chưa từng phải ở gian phòng thế này. Hạng phòng này người ở kiểu gì, sâu bọ khắp nơi, không biết lúc ngủ có cắn chết người không nữa. Chẳng thà dựng lều trong sân còn tốt hơn ở cái phòng này."


Ninh Thư thở dài một cái, trước đây khi Mộc Yên La bị hủy dung đã sống ở nơi này. Vừa phải đối mặt với sự châm biếm khiếm nhã của Ôn Như Họa, lại còn làm việc nhà, thậm chí còn phải thỏa mãn dục vọng của Ôn Như Họa. Lúc ấy Mộc Yên La khổ sở biết nhường nào mà vẫn phải gắng gượng sống, bảo sao khi bị ngộ thương dẫn đến sảy thai đã nhảy sông luôn.


Cuộc sống thế này quả thật là sống không bằng chết.


Ninh Thư lau mặt, đồng tình: "Dựng lều trong vườn sẽ không bị côn trùng cắn." Ninh Thư sẽ không để mình chịu khổ.


Ninh Thư và Nguyệt Lan cùng dựng lều, Ôn Như Họa đứng bên nhìn mà mặt đen như đít nồi, lạnh lùng bảo: "Đã không quen ở nhà của ta thế đến tìm ta làm gì? Muội có tiền lắm mà? Tìm đại một chỗ đều tốt hơn chỗ này."


Ninh Thư liếc khóe mắt khinh bỉ Ôn Như Họa: "Biểu ca này, huynh chưa từng nghĩ đến tại sao muội không muốn thành thân với huynh à?"


"Ting, +10 điểm ngược, hiện có 80 điểm ngược. Ối, Ninh Thư mau lên, mau lên chút nữa, gia tăng sức mạnh nào." Giọng 2333 vang vọng trong đầu Ninh Thư.


Ninh Thư: "Biến hộ cái."


"Tại sao?" Ôn Như Họa giễu cợt: "Không phải vì muội hám hư vinh, chối bỏ hẹn ước của chúng ta để đi gả cho con trai của quan viên sống yên ổn qua ngày à."


Ninh Thư phẩy tay, "No, no, đương nhiên không phải như vậy. Huynh muốn biết tại sao, muội có thể nói cho huynh biết."


"Tuy bề ngoài huynh cũng khá, nhưng mâm cơm không trả tiền bằng khuôn mặt được. Tuy huynh đọc đủ thi thư, nhưng huynh chưa từng thi khoa cử. Thậm chí vẫn còn là đồng sinh[1], chứ không kể đến cử nhân hay tú tài. Huynh ăn học từ nhỏ, nhưng đến tuổi thành gia lập nghiệp vẫn chỉ là dân thường, không có công danh. Khoa cử thi theo từng cấp bậc, đến khi huynh đi thi, có lẽ đã thi trượt rất nhiều lần. Xem như vi phạm lời hứa thì rời đi cũng đáng. Dung mạo muội cũng mất rồi, bây giờ quay về chính là để bù đắp huynh, giúp huynh có đủ tiền bạc đi thi khoa cử."


"Tốt xấu gì cũng nên làm gương cho đám trẻ làng Hà Gia, để chúng biết đọc sách cũng có thể vượt trội hơn người. Huynh đọc nhiều sách như thế nhưng lại ở nhà dột, mặc áo vá, ăn cơm không dầu mỡ. Đám trẻ ở trường thấy tiên sinh thảm thế này, thì đọc sách đâu có ích gì, đọc sách làm cái khỉ gì. Huynh có tôn nghiêm, uy nghiêm trước chúng à? Chỉ có lớn mạnh mới khiến người khác kính nể huynh thôi. Quyền, tiền, năng lực, đều là biểu hiện của lớn mạnh. Biểu ca thấy mình có cái gì?"


"Muội thừa nhận là muội chối bỏ lời hứa của chúng ta, nhưng mà huynh cũng cho muội một tương lai xa vời, một câu hứa không chạm đến. Hơn nữa lời hứa này còn mông lung thế, chẳng lẽ muội vì một lời hứa mông lung mà phải từ bỏ cuộc sống an nhàn ư?"


Ninh Thư nhìn Ôn Như Họa bằng đôi mắt lấp lánh ánh nước, "Muội nói đúng không biểu ca?"


_


Chú thích


1. Đồng sinh: học trò chưa thi tú tài, hoặc chưa thi đỗ tú tài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi