[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Từ khi vào thế giới này, Ninh Thư chưa từng tự đánh ai cả bởi sự thật là cơ thể này yếu đến đáng thương.


Nhưng bây giờ Ninh Thư tởm Ôn Như Họa quá rồi. Miệt thị một cô gái, sỉ nhục cô gái để hả hê. Lấy lý do Bạch Cầm Tương phản bội lời thề, có lỗi với hắn, bởi vậy nên cô là cái đồ trơ tráo.


Dù có là Bạch Cầm Tương thật cũng chẳng có lỗi gì với Ôn Như Họa cả. Là Ôn Như Họa ôm một lời hứa, tự coi mình là kẻ khổ nhất thiên hạ ấy.


"Nguyệt Lan em xông lên đi, tiểu thư nhà em hơi mệt." Ninh Thư cảm thấy tay mình hơi run, vận động mạnh quá rồi.


"Láo lếu, đúng là to gan." Ôn Như Họa che mặt, nhìn Ninh Thư bằng con mắt không tin được, "Ngươi dám đánh ta?"


Ninh Thư thổi thổi ngón tay, nhìn Ôn Như Hoa thờ ơ, "Sau này còn dám luyên thuyên trước mặt bà, bà phế ngươi."


"Bạch Cầm Tương, ta phải giết cái con điếm nhà ngươi." Ôn Như Họa định xông vào phòng lấy bảo kiếm, Ninh Thư thản nhiên như không, "Chắc không? Bên cạnh ta có một thị vệ võ công cao cường, chỉ cần ta thổi cái còi này, ngươi chưa giết ta mà ngươi đã bước xuống Hoàng Tuyền rồi."


Ôn Như Họa khựng người. Ninh Thư bước đến trước mặt Ôn Như Họa, Ôn Như Họa lùi về sau hai bước, nhìn Ninh Thư mà long sòng sọc, "Con điếm kia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"


Ninh Thư ung dung trả lời Ôn Như Họa, "Biểu ca à, muội muốn huynh từ mai bắt đầu đọc sách, đừng đọc những quyển sách vớ vẩn kia nữa. Mau ôn tập bài vở rồi thi khoa cử nhé."


"Ta đã nói rồi, ta sẽ không tham gia khoa cử. Với cả ta đọc sách nào thì liên quan gì đến ngươi?" Ôn Như Họa xanh mặt đáp trả.


Ninh Thư bình tĩnh: "Loại sách đó không được đọc nhiều, không tốt cho cơ thể. Đã vậy đồ biểu ca ăn còn thiếu dinh dưỡng, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng ngỏm."


"Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì hết. Tránh ta, ta muốn đi ngủ." Ôn Như Họa gắt gỏng.


Ninh Thư nói năng rất nhỏ nhẹ, "Biểu ca, sớm mai Cầm Tương sẽ gọi biểu ca dậy học bài, không học là chết đấy nhé." Ninh Thư huơ cái còi trong tay.


Ôn Như Họa đưa mắt nhìn lướt qua cái còi rồi hùng hổ vào trong nhà và đập cửa cái rầm.


Ninh Thư bĩu môi, nói với Nguyệt Lan, "Chúng ta cũng đi ngủ thôi, đêm nay cảnh giác một chút."


Ninh Thư vào trong lều, trước hết là lật chăn lên kiểm tra bảo kiếm sau đó mới đi ngủ.


Đêm khuya heo hút, có tiếng ếch kêu cuối hè đâu đó. Ôn Như Họa trằn trọc trên giường vẫn không ngủ được, hắn sờ mặt mình và đau đến rên thành tiếng, hắn hận Bạch Cầm Tương ra tay độc ác.


Ả đàn bà này vẫn độc ác như vậy, nó là con đàn bà độc ác.


Ánh trăng xuyên qua khung cửa hắt vào mặt Ôn Như Họa trên giường. Thông qua ánh trăng, màu xanh tím tái dữ tợn đến đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt hắn trông hệt như lệ quỷ.


Ngực Ôn Như Họa phập phồng kịch liệt, đương nhiên là giận lắm rồi. Hắn lật người ngồi dậy, nhìn ra cái lều ngoài sân thông qua cửa sổ trong sự ngoan độc trào dâng cuồn cuộn.


Hắn xỏ giày, nhẹ nhàng rón rén mở cửa phòng đi đến chỗ cái lều. Nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ đều đặn bên trong, Ôn Như Họa thầm cười khỉnh một cái.


Ngủ là ngon rồi.


Cẩn thận vào trong lều, rón rén đến bên đệm, Ôn Như Họa định tháo cái còi ở cổ Ninh Thư. Đây là lần đầu Ôn Như Họa làm việc thế này, hắn lo lắng đến nín thở, bàn tay vươn ra cũng run rẩy.


Một chút nữa là thành công thì một luồng sáng lóe qua mắt hắn. Ôn Như Họa chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác có một thứ lạnh lẽo chọc vào bụng mình, xúc cảm mạnh mẽ khiến hắn khựng cả người.


Ôn Như Họa hự một tiếng, cảm nhận được thứ lạnh lẽo đang ngày càng găm sâu vào người mình, Ôn Như Họa đau đến hét toáng lên.


"Sao thế tiểu thư, sao thế sao thế?" Nguyệt Lan đang ngủ, nghe thấy tiếng hét nên bật tỉnh dậy. Ninh Thư trả lời thờ ơ: "Thắp đèn."


Ôn Như Họa sợ vỡ mật nằm rên rỉ dưới đất, nghe thấy giọng Ninh Thư thì thều thào gọi: "Biểu muội, là ta, cứu ta."


Ninh Thư giả vờ không nghe thấy giọng Ôn Như Họa, đến khi Nguyệt Lan thắp sáng đèn mới làm như mới nhìn thấy Ôn Như Họa dưới đất. Khi ấy Ôn Như Họa đã nằm trong vũng máu, mặt mày tái mét rồi. Vả lại, do mất máu quá nhiều nên mặt mũi xuống giá trầm trọng.


"Á..." Ninh Thư hét ra âm thanh mà dây cuống họng có thể hét to nhất để phá tan sự yên tĩnh trong làng. Tiếp đó các con chó trong làng cũng sủa inh ỏi, cả ngôi làng tĩnh mịch bắt đầu nhốn nháo.


"Biểu ca, sao lại là huynh thế này. Biểu ca làm sao thế, huynh đừng làm muội sợ mà." Ninh Thư cố dặn ra hai hàng nước mắt, ra vẻ muốn chạm vào Ôn Như Họa lại không dám, Ninh Thư rất sợ máu dính đầy tay.


"Biểu ca muội xin lỗi, muội tưởng là kẻ trộm. Biểu ca phải làm sao đây." Trông Ninh Thư rất là hoang mang lo sợ.


Ôn Như Họa vừa giận vừa hãi, hắn có cảm giác máu trong người mình đều chảy hết. Nhưng lại nghe thấy đầu sỏ gây tội cứ nói luyên thuyên mà không có một hành động thực tế nào làm Ôn Như Họa tức gần chết.


"Đi mời đại phu." Ôn Như Họa thều thào, môi đã bắt đầu tím bầm.


"Trong vườn có thảo dược cầm máu, muội đi hái đi." Ôn Như Họa đã hao tốn rất nhiều sức lực mới nói xong câu này.


Có vẻ như Ninh Thư đã rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, cô hỏi Ôn Như Họa: "Muội đi mời đại phu trước hay là đi lấy thảo dược cho huynh trước? Muội không biết cây thuốc nào, cây thuốc đó hình dáng ra sao? Lỡ đâu không cầm máu được mà khiến biểu ca máu chảy thành sông thì sao?"


Ôn Như Họa rất muốn giết chết ả đàn bà ti tiện này.


"Xảy ra chuyện gì thế mỹ nhân? Ở rất xa cũng nghe thấy tiếng nàng." Hà Đại Hoa đã xông đến, sau đó còn có cả mấy người dân khác.


Ninh Thư nói thẳng: "Mọi người mau qua xem biểu ca cái, huynh ấy xảy ra chuyện rồi."


Hà Đại Hoa ngó vào trong lều, hắn sai người dân bên cạnh, "Ông đi tìm đại phu, các ông qua đỡ Ôn tiên sinh lên gường."


"Dìu ta qua lấy thảo dược đã." Ôn Như Họa nói khó nhọc, Hà Đại Hoa trấn an: "Các ông đỡ hắn đi hái thảo dược đi."


Ôn Như Họa hái được thảo dược, Ninh Thư nhai đi nhai lại trong miệng rồi rịt vào vết thương trên người Ôn Như Họa. Nguyệt Lan cũng nhai thảo dược theo, thế nhưng mặt Nguyệt Lan nhăn nhó lại vì bị đắng.


Có vẻ như Hà Đại Hoa không mấy bận tâm đến sự sống chết của Ôn Như Họa, hắn chau mày hỏi: "Sao hắn ta lại bị thương trong lều của nàng?"


Ninh Thư tỏ vẻ áy náy sợ hãi, đáp: "Ta không có cố ý. Là tại đêm hôm biểu ca đến lều của ta và thị nữ. Ta nghe thấy tiếng động thì tưởng trộm nên mới rút bảo kiếm phòng thân ra thôi."


"Chậc chậc chậc..." Hà Đại Hoa tặc lưỡi, "Khuya khoắt đến khuê phòng con gái nhà người ta rõ ràng không có ý tốt. Chính nhân quân tử mà làm ăn vậy à! Ngày thường rêu rao mình là hậu duệ của quân tử, có phong thái của quân tử mà lại hành động như kẻ cắp. Quân tử á, làm như mắt ta mù ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi