[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư nghe mấy anh chị há ra ngậm vào đều là yêu, yêu cái cờ cờ anh chị ý. Bây giờ thế giới này chỉ có yêu chứ không cần trách nhiệm luôn.


Cơn tức nghẹn trong lòng Ninh Thư dâng lên, từ khi đến thế giới này cô vẫn luôn nhường nhịn đám ngu si này, áp dụng nguyên tắc không so đo mà hạ đo ván.


Bị bức bối quá, Ninh Thư tặng cho Tô Lan liên tiếp mấy cái bạt tai, sau đó đạp Tô Lan một cái, kế tiếp cô đanh mặt đi qua chỗ Tiêu Diễn.


Tiêu Diễn cao hơn Ninh Thư rất nhiều, đứng trước Tiêu Diễn cô cũng được xem như là nhỏ xinh. Tiêu Diễn nhìn Ninh Thư bước từng bước đến, mặt cô lạnh tanh, ánh mắt quả quyết và hơi thở chết chóc rét lạnh.


Tô Nhiễm như thế đương nhiên làm trái tim Tiêu Diễn giật thót, bất giác lùi về sau vài bước. Anh nhận ra mình không được phép sợ ả phụ nữ độc ác này, thế là ưỡn ngực, cười khẩy, "Với em trai mình cũng độc ác như thế, nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho phụ nữ độc ác như cô..."


Ninh Thư đứng nhìn Tiêu Diễn rồi quét nhanh một chân, khiến Tiêu Diễn ngã phịch ra đất. Tuy kỹ năng đánh nhau của cô được hệ thống nhận xét là cấp vớ vẩn, thế nhưng triển khai bất thình lình thế này vẫn có chút tác dụng.


"Chị..." Tô Manh há hốc miệng chỉ Ninh Thư, tức tốc Ninh Thư tặng cho Tô Manh một bạt tai, rồi lại đổi tay cho một bạt tai nữa.


Tô Manh sưng mặt, trợn mắt nhìn Ninh Thư. Tiêu Diễn ngã bất ngờ cũng hoa mắt chóng mặt, trông thấy ả độc ác ra tay với Tô Manh, anh ta muốn đứng dậy nhưng Ninh Thư đã nhấc chân giẫm mạnh vào ngực mà chính xác là trái tim Tiêu Diễn.


Mặt Tiêu Diễn trắng bệch, hít thở không thông.


"Hức..."


"Hức, bà ơi con sợ..."


Hai đứa bé hét toáng lên, đương nhiên là bị giật mình thật sự, đến cả Tô Đại Bảo cũng nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt kinh hãi.


Ninh Thư gằn giọng quát: "Câm mồm."


Giọng Ninh Thư ngùn ngụt sát khí, làm hai đứa bé ngậm ngay miệng lại, nấc cục liên tục. Tô Đại Bảo nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt u ám, đôi mắt ngập trong căm tức.


"Đồ mất dạy, cô đang làm cái gì vậy." Bà Tiêu chỉ Ninh Thư mà hét lên.


Cả nhà họ Tô đều đứng hình trước một Ninh Thư hung hãn.


Ông Tiêu nhìn Ninh Thư, nghiêm nghị lạnh lùng mắng, "Cái thứ vô giáo dục, đúng là không xem nhà họ Tiêu ra gì."


Hai ông bà già tái mặt, nhìn đến hai đứa trẻ bị Ninh Thư dọa cho mất hồn mất vía thì vừa thương vừa giận.


Ninh Thư vỗ tay thảnh thơi, cô day ngực Tiêu Diễn một cái khiến sắc mặt Tiêu Diễn càng trắng hơn, anh ta rên khẽ một tiếng.


Rõ ràng là một phụ nữ, tại sao lại khoẻ đến vậy. Cái chân đạp trên ngực anh quả thật như nghìn cân đặt trên ngực, trái tim sắp mất cảm giác. Điều khiến Tiêu Diễn càng khó chịu hơn là lòng tự trọng của anh đang bị chà đạp, Tiêu Diễn anh là ai cơ chứ?


Ả đàn bà này, ả đàn bà này... Sao cô ta dám làm vậy.


Tiêu Diễn chất chứa dày đặc sát khí trong lòng.


Ninh Thư thu chân lại, cô nhìn mọi người xung quanh. Chạm phải ánh mắt của Ninh Thư, tất cả mọi người đều cảm thấy căng da đầu, "Ai bàn chuyện ly hôn với tôi, tôi trừ khử người đó trước."


"Cô..." Tiêu Diễn bò dậy, đôi mắt đằng đằng sát khí, ánh mắt của anh ta và Tô Đại Bảo giống nhau như đúc.


Tô Manh ôm má, nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt mang tội ác tày trời, "Chị đúng là hết thuốc chữa."


Tiêu Diễn không nhắc chuyện ly hôn nữa, anh ta dẫn Tô Manh và hai đứa con đi thẳng, quả quyết như thể một đi sẽ không trở lại.


Ninh Thư nhìn bóng dáng bốn người mà cười khẩy, đời này đừng nghĩ đến chuyện về lại cái biệt thự này nữa.


Người nhà họ Tô cũng đưa cái mặt sưng vù như đầu lợn của Tô Lan về. Tô Bác suy sụp, chuyện vừa xảy ra đã phá hoại quan hệ hai nhà, nhà họ Tô thật sự lâm nguy rồi.


Bà Tô nhìn Ninh Thư đầy lo lắng.


Ông bà Tiêu bơ Ninh Thư, họ không nhìn Ninh Thư, họ không nỡ xa hai đứa bé kia.


Ninh Thư không để bụng cái bơ và sự ghét bỏ của hai ông bà.


Lại nói bên kia, Tiêu Diễn đưa Tô Manh và hai đứa con về căn nhà của Tô Manh. Vừa về đến nhà, hai đứa bé ôm ngay lấy đùi Tiêu Diễn khóc thảm thiết, khóc đến xót xa.


Tiêu Diễn chưa từng thấy hai con khóc đến như vậy, hai con vẫn luôn rất hiểu chuyện, chúng khóc khiến trái tim Tiêu Diễn nhói đau, anh ta vội vàng ôm hai con dỗ dành.


Nhìn thấy Tô Manh đang che má ngồi trên ghế, anh ta đi qua ôm Tô Manh, xoa má Tô Manh dịu dàng, cắn răng nghiến lợi nói: "Em yên tâm, anh sẽ trả thù cho em. Tô Nhiễm quá đáng với anh mấy lần, nhất định anh sẽ không bỏ qua như vậy."


Hai đứa trẻ vây quanh bên Tiêu Diễn, Tô Đại Bảo lau nước mắt, "Bố ơi, chẳng lẽ sau này dì đó vẫn sẽ bắt nạt mẹ ạ?"


"Con yên tâm, không có lần sau đâu." Tiêu Diễn xoa đầu Tô Đại Bảo, nghiêm túc: "Không có lần sau nữa, bố sẽ khiến cho ả đàn bà Tô Nhiễm độc ác đó biến mất." Không biết tốt xấu, không muốn ly hôn thì đi chết đi.


Khóe miệng Tô Đại Bảo nhếch lên một cái, Tô Tiểu Bảo nín khóc mỉm cười, ôm cánh tay Tiêu Diễn lay lay không ngừng, "Bố ơi, bố tuyệt nhất."


Tô Manh vẫn lo lắng, đôi mắt hạnh trong veo như nước, "Việc đó không hay lắm đâu."


"Mẹ à, mẹ lương thiện quá rồi đấy, người độc ác như vậy đáng phạt nặng." Ông cụ non Tô Đại Bảo nói.


"Đúng rồi mẹ, anh nói đúng ạ." Tô Tiểu Bảo xinh xắn gật đầu, dáng vẻ rất ngây thơ đáng yêu.


Bấy giờ ngoài mặt Tô Manh mới nở nụ cười, động đến vết thương trên mặt nên đau đến á một tiếng làm ba người còn lại lo lắng không thôi, thay phiên nhau an ủi cô.


Tô Manh vô cùng hạnh phúc, tuy ở giữa còn chắn ngang một Tô Nhiễm, thế nhưng cô tin tình yêu dành cho Tiêu Diễn có thể dành được hạnh phúc viên mãn.


Ninh Thư không có biết chuyện nhà bên đó, cô nhận được tin từ Lý Tu Văn, anh ta đã bắt đầu hành động, có vẻ như đối phương đã cắn câu. Cái bẫy này không trực tiếp nhằm vào Tiêu Diễn, mà là nhằm vào nhân viên ở công ty Tiêu Diễn.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Đột nhiên, Ninh Thư cảm thấy lạnh sống lưng. Cô giật mình, cảm giác này là cảm giác cô cảm thấy khi đi đánh giặc gặp phải nguy hiểm ở thế giới trước, đây là một cảnh báo.


Ninh Thư híp mắt, cô dám chắc đã khiến Tiêu Diễn nổi khùng. Anh ta muốn biến cô thành vợ cũ, rồi sau đó quấn quít ân ái triền miên với Tô Manh cơ mà.


Có cảnh báo, Ninh Thư chỉ ở nhà họ Tiêu, không ra ngoài cửa. Ngày ngày nghe bà Tiêu mượn gió bẻ măng, mắng khó nghe chết được. Ninh Thư vẫn nước đổ lá khoai, nhưng mà hễ bà Tiêu chạm phải tầm mắt lạnh lùng của Ninh Thư, bà Tiêu liền im bặt.


Trước việc Tiêu Diễn dọn ra ngoài nhà họ Tiêu, ông bà Tiêu đều ủng hộ. Bị chồng mình lạnh nhạt xua đuổi, còn có hình phạt nào dành cho đàn bà nặng hơn hình phạt này.


Bà Tiêu nhìn bóng dáng lên tầng của Ninh Thư mà chửi thầm trong bụng. Đáng đời cái đồ bị chồng xua đuổi, đáng đời cái đồ bị chồng ruồng bỏ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi