[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ông chú y tế muốn cô bẻ thép cơ đấy, đây là cái sự thẳng thắn kiểu gì?


"Vì sao phải bẻ thép?" Ninh Thư hỏi.


Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, mắt kính gọng vàng lóe sáng trông đặc biệt khủng bố, Ninh Thư vội vàng nhặt cọc thép dưới đất lên.


"Dùng hết sức bẻ." Ông chú y tế nhắc.


Ninh Thư gật đầu, dùng hết sức bẻ thép, không bẻ gãy nhưng có bẻ cong, Ninh Thư hỏi ông chú y tế: "Vậy được chưa?"


Ông chú y tế gật đầu, sờ cánh tay Ninh Thư. Ninh Thư quăng thép chạy biến, cảnh giác, "Chú làm gì vậy?"


Mẹ nó, bị ông chú sờ một cái mà rợn người ghê gớm.


"Chỉ kiểm tra cơ cô thôi mà, dạo trước phát hiện cô rất khỏe." Ông chú y tế vẫy gọi Ninh Thư, "Qua đây cho tôi sờ cái."


Ninh Thư: Phụt...


"Qua đây, cho tôi sờ người cô cái." Ông chú y tế lại lặp lại câu nói, Ninh Thư có dự cảm chẳng lành.


Cô khỏe là vì luyện Tuyệt Thế Võ Công, mỗi lần nhắc đến tên của bí kíp nội công Ninh Thư lại cảm thấy xấu hổ.


Ninh Thư bước chậm đến gần ông chú y tế, nhìn ông chú y tế trầm ngâm sờ cơ thể mình mà Ninh Thư lạnh run cả người. Tại sao lại có ảo giác bị ông chú y tế giải phẫu nhỉ?


Sau khi sờ xong, ông chú y tế gật đầu, "Tuy cơ bắp không to nhưng rất chặt, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất." Lúc ông chú y tế nói chuyện, mắt kính gọng vàng cũng lóe sáng, làm Ninh Thư bị dọa suýt tè ra quần.


Đừng bảo ông chú muốn giải phẫu cô nhé.


"Đây là bữa tối của hai người." Sồ Phượng bước đến, phá tan "ánh mắt thâm tình" của Ninh Thư với ông chú y tế.


Sồ Phượng cầm hai gói lương khô, hai chai nước đưa cho ông chú y tế.


Ông chú y tế tiện tay đưa cho Ninh Thư một gói lương khô, Ninh Thư cầm vội, cô đã đói lâu rồi.


Sồ Phượng nhìn cảnh này thì đôi mắt lóe lên một cái, nói với Ninh Thư: "Hoa Đóa Nhi em qua đây một lúc, tôi có chuyện nói với em."


Ninh Thư hơi nghi hoặc, Sồ Phượng tìm cô có chuyện gì nhỉ? Cô ra ngoài nhà theo Sồ Phượng, nhà này chỉ đắp đất đơn sơ, trong nhà đã không còn ai ở, đây là nơi tổ đội tạm thời nghỉ chân.


Sồ Phượng dừng bước, Ninh Thư đứng cách Sồ Phượng hai mét, đây là vị trí an toàn nhất giữa người với người vì Ninh Thư đề phòng Sồ Phượng.


"Chị tìm tôi có chuyện gì?" Ninh Thư hỏi.


Sồ Phượng chìa cánh tay trắng nõn ra trước Ninh Thư, thấy Ninh Thư ngẩn ngơ chưa hiểu thì nói lạnh nhạt: "Giao dịch thể gen ra đây là chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ."


"Dịch thể gen? Tôi đâu có dịch thể gen." Ninh Thư đáp.


Sồ Phượng lạnh mặt, "Đừng giả ngu nữa, chính là dịch thể gen ngày trước cướp được từ xác sống biến dị đấy, sau cùng vào tay em còn gì."


Bấy giờ Ninh Thư mới vỡ lẽ, cô nói: "Không biết tôi đã vứt dịch thể gen đó ở chỗ nào lâu rồi, chị không nhắc tôi cũng quên." Cùng với đó, Ninh Thư tỏ ra áy náy, "Chị Sồ Phượng, là lỗi của tôi."


Sồ Phượng được Ninh Thư gọi một tiếng "chị Sồ Phượng" thì không thoải mái, lại thấy đối phương trông ngu thì quở trách: "Hoa Đóa Nhi, mọi người cùng là đặc công, em đang muốn nhìn mọi người không hoàn thành nhiệm vụ, bị chỉ huy trưởng trách phạt hả?"


Ninh Thư chớp mắt, các anh chị cũng phản bội quốc gia rồi còn ở đó dăm ba phạt không phạt cái gì, câu này để mà hét với nguyên chủ ngây thơ ấy.


Ninh Thư sầu não, sốt sắng: "Giờ làm sao đây, tôi làm mất dịch thể gen thật rồi, lúc đó tình hình nguy cấp lại có xác sống, chính tôi cũng không để ý đã vứt đi đâu nữa."


"Em..." Sồ Phượng bị Ninh Thư làm cho tức không nói nên lời, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.


Ninh Thư bĩu môi, rồi quay vào trong nhà ăn bữa tối. Ngày nào cũng ăn lương khô, Ninh Thư ăn muốn ói ra, thế nhưng loại thức ăn tiện di chuyển và cũng không dễ biến chất như thế này là sự lựa chọn tốt nhất.


Không biết ông chú y tế lấy ở đâu ra sữa tươi, anh ta đang uống nó, nhìn thấy Ninh Thư trở vào thì hỏi: "Cô ta tìm cô có việc gì?"


Ninh Thư đảo con ngươi, đang nghĩ xem nên nói thật hay không. Nếu như nói đến chuyện dịch thể gen, chẳng phải đang nhắc nhở anh ta à, ngộ nhỡ anh ta đòi lại thì sao. Sau cùng Ninh Thư vẫn ăn ngay nói thẳng, "Chị ta hỏi tôi chuyện dịch thể gen."


Ông chú y tế ừ một tiếng, không nói nữa. Anh ta uống sữa và cũng không đòi Ninh Thư. Bỗng Ninh Thư có hơi cảm động, chú đúng là người tốt, mặc dù là một kẻ biến thái.


Sồ Phượng vừa mới đi lại quay lại, lần này không chỉ có Sồ Phượng mà còn dẫn theo cả Cô Lang và Lang Chu.


Vào trong nhà, Cô Lang hừ lạnh một tiếng, nhìn ông chú y tế đầy thù địch, khuôn mặt đẹp trai có vẻ chán chường, không còn nhìn ra dáng vẻ bá chủ một căn cứ sau này.


Mọi người ngồi xuống cái bàn đơn sơ, Cô Lang ngồi đầu ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra một chút khí thế, phô bày một chút uy nghiêm.


"Sồ Phượng em nói đi." Cô Lang nói với Sồ Phượng, anh ta rất không muốn nói chuyện với gã đàn ông này, nhìn thấy gã đàn ông này là Cô Lang đã thấy bực rồi.


Sự thật là tổ đội đã chia hai nhóm, một nhóm là Cô Lang, Sồ Phượng và Lang Chu, một nhóm là Ninh Thư và ông chú y tế. Quan hệ hai nhóm chỉ dựa vào Sồ Phượng để liên hệ.


"Anh biết chúng tôi phải tìm gì không?" Sồ Phượng hỏi ông chú y tế.


Ông chú y tế uống một ngụm sữa và giữ im lặng, có vẻ như Sồ Phượng cũng hiểu tính kiệm lời của ông chú y tế nên cô ta nói tiếp: "Chúng tôi đi tìm dịch thể gen."


Mọi người nhìn ông chú y tế, ông chú y tế không cảm xúc, Sồ Phượng có hơi thất vọng. Người đàn ông này thật sự khó chơi, cô đã làm rất nhiều nhiệm vụ nhưng chưa từng gặp gã đàn ông nào không mảy may động lòng với mình như gã ta.


"Dịch thể gen này có thể kích hoạt siêu năng lực của con người, tăng cường sức khỏe cơ thể. Bây giờ xác sống ngày càng nhiều, con người càng khó sống, tìm được dịch thể gen mới có thể kích hoạt ra nhiều dị nhân hơn để đối phó với xác sống." Sồ Phượng nghiêm túc.


Cuối cùng ông chú y tế cũng uống sữa xong, anh ta nhét lương khô ăn dở vào lòng Ninh Thư, ý là cho Ninh Thư ăn. Ninh Thư im lặng ăn lương khô thừa của ông chú y tế.


"Nếu muốn tìm dịch thể gen thì không cần nữa, dịch thể gen kia là bán thành phẩm, vả lại Kẻ điên đã chết rồi."


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


"Phụt... Khụ khụ." Ninh Thư đang ăn lương khô thì sặc, cô vội vàng uống nước bởi nghe thấy ông chú bảo Kẻ điên đã chết. Thản nhiên nói mình đã chết, ông chú muốn làm gì đây, giả chết à, tung tin lệch lạc Kẻ điên đã chết ư?


Cô Lang chau mày, lạnh lùng chất vấn ông chú y tế: "Sao anh biết Kẻ điên đã chết? Anh là ai, anh là người bí ẩn nhất tổ đội này, đến một cái tên cũng không có."


Ngay cả Sồ Phượng cũng hoài nghi, hỏi: "Sao anh biết Kẻ điên đã chết?"


"Là tôi giết Kẻ điên." Ông chú y tế nói bâng quơ như không, ngoài mặt tỏ vẻ đáng tiếc, "Dịch thể gen bị gã hủy rồi."


"Phụt... Khụ khụ." Ninh Thư lại bị sặc, cô xoa ngực thật lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi