[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 10. Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.

"Ta không hiểu ý của ngươi."

"Thái tử Điện hạ dung mạo phi phàm như thế, người người ngưỡng mộ tìm tới cửa. Ý của tại hạ, lẽ nào thực sự không hiểu?"

Lời này của Nhiễm Trần chỉ đúng một nửa. Quả thật, Bạch Thanh Nhan dung mạo trác tuyệt, khi mới hơn mười tuổi, kẻ lưu luyến si mê cầu hoan phía sau không dứt. Nhưng y từ tuổi thiếu niên đã một lòng cầu đạo tu luyện, bằng không sao có thể trẻ như vậy đã một thân võ nghệ, trở thành "Ngọc Dao Võ thần".

Chỉ là khi còn chưa kịp hiểu nhân tình thế thái, người kia đã vô tình trở thành chấp niệm, cả đời khắc tạc trong lòng. Bởi vậy, những ánh mắt si mê lưu luyến nọ, y chưa bao giờ để tâm đến.

"Tại hạ thực không hiểu.", Bạch Thanh Nhan trầm giọng, "Nếu Nhiễm Giám quân cũng một mực muốn ta làm nô ɭệ, câu trả lời của ta vẫn thế... Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ."


"Thái tử Điện hạ quyết liệt như vậy, phải chăng là vì Kỷ Tướng quân?"

Nghe hắn vô duyên vô cớ nhắc tới Kỷ Ninh, Bạch Thanh Nhan trong lòng kinh ngạc, cảnh giác nhìn Nhiễm Trần. Người trước mặt lại như đang thưởng thức biểu tình của y.

"Mười năm trước, Lang Nghiệp cùng Ngọc Dao chưa đoạn. Khi đó, Kỷ Ninh từng lưu lại Ngọc Dao một thời gian. Lẽ nào khi đó, các ngươi còn có giao tình gì không thành?"

"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Nhất thời tò mò thôi. Xem ra, các ngươi quả thật có giao tình."

Bạch Thanh Nhan cúi đầu.

"Cũng chỉ là ngộ nhận mà thôi."

"Vậy sao? Ta lại thấy không giống."

"Nếu thật sự có thứ gọi là giao tình, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy?" Những lời này bật khỏi miệng tựa hồ cực kỳ giày vò cùng khổ sở. Bạch Thanh Nhan thốt ra một câu, biểu tình lại như là vừa phun ra một thanh đao sắc bén, cắt nát yết hầu, cũng đâm thấu tâm can. "... Đừng nói là cố nhân, ngay cả người lạ cũng chẳng tàn nhẫn như vậy. Trong lòng Kỷ Tướng quân, ta chẳng qua là kẻ địch, hắn chỉ hận không thể lập tức đâm chết ta trước mặt hắn mà thôi."


Nghe xong lời này, Nhiễm Trần nhướng mày, cười nói:

"Thế sao? ... Ta thấy chưa chắc."

Bạch Thanh Nhan nghiêng đầu, không tỏ ý kiến.

"Song Kỷ Ninh Tướng quân chúng ta uy danh hiển hách, ai cũng biết nếu người Ngọc Dao rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Ta khuyên ngươi không nên năm lần bảy lượt chọc giận hắn, ý nguyện không thành lại tự chuốc lấy đau khổ."

Bạch Thanh Nhan cười khổ trong lòng. Y nào có cố tình chọc giận Kỷ Ninh? Chỉ sợ rằng Kỷ Ninh vì chán ghét y lại giận chó đánh mèo đến tù binh Ngọc Dao. Làm dịu hắn, không chừng lại có thể mở ra đường sống cho người khác. Nếu chỉ vì kéo dài hơi tàn cho bản thân mà trơ mắt nhìn đồng bào chết vì đói rét, y sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Đa tạ chỉ điểm."

"Không phải chỉ điểm cho ngươi. Chỉ là một mạng của ngươi lưu lại với ta cũng có chút hữu dụng. Ngươi là Hoàng tộc Ngọc Dao duy nhất trong tay chúng ta..." Nhiễm Trần ngẩng đầu, nhìn y đầy thâm ý, lại không hề nói tiếp.


Bạch Thanh Nhan nhìn hắn đứng dậy rời khỏi, bỏ lại y một mình trong phòng. Y cả người xụi lơ trượt xuống. Tuy là dược tốt nhưng cơ thể thụ thương liên tục, trong lòng lại canh cánh cảnh tù binh Ngọc Dao trơ mình giữa băng thiên tuyết địa, y một khắc cũng không được an bình. Khó khăn lắm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, cơ thể y lại bắt đầu phát sốt.

Quần áo y vốn đơn bạc, mới vừa rồi Nhiễm Trần lại cởi bỏ để bôi thuốc. Từng cơn sóng nhiệt từ dưới da hầm hập cuộn lên nhưng cả người lại lạnh đến phát run. Trong cơn mê, y không tự chủ mà nhích sát đến áo choàng của Kỷ Ninh.

Lúc Kỷ Ninh quay lại, trước mắt hắn là cảnh tượng... Người nọ áo quần tán loạn, áo choàng đen chỉ vừa vặn che khuất một phần thân thể. Hai mắt nhắm nghiền, môi mở hé, hô hấp một cách khó nhọc. Gò má vì hơi nóng từ cơn sốt nhiễm một tầng ửng đỏ quyến rũ.
Chỉ liếc mắt một cái, Kỷ Ninh liền cảm thấy trong lòng biến động. Sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo... Bạch Thanh Nhan khi nãy rõ ràng là còn y phục chỉnh tề. Y rốt cuộc đã làm gì lại trở thành bộ dạng này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi