[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

[Phiên ngoại] [Dã - Trần] Dường như cố nhân tới. (Ba)

10.

Nhiễm Trần đẩy Long Dã từ trên người mình ra. Nhưng hắn không thể đem ánh mắt dời khỏi gương mặt Long Dã. Thần tình kia trước giờ chưa từng thay đổi, giây phút này lại lộ ra nứt vỡ đau đớn.

Nhiễm Trần cảm thấy trái tim mình cũng vỡ ra. Nhưng hắn một câu cũng không nói, chậm rãi đứng dậy, mặc ngoại bào vào, liền muốn ra cửa.

"Điện hạ!"

Long Dã vội nắm lấy bàn tay Nhiễm Trần. Hai tay Nhiễm Trần đều lạnh lẽo, mang theo chút mồ hôi lạnh. Long Dã lại rất ấm, rất ấm, tựa như có thể đem cả người hắn bao bọc lại bên trong.

"Khi nào? Ta cùng đi với Điện hạ."

"Ta đi gặp Hoàng huynh, không bao giờ để người khác đi cùng. Ngươi cũng biết."

Đúng vậy. Thời điểm ở Vương đô, Nhiễm Trần đi từ trong cung ra đều ngồi kiệu. Nhưng hắn sẽ không ngồi cung kiệu, xưa nay cũng không để kiệu phu chờ tại cổng cung. Mỗi lần sau khi kết thúc, hắn đều gắng gượng chống đỡ một thân xương cốt đến bên ngoài thành cung, lại tùy tiện bảo người nào đó tới phủ gọi người tới, đưa hắn về nhà.


"Ta là Thị vệ trưởng của Điện hạ, không nên tùy tiện rời khỏi bên người Điện hạ."

Nhiễm Trần mỉm cười, ánh mắt ảm đạm.

"Ta là tới bên cạnh Hoàng huynh. Thì có thể có nguy hiểm gì?"

"Bệ hạ hắn..."

Hai người đối mặt, không ai lên tiếng. Cho đến tận khi ngoài cửa lại vang lên tiếng sắc nhọn thúc giục:

"Nhiễm Quận vương, Bệ hạ đang chờ Quận Vương ngài đó, mau mau đi!"

"Được, ta ra ngoài bây giờ."

Nhiễm Trần đáp xong, lại nói khẽ:

"Muốn đi, vậy tùy ngươi. Nhưng nếu đi, tất cả đều phải nghe theo lời ta, không được phép kháng mệnh."

Long Dã gật gật đầu.

Nhiễm Trần lần này vẫn ngồi kiệu, Long Dã cưỡi ngựa. Cách đại trướng của Hoàng đế còn rất xa, Nhiễm Trần liền cho ngừng lại.

"Ngươi trở về đi."

"Ta ở ngoài trướng chờ Điện hạ."

"Không, ngươi trở về."

"Ta ở ngoài trướng chờ Điện hạ."


"Ta bảo ngươi trở về! Ngươi muốn kháng mệnh?"

Bốn mắt đụng nhau. Nhìn thần sắc Long Dã, khẩu khí Nhiễm Trần mềm nhũn.

"Vậy được. Ngươi bảo bọn họ lập tức quay về. Ngươi ở trong kiệu chờ ta. Đừng đi về phía trước, cũng đừng chạy loạn. Khi ta trở về, không được ra nghênh tiếp ta. Ở bên trong chờ ta quay lại. Nghe hiểu?"

Long Dã cười, khẽ gật đầu.

"Nếu ngươi không đợi được, thì trở về. Không cần chờ ta."

Lần này Long Dã không cười. Càng không gật đầu.

Trong lòng Long Dã đột nhiên sinh ra một tia dự cảm không rõ.

Rất nhanh, dự cảm kia thành sự thật.

Ròng rã một ngày sau, Nhiễm Trần mới từ trong doanh trướng đi ra. Đầu tiên Nhiễm Dật muốn phái người tiễn hắn, nhưng từ lúc bước ra khỏi màn trướng, hắn khăng khăng không muốn dùng cung kiệu, tự mình trở về.

Long Dã thấy bước chân hắn xiêu vẹo, từng bước từng bước đều như muốn ngã xuống. Nhưng hắn không hề.


Một màn này khắc thật sâu vào thâm tâm Long Dã. Rất lâu sau này, mỗi khi y nhớ về thời điểm ấy, đều cảm thấy đây là phép ẩn dụ* nửa đời của Nhiễm Trần.

*Phép ẩn dụ: Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy khó hiểu. Phép ẩn dụ là hàm ý bên trong, là những gì mà Nhiễm Trần đã cố gắng che giấu kín đi.

Dáng dấp hắn tốt như vậy, lại tôn quý đến thế. Người người đều cho rằng hắn chiếm hết ân sủng thiên địa, ngay cả giờ phút này cũng sẽ nghĩ là hắn hưởng hết ân sủng của Hoàng đế. Song chẳng một ai biết, trên sống lưng nhỏ bé yếu ớt được áo choàng lộng lẫy che khuất kia, là chồng chất vết thương, thấy mà giật mình đến mức nào.

Mỗi một bước đi, đều như đi trên mũi đao. Người người đều cho rằng hắn hưởng hết vinh hoa, hắn lại dốc hết toàn lực, chỉ cầu có thể chống đỡ nổi thêm một bước nữa, sống sót mà thôi.
11.

Long Dã nhịn cho tới khi người kia rốt cuộc cũng đặt được một chân vào trong kiệu, mới đưa hai tay đem người nhận lấy. Toàn thân cẩm bào của Nhiễm Trần đã ướt đẫm, trên lưng loáng thoáng có vết máu thấm ra.

Y đưa tay định xốc lên cẩm bào trên lưng, lại lập tức bị Nhiễm Trần đè lại. Nhiễm Trần trịnh trọng lắc đầu với y.

"Điện hạ!"

"Không được. Thị vệ của ta, nhất định phải nghe lời ta. Nếu ngươi làm không được, thì rời đi ngay lập tức."

Long Dã thu tay về. Y không hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Càng không hỏi, người kia là ai.

Còn có thể là ai nữa?

Cỗ kiệu vốn dĩ đã nhỏ hẹp, Long Dã nửa quỳ trên mặt đất, nhường chính vị cho Nhiễm Trần. Nhiễm Trần từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào thành chỗ ngồi, gấp gáp thở hổn hển. Hai chân hắn để một bên, Long Dã liền giúp hắn cởi giày, đặt hai chân hắn trong lòng bàn tay.
Đôi chân kia cũng lạnh lẽo.

Long Dã mở áo choàng, đem đôi chân ấy nhét vào trong ngực. Nhiễm Trần tựa như ngồi không yên, lại giống như cố ý nũng nịu. Hắn từ trên chỗ ngồi trượt một chút chút, không bao lâu, cả người đã nằm trọn trong lồng ngực Long Dã. Hắn dùng sức nắm chặt vạt áo Long Dã, co lại thành một cuộn trong lòng y, miệng còn khe khẽ lẩm nhẩm điều gì.

Long Dã cúi người lắng nghe. Tựa như cảm nhận được hơi thở của y, Nhiễm Trần lộ ra một tia mỉm cười. Hắn luôn luôn cười, nụ cười ấy giống như chiếc mặt nạ treo trên mặt hắn. Nhưng lúc này đây lại không phải như vậy... Mà dường như là hạnh phúc.

"Ta vẫn nghĩ, ngươi ở bên ngoài..."

"Biết ngươi ở bên ngoài, có người đang chờ ta, ta liền..."

Liền cái gì đây? Liền không cảm thấy đau? Liền thật vui vẻ? Liền cảm thấy hình phạt của Hoàng huynh chẳng hề đáng sợ?
... Không, không phải. Nhiễm Trần vẫn đau, cũng vẫn rất sợ. Chỉ là hắn tin tưởng, lần này, hắn nhất định có thể sống sót trở về...

Bởi vì có người đang chờ ta! Nếu ta không thể quay về, y sẽ thương tâm...

Những điều Nhiễm Trần suy nghĩ, một chữ cũng không nói ra. Hắn chỉ thấp giọng gọi tên người nọ:

"Long Dã."

"Ta đây."

"Trên người ngươi thật ấm..."

"Ừm."

"Ôm chặt chút."

"Được."

Lộ trình ngắn ngủi một nén hương, Nhiễm Trần đã ngủ mất. Long Dã nhất mực không biết đến cùng là hắn đã trải qua chuyện gì. Y chỉ biết, khi y ôm Nhiễm Trần say ngủ trở về trong mã xa, giáp ngực đã loang lổ dính đầy vết máu.

Thế nhưng một người yếu ớt như thế, một câu cũng không kêu đau.

Đằng sau chuyện này là gì, Long Dã không dám nghĩ.

Chính kể từ thời khắc này, trong lòng y không còn coi người này là Quận vương, chỉ gọi hắn là Nhiễm Trần.
Chính kể từ thời khắc này, "Diện thánh" hai chữ ấy từ nỗi sợ hãi của một người, biến thành giày vò giữa hai người.

Trong lòng Long Dã rách toạc thành một vết thương. "Diện thánh", hai chữ ấy là một thanh đao sắc nhọn, trực tiếp đâm sâu vào miệng vết thương kia, quấy đảo khiến Long Dã đau đớn thấu xương, đứng ngồi không yên.

12.

Hoàng huynh muốn tổ chức một cuộc săn.

Nghe được tin tức này, Nhiễm Trần cơ hồ mềm nhũn, muốn ngã quỵ tại chỗ. Nhưng hắn không dám. Đó là dạ yến của Hoàng huynh, nếu hắn dám té xỉu, thì chính là địa ngục trần gian.

Có đôi khi Nhiễm Trần cảm thấy chính mình cũng rất kỳ quái. Sợ hãi thế mà lại có sức mạnh lớn đến như vậy. Sợ hãi đến cực hạn, đừng nói ngỗ nghịch, ngay cả trốn tránh cũng không dám. Sợ hãi đến cực hạn, hắn thậm chí có thể trở thành con dao trong tay Hoàng huynh, thay gã tự đem mình cắt xẻ từng khối thịt, nấu thành canh uống một hơi cạn sạch, đến cả một giọt cũng không dám sót lại.
Điều này thậm chí cũng chẳng phải một cách ví von.

Năm Nhiễm Trần sáu tuổi, đột nhiên ham thích bắn chim. Hắn khí lực nhỏ, vóc dáng thâm thấp, đôi tay nhỏ tinh xảo đáng yêu, bắn tên ra cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo. Mặc dù hắn chẳng bắn trúng một con chim nào, nhưng lại thích thú.

Thẳng đến khi nghe Nhiễm Dật hạ chỉ, tại ngày sinh nhật của hắn, tổ chức một trận săn.

Nghe nói Hoàng huynh vì chính mình mà chuẩn bị khánh sinh yến*, Nhiễm Trần hứng thú bừng bừng, còn mang theo cung tiễn nho nhỏ của mình. Nhiễm Dật đưa hắn đến một mảnh đất rộng thênh thang cạnh Hoàng cung, dẫn hắn leo lên quan cảnh đài** cao cao. Cho tới tận lúc một đội phạm nhân chịu tử hình bị áp giải vào sân, một bên lại là quân lính võ trang đầy đủ, Nhiễm Trần vẫn còn nguyên nét mặt ngây thơ.

*Khánh sinh yến: Tiệc mừng sinh nhật.
**Quan cảnh đài: Đài quan sát phong cảnh.

"Hoàng huynh, bọn họ cũng tới bắn chim à? Chim ở nơi đó sao?"

Nhiễm Dật liếc nhìn hắn, cười cười. Khóe môi gã cong lên, đuôi mắt lại đoạn, xương hàm vẽ nên một đường gấp khúc hung ác nham hiểm,

"Ngươi nhìn xem. Đây chính là quà sinh nhật Hoàng huynh vì ngươi mà chuẩn bị. Dù sao, sáu năm trước ngươi chào đời, cũng là một đại lễ cho Hoàng huynh ta."

Trong ngày sinh nhật sáu tuổi của Nhiễm Trần đó, hắn nhận được một trận thảm sát gϊếŧ chóc được đặt theo tên của mình. Bấy giờ, lần đầu tiên hắn được biết, trong lòng Nhiễm Dật, việc hắn chào đời hóa ra là một huyết tai* nguyền rủa từ trên trời rơi xuống, một sự tổn thương và điềm xui xẻo.

*Huyết tai: Tai ương máu. 

13.

Từ thời điểm sáu tuổi đổ về sau, mỗi một lần sinh nhật, Nhiễm Trần đều được ban thưởng những thứ khiến người người tặc lưỡi thèm thuồng.
Năm tám tuổi, y nhận được một tòa Quận vương phủ tráng lệ. Chín tuổi, là phong hào dưới một người trên vạn người. Mười lăm tuổi, Nhiễm Dật cho hắn đất phong, đây là ân sủng mà bất cứ một Quận vương nào trong lịch sử cũng đều chưa từng có được.

Từ thời điểm sáu tuổi đổ về sau, mỗi một lần sinh nhật, đều là cơn ác mộng đối với Nhiễm Trần.

Năm sáu tuổi đó, hắn nhận được một trận săn, khắp bãi đất rộng thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Về tới phủ, hắn bệnh nặng mấy ngày, trái tim non nớt bé nhỏ bị hắn tự tay thiêu thành tro tàn. Từ đó về sau, Nhiễm Trần cũng không dám một mình chìm vào giấc ngủ. Mỗi đêm đều phải có nhũ mẫu ở bên cạnh giường, hắn mới có thể nơm nớp sợ hãi nhắm hai mắt lại.

Tám tuổi, chó sói mà hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, bởi vì "sủa loạn kinh giá", bị gϊếŧ chết ngay trước mắt hắn, nấu thành một nồi canh thịt, lại cưỡng ép đổ vào miệng hắn. Đó là người bạn của hắn, là con vật hắn yêu quý nhất, hắn nôn đến mật xanh mật vàng, lại vẫn phải ngoan ngoãn uống sạch canh thịt, không dám nhiều lời một chữ.
Chín tuổi, nhũ mẫu mỗi đêm đều nắm tay hắn, hát ru hắn ngủ không còn thấy đâu nữa.

Nhiềm Trần tìm kiếm ròng rã ba ngày. Hỏi tất cả mọi người, ai nấy đều lắc đầu, thần sắc cứng ngắc như thế, ánh mắt sợ hãi như vậy. Đằng sau mỗi đôi mắt ấy, Nhiễm Trần đều đọc được cùng một ý cười hung ác nham hiểm.

Một người sống sờ sờ, một ngày trước còn êm đẹp ở bên cạnh hắn. Sau một ngày lại cứ như vậy, vô thanh vô tức biến mất.

Mười lăm tuổi, sáng sớm ngày sinh nhật của Nhiễm Trần, hắn phát hiện, toàn bộ hạ nhân trong cung gương mặt đều thay đổi. Người hầu trước kia luôn đợi chơi đùa cùng hắn, cậu nhóc sai vặt tương tự tuổi với hắn, ông lão thay hắn chăm sóc hoa cỏ,... Trong vòng một đêm, đều không thấy.

Kể từ năm đó, Nhiễm Trần rốt cuộc minh bạch, hắn không còn có thể yêu thích bất cứ điều gì. Kể cả là chim chóc, chó con, hay là hạ nhân.
Tất cả mọi thứ hắn yêu thích, cũng chỉ có thể thích trong một khắc này, rồi bắt đầu biến mất. Đời này, đã chú định chẳng thể thuộc về hắn.

... Bởi vì Hoàng huynh sẽ biết.

Sau đó cướp chúng đi.

14.

Trong xe ngựa, Long Dã lẳng lặng quan sát Nhiễm Trần. Mà Nhiễm Trần mở to hai mắt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngày ấy nghe nói sự tình đi săn, sắc mặt Nhiễm Trần đại biến. Ba ngày vất vả, chút thịt trên má vốn đã không nhiều của hắn cũng biến mất.

Trước buổi săn một ngày, Long Dã đều ròng rã đi theo sau Kỷ Ninh, chuẩn bị bãi săn. Sáng sớm ngày thứ hai y tranh thủ chạy về doanh địa, mang theo một thân sương lạnh xông vào mã xa của Nhiễm Trần.

Người kia quả nhiên không hề ngủ. Hai mắt hắn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang chìm vào cõi mộng. Trái tim Long Dã đã treo cả một ngày trời, hôm nay mới nhất định phải quay về thăm hắn một chút. Thế nhưng bây giờ thấy cái dạng này của hắn, chẳng những không an tâm, ngược lại càng thêm khó chịu.
Y chăm chú nhìn trong chốc lát, Nhiễm Trần mới tựa như đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại.

"Ngươi đến."

"..."

"Ngươi từ bên kia trở về?"

"..."

"Sớm như vậy, ngươi ăn chút gì chưa?"

"..."

Vậy ngươi thì sao? Ngươi hôm qua đã ăn cơm chưa? Ngươi không đói bụng sao? Long Dã nhìn gương mặt gầy gò đến mong manh của Nhiễm Trần. Chỉ một chút thời gian này, người kia vậy mà lại rơi vào trầm tư. 

Long Dã biết, hắn một khắc cũng không được an bình.

Giờ phút này sắc trời tang tảng sáng, trong bếp quân đã có đồ ăn. Long Dã tự mình nếm qua, sắp xếp một khay thức ăn cả mặn cả chay, cẩn thận mang về, không để nước canh sánh ra.

Trên bàn, thức ăn từng đĩa xếp thành hàng, hơi nóng tỏa lên ấm áp. Cách một màn hơi nước mờ mịt, y không nhìn thấy biểu tình của Nhiễm Trần.

Hoặc có lẽ, hắn cũng chẳng có biểu tình gì.
"Quận vương Điện hạ."

"..."

"Điện hạ."

"..."

Long Dã đứng lên, vượt qua bàn trực tiếp nắm lấy tay Nhiễm Trần. Cả người Nhiễm Trần co rụt lại về phía sau, là giật nảy mình.

"Là ngươi."

Thấy gương mặt Long Dã, Nhiễm Trần thả lỏng xuống. Hắn vẽ ra một nụ cười, đôi mắt đào hoa có chút cong lên.

Bên trong trái tim Long Dã lại bắt đầu nhói.

"Điện hạ, ăn cơm thôi."

"A.."

Nhiễm Trần giật mình, lại cười lên.

"Ta cũng không quá đói. Ngươi ăn đi."

"Ta đã nếm qua."

"Được, vậy ngươi cứ để đó."

Long Dã cũng không tiếp tục khuyên nữa. Y trở lại sau lưng Nhiễm Trần, lẳng lặng đứng hầu. Mãi cho tới khi số đồ ăn kia nguội lạnh. Mãi cho đến khi Nhiễm Dật phái người đến gọi Nhiễm Trần, Nhiễm Trần mới mở miệng lần nữa.

"Ngươi không cần phải đi theo ta."

"..."

"Ngươi đi theo Kỷ Tướng quân, sẽ tốt hơn một chút."
"Ta là Thị vệ trưởng của Điện hạ. Muốn đi theo Điện hạ, bảo vệ Điện hạ."

"Từ giờ trở đi, ngươi không phải nữa."

Long Dã đột ngột ngẩng đầu. Y khϊếp sợ nhìn sang, nhưng Nhiễm Trần đưa lưng về phía y, căn bản không nhìn thấy sắc mặt người kia.

"Là bởi vì ta không có cách nào bảo vệ Điện hạ sao?"

Là vì ta không có cách nào bảo vệ người sao?

Người này là Quận vương, dưới một người trên vạn người, thân phận tôn quý như thế.

Người kia là Cửu ngũ chí tôn, Lang Nghiệp chi chủ.

Ta cái gì cũng không làm được, bất kể là bảo vệ hay chiếm hữu.

"Không phải."

"..."

"Là bởi vì ta đã quá mệt mỏi."

"..."

"Vốn dĩ ta không cần cái gì Thị vệ trưởng."

"..."

"Ta chỉ là cảm thấy ngươi rất thú vị, mới giữ ngươi lại bên người. Thế nhưng ta sai rồi, ngươi người này, đã không thích nói chuyện lại chất phác khô khan. Tốn thời gian."
"Là bởi vì Bệ hạ sao?"

"..."

Nhiễm Trần đột nhiên không có động tĩnh. Tại nơi Long Dã không nhìn thấy được, ánh mắt hắn nhiễm một chút đỏ nhàn nhạt, tựa như một con thỏ nhỏ bất lực.

"Ta biết, Điện hạ..."

"..."

Trong xe ngựa rất yên tĩnh, Nhiễm Trần thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân của Long Dã. Tiếng bước chân kia vẫn như ngày thường, mang theo vài phần chắc chắn, ngay cả thanh âm đóng mở cửa cũng chẳng khác trước kia. Nhưng Nhiễm Trần biết, người này sẽ không xuất hiện trở lại nữa.

Tốt biết bao nhiêu, trước khi tất thảy trở nên khó mà vãn hồi. Tự mình cắt đi phần đầu trái tim, kỳ thật cũng chẳng khó như vậy.

... Ta không có cách nào giữ ngươi lại.

Hoàng huynh sẽ gϊếŧ ngươi.

... Ta không muốn sau ngày sinh nhật, đột nhiên nghe được tin tức ngươi bị hắn cướp đi.
... Ta không thể thích ngươi. Càng yêu thích, lại càng không thể.

... Tuyệt đối không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi