[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 93. Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.

Kỷ Ninh nghe xong, trong lòng cả kinh. Vội vàng hỏi:

"Vậy còn Bạch Thanh Nhan..."

"Y vốn có Ngọc Dao tâm pháp hộ thể, hàn độc không thể vào được gân mạch. Nhưng cũng là vì..." 

Nói đến chỗ này, Lộc Minh Sơn lại nhớ tới một sự tình khủng khϊếp... Sự tình kia cậu nhìn thấy trong một cuốn sách y lý cổ, còn chưa có thời gian đi tìm Bạch Thanh Nhan xác định. Song lúc này cũng chưa phải thời điểm phù hợp để cho Kỷ Ninh biết!

Một chữ "ngươi" từ đầu lưỡi lăn một vòng, cuối cùng lại nuốt trở về cổ họng. Kỷ Ninh vẫn còn hết sức khẩn trương chờ đợi, truy hỏi:

"... Cái gì?"

"Chuyện này cũng có duyên cớ của nó. Thời điểm trúng độc, công thể của y bị phá, hàn độc mới có thể thừa cơ lợi dụng. Nhưng ngoài Ngọc Dao tâm pháp, y còn có võ công trên người, vốn dĩ có thể tạm thời áp chế hàn độc, không để nó tàn phá bừa bãi. Chỉ là loại độc này độc tính quá mức hung hãn, mỗi năm y phải chịu một lần hàn độc phản phệ dằn vặt, không thể tránh khỏi! Ta cho y nuốt viên dược kia, bên trong là thuốc giảm đau và thuốc tạo ảo giác, chẳng qua chỉ là một cách làm tê liệt tinh thần của y, khiến cho cảm giác đau đớn không quá rõ ràng mà thôi!"


"Lẽ nào ngươi muốn nói..." Kỷ Ninh không dám tin hỏi, "Loại đau đớn tận xương tủy này, y đã phải chịu đựng mười năm liền? Sau này cũng phải sống chung với nó như vậy?" 

"Nếu không thì sao ? Ngươi bảo y phải làm sao bây giờ?" Lộc Minh Sơn quát lên, thanh âm cũng khàn khàn, "Ngươi thực sự cho rằng, viên thuốc kia có thể cứu mạng của y sao?!" 

"Nhưng y hiện tại... Y hiện tại... Võ công đã mất hơn phân nửa."

Kỷ Ninh vô thức lùi hai bước, bình tĩnh trấn định khi nãy toàn bộ đều không thấy đâu nữa.

Hắn thực ra chỉ muốn lừa gạt Bạch Thanh Nhan để đem người nọ giữ chặt ở bên mình. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, Bạch Thanh Nhan đã mất võ công, gân mạch lại bị hao tổn, y lấy gì để chế ngự hàn độc? Lần phát tác thứ hai, chẳng phải là muốn mắt mở trừng trừng nhìn hàn độc kia tàn sát bừa bãi, nhìn người nọ nhận hết dằn vặt thống khổ mà chết, thế nhưng lại không có biện pháp gì...


"Nào chỉ là không có võ công!" Lộc Minh Sơn thanh âm đều là hận ý, "Hàn độc quấn thân, tối kỵ nhất là không được nhiễm hàn tà. Thế nhưng y... Y... Kỷ Tướng quân, ngươi nói các ngươi là ái nhân triền miên, tình sâu nghĩa trọng, tất cả chỉ là lừa gạt y mà thôi. Ngươi cho rằng ta không biết, hàn tà của y là bằng cách nào mà một bước thâm nhập tận xương tủy, cho đến hôm nay mới có thể nghiêm trọng đến vậy sao?"

Trong đầu Kỷ Ninh oanh một tiếng.

Cảnh tượng đào Bạch Thanh Nhan ra từ trong tuyết vẫn còn hiển hiện trong đầu. Chưa kể đến trong lồng giam, người nọ hai chân xícɦ ɭõa, cơ thể nóng như thiêu như đốt cứ như vậy nằm trên rơm rạ, tựa như đang hấp hối.

Hàn tà này là như vậy mà đi vào thân thể người kia? Chẳng phải là do chính tay Kỷ Ninh hắn ép người nọ đi vào khuôn khổ, cư0ng bức y phải chịu cái lạnh băng thiên tuyết địa sao!


Hắn vẫn luôn cho rằng, Bạch Thanh Nhan có Ngọc Dao tâm pháp hộ thân, mùa đông lạnh lẽo vẫn có thể y phục đơn bạc vân du khắp nơi, không hề úy kỵ hè nóng bức đông giá lạnh. Nhưng đó là Bạch Thanh Nhan ở trên đỉnh cao của mười năm trước, không phải Bạch Thanh Nhan trúng hàn độc ở nơi này! 

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, tất cả đều đã sớm có những dấu hiệu... Nếu là Bạch Thanh Nhan năm đó, hà cớ gì chỉ nhiễm chút lạnh đã phát sốt, bệnh thành bộ dáng như vậy? Bị hắn tra tấn, liền đã nôn ra máu hôn mê? Thậm chí khoảnh khắc trên giường kia, đột nhiên hút công lực của mình... Chẳng lẽ y lại không biết làm vậy sẽ chọc giận mình sao? Sợ là đã đau đớn đến không chịu nổi, mới vô thức làm như vậy?  

Lộc Minh Sơn thấy thần sắc của hắn, đã đoán được hắn đang nghĩ gì. Hối hận? Biết vậy đã chẳng làm? Tim như đao cắt? 
Thế nhưng, bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi! Nếu như khi ấy Kỷ Ninh ngươi đối với y có nửa phần khoan dung, nào có phải đi đến ngày hôm nay?

Bây giờ ngươi đau lòng hối hận một chút, sao có thể bì được khổ sở dằn vặt của người nọ suốt mười năm trời?

Lộc Minh Sơn trong đầu hận không thể đem Kỷ Ninh ra lăng trì đến chết. Biết rõ hắn đang hối hận cùng cực, lại chẳng có nửa điểm thương hại nào. Cậu lạnh lẽo cười một tiếng: "Kỷ Tướng quân chẳng phải vô cùng uy phong sao? Có thể đem người hành hạ đến chết đi sống lại. Thế nào, bây giờ hối hận rồi?"

"Một kẻ bạc tình không tim không phổi như ngươi, vậy mà y lại tự mình làm thương mình, nhớ nhung suốt mấy năm trời..."

"Ngươi nói cái gì?" Kỷ Ninh nghe đến đó, đột nhiên tỉnh lại, "Y nhớ ta?"

"Chuyện cho tới bây giờ, thậm chí ngay cả phần tâm ý này của y ngươi cũng nhất định phải nghĩ xấu sao? Kỷ Ninh! Ngươi quả nhiên là tên khốn nạn!"
Lộc Minh Sơn từ túi thuốc đeo sau lưng rút ra một kiện nội bào, ném thẳng lên mặt Kỷ Ninh...

"Nếu ngươi còn có nửa phần lương tâm, nhìn thứ này, ngươi còn có thể hỏi ra những lời đó sao?"

Kỷ Ninh cầm lấy kiện nội bào, chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng. 

Hắn đương nhiên nhận ra kiện nội bào kia!

Kiện nội bào đã cũ này, đó là thứ thời niên thiếu hắn thường mặc trên người. Không nhớ rõ là khi nào, Bạch Thanh Nhan bí mật tới sơn động gặp hắn, bên ngoài trời mưa rất lớn. Hắn liền cởi y phục, bảo y mặc vào, tránh bị cảm lạnh. Sau đó, Bạch Thanh Nhan không có trả lại cho hắn, hắn cũng không đòi. Nhưng hắn không tưởng tượng nổi, người nọ vậy mà giữ lại lâu đến như vậy. 

Song mùi máu tanh mơ hồ cùng những vết rách khiến trong đầu hắn loạn như tơ vò.
Nếu nói là bởi quá mức hận mình, giận cá chém thớt bộ y phục này, Bạch Thanh Nhan sao còn đem những vết rách cẩn thận vá lại?

"Sao vậy? Nhìn thấy mà giật mình ư? Ta nói cho ngươi hay, bốn mươi chín ngày dằn vặt, người bình thường chỉ sợ chẳng được mấy ngày đã tự cào rách bụng mà chết! Cứ coi như y không phải người thường, nhưng chẳng lẽ y sẽ không biết đau? Y cũng là người trần mắt thịt đó!" 

"Cho nên lần nào y cũng mặc..."

"Từng tấc vải này, chỉ sợ đều bị máu của y nôn ra ướt sũng chẳng biết bao nhiêu lần. Y quý trọng y phục này đến vậy, nếu không phải đau đến không chịu nổi, sao có thể xé rách nó thành ra như vậy? Nhưng mỗi lần hàn độc tái phát, y lại vẫn mặc nó lên người... Nếu trong lòng không có ngươi, căn bản y cũng không chống nổi đi! Kỷ Tướng quân, mười năm liền! Y một mình chịu đựng mười năm, ngươi lại có thể hỏi câu y nhớ ngươi sao?" 
Lộc Minh Sơn nói một hơi, lồng ngực không ngừng lên xuống. Cậu là một thư sinh yếu đuối, cũng biết Kỷ Ninh là kẻ một lời không hợp có thể lập tức đoạt mạng người. Nhưng lúc này, cậu căn bản chẳng màng thứ gì khác, bất chấp hung hăng phi một ngụm lên mặt Kỷ Ninh.

Ai ngờ Kỷ Ninh để mặc cho cậu phi, chẳng khác nào đang thất hồn lạc phách, nhìn chằm chằm kiện y phục chẳng còn hình dáng trên tay, không hề cử động. 

Lộc Minh Sơn căn bản lười nhìn dáng vẻ của hắn. Cậu hung hăng mắng một câu: 

"Hiện tại bày ra bộ dạng tình thánh như vậy thì có ích lợi gì?! Dù sao y cũng chẳng sống được lâu nữa! Nếu như ngươi thật sự có lương tâm, ngươi liền đem cuộc sống của mình ra đổi với cuộc sống của y đi!"

"Lộc thần y ngươi yên tâm."

"Ta thì có gì phải yên tâm!"

"Nếu y chết, ta tuyệt cũng không sống một mình." 
Ai ngờ, những lời này lại càng như cái gai đâm vào phổi Lộc Minh Sơn:

"Ngươi tuyệt không sống một mình? Ngươi không sống một mình cái con khỉ! Y cũng không trở về được! Ngươi có lòng như vậy, không bằng lấy mạng của ngươi đổi lấy mạng của y, thay y đau đớn thay y chết cho rồi!" 

Nói xong, Lộc Minh Sơn cố sức đẩy hắn ra, xoay người muốn đi. Lại bị Kỷ Ninh túm lấy cổ tay giữ lại. 

"Lộc thần y! Lời của ngươi vừa nãy... Chẳng lẽ là có biện pháp?"

Lộc Minh Sơn cắn môi, cố sức kéo tay mình ra. Nhưng Kỷ Ninh khổng vũ hữu lực, cầm tay cậu chẳng khác nào liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng, sao có thể giật ra được?

"Lộc thần y! Ta van cầu ngươi, nếu ta thật sự có thể đổi mạng với y, ta tuyệt không do dự!" 

Lộc Minh Sơn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, như là đang suy tư cái gì.
"Lời này là thật?"

Nghe được câu này, ánh mắt Kỷ Ninh đột ngột sáng lên. Hai tay hắn càng dùng sức, suýt chút nữa cổ tay Lộc Minh Sơn cũng bị bóp đến gãy.

"Ngươi nói như vậy, nhất định là có biện pháp cứu y! Có phải không!"

"Là biện pháp hay không phải biện pháp, ta cũng không dám nói trước. Có thể có hoặc cũng có thể không. Song nếu có, nhưng lại cần ngươi phải chết, đổi lấy y trở về... Vậy thì thế nào? Ngươi có chấp nhận không?"

"... Ta..."

Nghe được câu trả lời này, tâm tình Kỷ Ninh như thể được trấn an. Trong nháy mắt, hắn lại biến trở thành Đại tướng sát phạt quyết đoán lúc trước.

"Chỉ cần có thể cứu y, muốn ta làm gì cũng được. Chỉ là một cái mạng mà thôi, nếu có thể đổi lấy bình an cho y, mạng này của ta chết cũng không uổng." 

Nói xong, hắn buông Lộc Minh Sơn ra. Sau đó hướng cậu ôm quyền trường cúc nhất cung*.
*Trường cúc nhất cung: Cúi mình xuống vái một cách trang trọng. 

"Ta đây đợi tin tức từ Lộc thần y. Cái mạng này tạm thời gửi lại chỗ ta, đến lúc cần dùng, ngươi tùy thời tới lấy. Vạn sự nhờ vào Lộc thần y."

Lộc Minh Sơn quan sát hắn một hồi, gật đầu. Vừa định mở miệng, lại thấy có một gã thân binh chạy tới.

"Kỷ Tướng quân, hóa ra ngài ở chỗ này, ta tìm ngài mãi!"

"Ngươi có chuyện gì, chờ một chút hãy nói!" 

Kỷ Ninh đẩy tiểu binh ra, tiếp tục truy hỏi Lộc Minh Sơn: 

"Lộc thần y, biện pháp của ngươi, khi nào thì có thể..."

"Cái này không gấp được." Lộc Minh Sơn cắt ngang lời hắn, "Chuyện lớn như vậy, ta còn phải cẩn thận nghiên cứu kỹ một phen mới dám động thủ. Hiện tại ta phải nhanh chóng tới xem tình huống Bạch Thanh Nhan ra sao. Kỷ Tướng quân, ngươi đã có việc, cũng nhanh đi xử lý đi."
Kỷ Ninh còn muốn nói gì nữa, Lộc Minh Sơn lập tức cúi đầu xuống. Hiện tại, Kỷ Ninh chủ yếu phải dựa vào vị thần y này để cứu lấy tính mạng Bạch Thanh Nhan, đối với cậu hết mực cung kính, thực sự không dám dây dưa nữa, xoay người đi theo tiểu binh đi xử lý công vụ.

Lộc Minh Sơn đứng ở đằng xa, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần. Như thể hạ quyết tâm gì đó, cậu lẩm bẩm:

"Kỷ Ninh, đây là ngươi tự mình nguyện ý. Huống gì một mạng này của ngươi vốn là thiếu của đường huynh ta, bắt ngươi một mạng đổi một mạng cũng không có gì quá đáng."

Chỉ là Bạch Thanh Nhan... Không biết liệu có đồng ý hay không?

Thế nhưng nếu y không đồng ý, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giấu diếm, để y không hay biết gì.

Lộc Minh Sơn nghĩ đến đây, thở dài. Cậu lẩm bẩm:

"Không nghĩ tới hơn nửa đời chữa bệnh cứu người, kết quả lại phải bày mưu tính kế hại người đổi mạng. Thực quá xui xẻo mà!"
Nói xong, cậu phi một ngụm nước bọt trên mặt đất, đi đến chỗ Bạch Thanh Nhan. 

Chẳng ngờ, vừa được nửa đường, cậu đã bị một đám binh sĩ hết sức ngang ngược cản lại. Những kẻ đó cực kỳ khiếm nhã, rất vô lý, nói gì cũng không chịu để Lộc Minh Sơn đi tiếp. Cuối cùng, Lộc Minh Sơn cố gắng đè nén tức giận, chất vấn:

"Ta muốn tới mã xa của Kỷ Tướng quân! Ta vẫn thường lui tới, cũng không có kẻ nào dám ngăn cản ta. Các ngươi hôm nay làm cái gì vậy?"

"Tới mã xa của Kỷ Tướng quân?"

Một kẻ trong đám binh sĩ cười khẩy một tiếng:

"Cũng là bởi vì ngươi muốn tới mã xa của Kỷ Tướng quân, ta mới không cho ngươi qua. Bằng không, phá hủy chuyện tốt của Đại nhân chúng ta, ngươi có đảm đương nổi trách nhiệm không?"

"Đại nhân của các ngươi? Ai là Đại nhân của các ngươi?"
"Đại nhân của chúng ta, là do Hoàng đế Bệ hạ phái tới – Ngự sử Lý Đại nhân! Ta khuyên ngươi cút xa ra một chút, bằng không..."

Lời còn chưa dứt, Lộc Minh Sơn xoay người rời đi. Binh sĩ kia thấy vậy, phá lên cười ha ha:

"Coi như ngươi có chút thức thời! Cút xa ra một chút, Lý Đại nhân chúng ta lúc này đại khái đang vô cùng vui vẻ đi!"

Bên này, Lộc Minh Sơn chạy như bay đến chỗ Nhiễm Trần cầu cứu. Còn trong mã xa, Bạch Thanh Nhan nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến Lý Đại nhân, đang ngồi đối diện.  

Một khắc đồng hồ trước, Bạch Thanh Nhan đang ngồi ngay ngắn trên giường, nỗ lực điều tức chân khí, tìm hiểu gân mạch bên trong đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kết quả rất không lạc quan, tuy rằng nội thương mấy ngày nay được Kỷ Ninh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc đã lành không ít, nhưng bên trong gân mạch bị tổn thương rất nặng, xem ra còn rất lâu mới có thể khỏi hẳn. Mà hàn độc tạm thời được thuốc của Lộc Minh Sơn đè ép xuống, lúc này lại rục rịch, xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ phát tác lần hai.
Bạch Thanh Nhan không phát giác, trong lòng đã vô thức có chút sầu muộn. Sợ rằng Kỷ Ninh vẫn còn chưa biết tình huống này. Sẽ phải nói với hắn thế nào? Phải làm cách nào để nói ra? 

Còn chưa kịp nghĩ về nó một cách rõ ràng, cánh cửa xe ngựa ban đầu còn đóng im lìm, đột ngột bị người một cước đá văng!  

Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt hèn hạ. Một quan viên trung niên hơn bốn mươi tuổi mang theo vẻ mặt cười cợt đắc ý, chậm rãi thong thả bước vào mã xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi