(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


_____________________________


"Mấy ngày nay trẫm đi công tác, Phong Đô vẫn ổn thỏa?"


Nhân viên đến đông đủ, hội nghị bắt đầu.


Tiến trình hội nghị mọi người đều rõ cả, hầu như không cần Đại Đế mở miệng là bao.


Từng quỷ thay phiên nhau đứng dậy báo cáo công việc.


Quỷ ở Phong Đô đều biết vị Đại Đế này của bọn họ nổi tiếng cuồng công việc, một ngày hận không thể làm quần quật hai mươi tư giờ.


Hắn vừa đi công tác về đã lập tức triệu tập quỷ phụ trách bảy mươi hai ti họp không cho mọi người chút thời gian chuẩn bị.


Quỷ phụ trách các ti có chuẩn bị thì ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin, mấy tên không chuẩn bị cả người run lẩy bẩy.


Tính tình vị Đại Đế này khá tệ, thủ đoạn tàn nhẫn hung ác.


Năm đó hắn muốn cải cách Phong Đô tinh giản cơ cấu bảy mươi hai ti, cắt giảm bớt tiền trợ cấp lão quỷ khiến dư luận phản đối biết bao?


Những lão quỷ kia ỷ mình lai lịch ngàn năm có bối cảnh trên thiên đình, nhiều lần cản trở cậy già lên mặt.


Kết quả --


Ha ha.


Thiên tử thành Phong Đô vốn luôn quỷ bay ma sủa bị Đại Đế giết đến lặng ngắt như tờ, không còn lão quỷ nào dám xen vào.


Đại Đế đồ sát một lần thành danh, bầy quỷ nơm nớp lo sợ vị sát thần này.


Kết quả --


Hừm...


Người ta chỉ đơn thuần là một kẻ cuồng công việc.


Làm việc tốt, hắn rất dễ nói chuyện, xin cho bảy mươi hai ti một đống phúc lợi tiền thưởng.


Ngược lại làm việc gây tổn thất, hắn sẽ vô cùng tàn bạo so với bình thường như hai quỷ khác nhau.


Trong lúc bọn quỷ Bạch vô thường làm việc riêng, người phụ trách mấy ti khác đã báo cáo công việc, ví dụ như tháng trước dương gian có bao nhiêu người sinh người mất, số quỷ ở lại dương gian bao nhiêu, tỉ lệ nam nữ và tử vong, số liệu biến động từng khu vực... Vụn vặt lẻ tẻ tổng cộng có trên một trăm loại thống kê, bọn họ đem đống số liệu này chỉnh lí gộp thành bảng biểu lớn ngắn gọn rõ ràng hơn.


Người phụ trách bảy mươi hai ti nghiêm túc nhìn bảng biểu trên màn hình, hiện trường trừ thanh âm báo cáo không còn tiếng động gì khác.


"Rất tốt, tiến bộ hơn tháng trước nhiều." Đại Đế lộ vẻ mặt hài lòng gật đầu, lạnh giọng nói, "Kế tiếp!"


"... Bệ hạ, liên quan tới việc điều tiết giao thông tiết quỷ Phong Đô năm nay, tất cả các bộ môn đã chuẩn bị vẹn toàn..."


"... Bệ hạ, đây là tổng kết tài chính tháng trước..."


"... Bệ hạ..."


Các ti thay phiên báo cáo, không bao lâu đã đến lượt Hắc Bạch vô thường thuộc Ti vô thường.


Nhiệm vụ chủ yếu chủ Ti vô thường là dẫn độ câu hồn.


Nội dung báo cáo bao quát nhưng không giới hạn ở việc tháng trước câu bao nhiêu người vật tiến vào Phong Đô mà còn phải phân loại thành từng nhánh nhỏ.


Ti vô thường là bộ môn hợp tác mật thiết giữa Phong Đô và dương gian, bọn họ còn phải báo cáo vài tình huống đặc thù đáng chú ý.


Gần đây có tình huống gì khác thường?


Ngoài đoạn xương cánh tay thi cốt, lệ quỷ giả Âm sai, hắc thủ phía sau Bạch Gia và Bùi Diệp thì còn ai vào đây.


Đúng vậy, Bùi Diệp trở thành báo cáo trọng tâm lần này của Hắc vô thường, được hưởng một phần hồ sơ tài liệu riêng biệt.


Hắc vô thường đem văn kiện đưa lên, Đại Đế nghiêm túc lật xem.


"Bùi Diệp?"


Hồi lâu sau Đại Đế bắt đầu đưa tay gõ nhẹ chữ trên văn kiện mặt lộ vẻ suy tư.


Trong miệng hắn thì thào, "... Tên này...Khá quen tai..."


Như đã nghe qua ở đâu nhưng cẩn thận nghĩ lại không có ấn tượng.


"Hắc vô thường, phái người giám thị cô ta nhất cử nhất động."


"Bệ hạ, chuyện này rất khó."


Thần thiếp không làm được!


QAQ


Đại Đế: "? ? ?"


Hắc vô thường nhớ lại gương mặt Bùi Diệp rùng mình một cái.


Bùi Diệp một khi triển khai toàn bộ sát khí, Hắc vô thường thấy còn đáng sợ hơn Đại Đế huyết tẩy Phong Đô năm đó một bậc.


Giám thị cô?


Sợ là chết sớm.


"Lí do?"


Hắc vô thường thành thật trả lời.


"Người này sát khí cực thịnh, Âm sai thông thường không thể giám thị."


Người ta chưa làm gì phi pháp biết mình bị giám thị rồi lỡ nổi nóng gây chuyện thì sao?


Đại Đế suy nghĩ một lát quyết định tạm gác chuyện này qua một bên.


Chủ đề hội nghị chuyển qua cánh tay quỷ vụ án Bạch Gia và âm sai giả.


Phong Đô Đại Đế đi công tác trở về, thần kinh bảy mươi hai ti kéo căng bắt đầu trạng thái làm việc điên cuồng.


Cả đám lão quỷ loay hoay người ngã ngựa đổ, Bùi Diệp lại bình yên vô sự.


Tuân thủ nguyên tắc nói được làm được cô lại đi cửa hàng buffet đồ nướng kia ăn.


Mang bụng rỗng tới nhẹ nhàng khoan khoái càn quét cửa tiệm.


Nấc --


Quản lý cửa hàng: "..."


Bị ăn hai lần thành bóng ma tâm lý.


Quỷ chết đói đầu thai chưa ăn đến vậy!


Quản lí cửa hàng chửi thầm trong lòng ngàn chữ tụ thành một câu MMP.


Trong lòng mắng chưa đủ, ông quay sang hét to với nhân viên phục vụ.


"Nhớ kỹ mặt cô ta, lần sau có đến bảo thẳng hết chỗ rồi không tiếp!"


Cửa hàng mới mở kinh doanh không dễ, buffet gặp bụng không đáy thế này nếu cô ta ăn nghiện phá sản là cái chắc!


May là Bùi Diệp chưa ác quá.


Cô ăn buffet đồ nướng để trải nghiệm hương vị mới mẻ, cuối cùng Sa huyện vẫn là chân ái.


Dùng app "Đột phá thứ nguyên bích" mở "Phong Đô xuất hành" gọi xe taxi âm.


Gần tới tiết quỷ nên giao thông trên đường quỷ đông đúc hơn trước nhiều.


Lần này quỷ tài xế nhận đơn là nữ, dung mạo khá bình thường, ít biểu cảm tạo cảm giác lạnh lùng lần đầu tiếp xúc.


Bề ngoài trang phục trên thân khá bảo thủ trí thức, chân mang đôi giày thể thao, bên trong xe có để một đôi giày cao gót màu đen.


"Lần đầu tiên tôi thấy tài xế nữ đấy."


Bùi Diệp chủ động bắt chuyện.


Không phải cô thích tán gẫu, vì tiện thu thập thông tin thêm thôi.


Vị tài xế nữ này chạy nghề taxi ở Phong Đô và dương thế nhiều năm, biết nhiều chuyện lạ đời trò chuyện với cô ấy hiểu thêm nhiều điều thú vị hơn.


Theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, nữ tài xế vừa lái xe, vừa tám chuyện đôi ba câu với Bùi Diệp.


"Biết sao được, Phong đô yêu cầu kinh nghiệm lái xe trên mười năm mới được ứng tuyển."


Tuy tỉ lệ nữ giới sở hữu bằng lái xe tăng lên từng năm, nhưng xe hơi trong nhà phần lớn do đàn ông dùng.


Yêu cầu chủ chốt của Phong Đô không chỉ có bằng lái mà còn có số năm cầm vô lăng, dưới tiêu chuẩn này số lượng nữ giới lái xe ít là bình thường.


Lúc này, trong xe vang lên nhạc chuông quen thuộc.


"Chết cũng muốn yêu! ! !"


"Yêu đến chết không buông -- "


Bùi Diệp nhìn thoáng qua tên người gọi, do dự vài giây lựa chọn bắt máy.


"Alo, gì thế trưởng phòng?"


Điện thoại hiển thị người gọi đến là trưởng phòng ngủ 4021 Chu Tuệ Vinh, nhưng kết nối xong lại truyền đến giọng nói hoảng sợ nghẹn ngào của Bạch Hiểu Hiểu.


"Tiểu, Tiểu Hồng -- cứu mạng -- cứu mạng với -- xin cậu đấy, mau tới cứu mình-- "


Bùi Diệp nhẩm thời gian, đã gần nửa tháng kể từ khi cô bảo tử kỳ bọn họ sắp đến.


Nếu cô tính không sai, bọn người Chu Tuệ Vinh trong vòng ba đến năm ngày sẽ gặp nguy hiểm, không ngờ còn trụ được nửa tháng mới gọi cho cô. Do Bạch Hiểu Hiểu đầu bên kia nghe quá thảm thương, không thì cô đã suýt thốt ra "Cô chưa chết à" .


May mắn cô kịp nuốt lại.


"Đừng hoảng bình tĩnh nói tôi biết cô đang ở đâu."


Tây Giao thành phố T, ở tầng lầu trường học cháy đen nào đó.


"Mình, mình ở... Tây... Tây Giao... học viện Dụ An nơi bị đồn thổi có ma ấy...Cầu xin cậu, mau đến đây đi... Đến đây nhanh... Hu hu, mình sợ quá...van nài cậu đến nhanh đi..." Giọng Bạch Hiểu Hiểu nghẹn ngào cùng cực, tiếng không lớn như đang trốn gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi