(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử ?
______________________


"Cô là Lam Dĩnh!"


Chu Thuần An là thành viên của Thiên sư liên minh, lúc tiếp nhận vụ án này đã cẩn thận điều tra những người mất tích gần đây, trong đó có Lam Dĩnh.


Khi hắn nhìn thấy mặt Lam Dĩnh đã đem người và ảnh chụp đối chiếu với nhau.


Nếu nhớ không lầm thì Lam Dĩnh mất tích không quá hai tháng, nói cách khác, cô ta là quỷ mới.


Dù oán khí trùng thiên thực lực không thể cao đến thế.


Điểm này khiến Chu Thuần An chú ý.


"Ba vụ tai nạn giao thông đó đều do cô làm?"


"Phải thì thế nào? Cậu cũng sắp chết rồi, nói nhảm nhiều làm gì?"


Lam Dĩnh tham lam liếm môi.


"Ăn một đạo sĩ có hiệu quả hơn trăm người nhiều."


Chu Thuần An nghe vậy biến sắc.


"Ăn thịt người? Ngũ Lôi mãnh tướng, Hỏa Xa tướng quân, đằng thiên đảo địa, khu lôi bôn vân, nghe hiệu lệnh ta, chớ để trì hoãn, cấp cấp như luật lệnh!"


Không thể cầm kiếm thì dùng phù chú.


Bên người Chu Thuần An có thừa.


Chỉ là độc của nữ quỷ rất đặc biệt, bình thường hắn đều có thể giải quyết nhanh gọn nhưng hôm nay lại đặc biệt gian nan.


"Hừ, chiêu thức hèn mọn!"


Nữ quỷ cười gằn suy nghĩ làm thế nào để ăn Chu Thuần An.


Máu của hắn rất bổ đấy!


"Này, các người có thể đừng diễn kịch nữa không? Coi chúng tôi ở đây đều là phông nền à?"


Miệng Bùi Diệp ngậm điếu thuốc bắt lấy bàn tay của Lam Dĩnh.


Cùng đối thủ diễn kịch mà quên cô ở đây, Bùi Diệp bỗng đưa ra một cái nghi vấn trong lòng.


"Cảm giác tồn tại của tôi thấp lắm ư?"


Chu Thuần An vô thức muốn nhắc nhở một câu "Nguy hiểm" .


Kết quả --


Hắn lại nhìn thấy một con sát khí màu đen nồng đậm di động? ? ?


Đây là con yêu nghiệt hồi sáng?


"Cô không phải theo phe của tôi?" Lam Dĩnh nhìn cổ tay phải bị chụp lại của mình, đè ép sự e ngại sâu trong đáy lòng, cắn răng hỏi Bùi Diệp, "Lúc nãy tôi muốn giết những người kia cô cũng không ngăn cản vậy mà bây giờ lại...!"


"Ai là người của cô? Đừng kéo loạn, tôi và cô là người cùng đường sao? Tôi tôn trọng lựa chọn của cô, cho nên cô có thù cứ báo, có oán báo oán, tôi không ngăn cản. Thế nhưng cô không nói cho tôi biết ngoại trừ kẻ thù của mình, trên tay cô còn có mạng người vô tội." Bùi Diệp cười mỉm nói, "Cái này chạm tới ranh giới của tôi. Còn nữa, lúc cô động thủ với những tên rác rưởi này, tôi không ngăn cản cô."


Chu Thuần An nhìn sắc mặt nữ quỷ Lam Dĩnh triệt để biến đổi, lại nhìn một cục màu đen không thấy rõ gương mặt bên người nữ quỷ, rơi vào trầm tư.


Hắn hoài nghi lời Bùi Diệp nói có đúng hay không.


Lúc vừa xông vào, hắn thực sự nghi ngờ Bùi Diệp và nữ quỷ là cùng một bọn.


Sợ thì có sợ, nhưng trong phòng còn người bình thường, dù hắn đánh không lại cũng muốn xông tới cứu người.


Hiện tại xem lại--


Hình như sự việc không như hắn nghĩ.


Bùi Diệp làm thế nào khiến nữ quỷ sợ hãi ngoan ngoãn, vì sao hết lần này tới lần khác không nhìn ra số mạng người trên tay nữ quỷ?


Chu Thuần An mặc kệ, đồng thời niệm giải độc chú thêm mấy lần nữa.


Mệt thật! ! !


Quỷ này luyện loại độc gì mà khó chữa thế.


Trong mắt Lam Dĩnh hiện lên tơ máu, đè xuống sự sợ hãi.


"Vậy mày muốn xử lí thế nào? Người vô tội gì chứ, người chính là đồ ăn của quỷ, mạnh được yếu thua! Nếu tao không ăn những người kia, không nhờ máu của bọn họ, sao có thể đi tìm kẻ thù báo thù?" Lam Dĩnh lẽ thẳng khí hùng nói, giọng điệu âm u, "Ha -- mày chỉ là một người bình thường, chỉ có một thân sát khí, mày tới thiên sư còn không phải thì có thể làm gì được tao!"


Hả, người bình thường?


Chu Thuần An kinh ngạc quên cả niệm chú, lãng phí hết một tấm giải độc phù.


Một người bình thường mà có sát khí nặng thế?


Theo sư phụ nói, có thể có được sát khí nặng như vậy, một là Quỷ vương không thể chọc nổi, hai là lão quỷ lâu năm khi còn sống đã điều binh khiển tướng sát phạt không biết bao nhiêu người.


Người trước mặt này rõ ràng là người sống, nghe giọng nói thì tuổi cũng không lớn, không phụ thuộc vào bất kì điều kiện gì ở trên.


Trừ khi, cô ta là Thiên ma tinh nào đó chuyển thế?


"Mày nói tao không làm được gì mày?"


Bùi Diệp lấy điếu thuốc đưa về phía nữ quỷ .


Điếu thuốc này chưa mồi lửa, nhưng theo động tác của Bùi Diệp, nữ quỷ lại phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, âm phí quanh thân tản ra hai ba phần!


Cô cười tủm tỉm nói, "Cô gái, lặp lại một lần nữa."


Quỷ ở thế giới này tựa như tinh thần thể ở thế giới của Bùi Diệp, một đợt công kích bằng tinh thần cũng đủ cho bọn họ rồi.


Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, cô tuy bệnh nặng nhưng tinh thần lực còn sót lại cũng đủ để hành hạ bọn họ.


Sao có thể để một con tiểu quỷ như nó đứng trước gót chân cô mà diễu võ dương oai?


"Mày muốn trả thù, tao không xen vào. Dựa theo lời mày nói, những người kia đúng là hoàn toàn đáng chết. Chết sớm chết muộn không bằng chết trong tay mày, nghe rất hả giận."


Bùi Diệp nhấc Lam Dĩnh lên, nữ quỷ phát hiện tình thế nguy hiểm gấp rút muốn chạy trốn, mặt quỷ hiện lên vẻ sợ hãi.


Chỉ vì cô cử động một cái, âm khí quanh thân cô ta đã tiêu tán đi mấy phần.


Nếu thêm hai lần nữa, hồn phi phách tán là cái chắc.


"Nếu mày không ra tay, hôm nay tao cũng sẽ đánh mấy tên hèn nhát này tàn phế." Bùi Diệp lại nói, "Mày không nên giẫm lên ranh giới cuối cùng của tao!"


Mấy người Đỗ thiếu cả người run run, hoa cúc xiết chặt.


Trình độ vũ lực được biểu thị như thế này--


Một đám phàm nhân có sức chiến đấu cặn bã< đạo sĩ < nữ quỷ < Bùi Diệp.


Là người có giá trị vũ lực cao nhất, Bùi Diệp nói muốn đánh tàn phế bọn họ, vậy thì khẳng định không nói chơi.


Sau một hồi nói chuyện, Chu Thuần An liên tục dùng mười mấy tấm khử độc phù, cánh tay tuy còn một ít độc nhưng vẫn còn có thể cầm kiếm gỗ được.


"Vị. . . Tiền bối này, ngài định xử lí nó thế nào?"


Chu Thuần An vừa đề phòng Lam Dĩnh lại vừa đề phòng Bùi Diệp.


Không niệm phù chú cũng không cần phù triện, chỉ một điếu thuốc lập tức đánh cho âm khí của nữ quỷ tiêu tán hai ba phần. . .


Tốt. . .


Kỹ năng này dùng để làm màu rất tốt.


Người này chắc là lão quỷ lâu năm chuyển thế.


"Quốc có quốc pháp, giết người không nên giết, tất nhiên phải giao cho các cơ quan có liên quan."


Trong vòng một ngày gặp ba con quỷ, còn gặp một đạo sĩ hàng yêu phục ma, thứ đồ chơi này ở thế giới này chắc đã được chấp nhận, cảnh sát sẽ tiếp nhận vụ án này phải không?


Bùi Diệp không dám xác định.


Chu Thuần An nhẹ nhàng thở ra, lấy giấy phép hành nghề của mình ra.


Lão quỷ không đáng sợ, đáng sợ là lão quỷ có học thức.


Có học thức lại biết phân rõ phải trái, vậy có nghĩa là có thể cùng trao đổi.


"Chào tiền bối, vãn bối là thiên sư thuộc tổ một cục quản lí điều tra-trị an thuộc Thiên sư liên minh, tạm thời phụ trách vụ án này, đuổi bắt quỷ đem về quy án."


Bùi Diệp vẫn không giao Lam Dĩnh cho hắn.


Không phải không tin, chỉ là có điều muốn hỏi.


"Cô ta trừ vụ tai nạn giao thông ra còn ăn không ít người, các người không điều tra những người mất tích này?"


Chu Thuần An nói, "Gần đây người mất tích khá nhiều, trước khi tiếp nhận vụ án, vãn bối đã điều tra tất cả những người mất tích, Lam Dĩnh chỉ là một trong số đó. Trừ cô ta, còn có ba người. Có điều, ba người này hoàn toàn không đủ khiến thực lực của cô ta tăng vọt đến mức này. Nhìn mùi máu trên người cô ta, trên tay có lẽ không chỉ có ba mạng người vô tội."


"Vậy vấn đề là những người bị cô ta ăn đâu rồi?"


Sắc mặt Chu Thuần An bỗng nhiên trầm xuống, lập tức lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp, để họ chú ý tới những người bị mất tích.


Bùi Diệp thấy hắn cúp điện thoại mới nói, "Không cần phiền phức vậy đâu! Trực tiếp hỏi người trong cuộc không được à?"


Chu Thuần An: ". . ."


Người bị hại đều chết sạch rồi, bọn họ lại không phát hiện con quỷ nào khả nghi, thế phải thẩm vấn ai?


"Tiền bối nói là. . . Cô ta? Lam Dĩnh?"


Bùi Diệp hỏi lại, "Nếu không thì thế nào? Chúng ta còn người thứ hai trong cuộc?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi