(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


_____________________________


Đám người nghe sởn gai ốc.


Vu Trường Hâm càng sợ hãi ghê tởm hơn, lông tơ cả người dựng ngược như gai nhím.


"Cô quả là đồ điên!"


Chỉ cần hắn nghĩ tới ở nơi mình không nhìn thấy có cặp mắt luôn lặng lẽ dõi theo mình, xem hắn đánh răng, rửa mặt, đi ngủ, tới việc hắn đi nhà xí, quan hệ xác thịt đều không tha, đây so với việc hắn biết mình chơi lệ quỷ còn kinh tởm nôn mửa hơn.


Cẩu tử giới giải trí mang danh không kẽ hở nào chui không lọt, nhưng chưa đến mức mỗi phút mỗi giây đều nhìn chằm chằm hắn.


Nữ quỷ khổ sở nhìn Vu Trường Hâm.


Mỗi một chữ đều đầy rẫy sự chấp nhất, hiển nhiên là một đứa bệnh Yandere hết thuốc chữa.


_Yandere là từ tiếng Nhật, được ghép từ 2 từ Yanderu (病んでる) nghĩa là điên loạn và từ Deredere (デレデレ) nghĩa là yêu. Đây là một thuật ngữ trong truyện tranh (manga), phim hoạt hình (anime) của Nhật dùng để chỉ tính cách của nhân vật nữ có tình yêu dành cho người mình yêu quá lớn, không có sự kiểm soát và dần biến chất.


"Chẳng lẽ em yêu anh chưa đủ nhiều? Sao trái tim sắt đá của anh không cảm nhận được?"


Vu Trường Hâm sợ rụt về phía sau, mặt vàng như nến, kích động hơi thở dồn dập.


Hắn sụp đổ nói, "Van nài cô—— bỏ qua cho tôi đi!"


Hắn không điên cũng bị nữ quỷ dọa cho điên.


Nhớ tới cuộc sống mình từng có khúc nhạc đệm này, hắn đã cảm thấy đời người coi như vứt.


Nữ quỷ muốn đứng dậy lại gần, nhưng tỏa hồn liên trói buộc cô ta không tầm thường, giãy dụa một chút đã là điều xa xỉ.


Bùi Diệp lạnh lùng nhìn đôi nam nữ này.


"Coi như đã rõ sao cô bị vứt bỏ cắt nguồn cung ứng rồi."


Nữ quỷ nghe lời ấy hai con ngươi lóe sắc đỏ.


"Biết cái gì?"


Bùi Diệp nói, "Cô là quỷ tử, quỷ tử là cái gì cô hiểu không?"


Nữ quỷ cười lạnh nói, "Dĩ nhiên tôi hiểu hơn cô nhiều."


Bùi Diệp tiếc nuối khẽ động ngón tay nói, "No no no——Cô chả hiểu miếng nào, từ giọng điệu của cô tôi có thể đoán được nửa đời trước có sống cơm áo không lo, nhưng chắc chẳng ấm áp hạnh phúc gì. Thằng cha chế tạo ra cô, dốc nhiều tinh lực tâm huyết lên người cô bồi dưỡng thành lệ quỷ hung hãn nhất nhì, cô có thể là người sống cũng có thể là lệ quỷ. Cô có thể làm những việc người thường không làm được, tạo nên giá trị không lường. Đối với kẻ đứng sau cô là công cụ có thể vì y tạo ra giá trị."


Mặt nữ quỷ mờ mịt, chợt khinh thường bĩu môi.


"Thì tính sao?"


Bùi Diệp than, "Chưa hiểu nữa à? Lớn lên não cô chỉ toàn yêu đương. Có được năng lực quỷ tử lại đi làm fan cuồng quá khích, nói trắng ra là quỷ tư sinh. Cô có năng lực tạo giá trị ư? Không có! Cô dùng nó nhìn trộm anh ta, trộm nội y, ga giường đệm chăn. Nếu tôi là kẻ đứng sau vất vả bồi dưỡng nên cô sẽ tức đến hộc máu, cô tưởng mình là Nhiếp Tiểu Thiến?"


Tình nhân quỷ trước hết nên nhìn bối cảnh đối tượng nha.


Vu Trường Hâm là kẻ lăn lộn trong giới giải trí, vì tài nguyên có thể đãi rượu cười nói bồi ngủ với đàn ông.


Người như hắn có bao nhiêu phong hoa tuyết nguyệt chân tình lãng mạn?


Nữ quỷ nguyện làm Nhiếp Tiểu Thiến, Vu Trường Hâm người ta chưa chắc muốn làm Ninh Thái Thần.


"Mày, mày thì biết cái gì?"


Nữ quỷ bị Bùi Diệp châm chọc mặt quỷ muốn rách ra, mạnh miệng không chịu thừa nhận sự thật.


Bùi Diệp cười nhạo, "Chẳng lẽ cô là quỷ tử sinh ra trong niềm mong chờ của mẫu thể và con nam quỷ nào đó? Bọn họ tạo ra cô bởi vì yêu? Hư tình giả ý, tôi có bịa chắc cô cũng không thèm tin. Cho dù là cha mẹ đâu nhất định sẽ yêu thương con cái vô điều kiện. Cô vẫn hồn nhiên cho là kẻ phía sau bỏ hết tâm huyết bồi dưỡng cô không cầu hồi báo?"


Kẻ phía sau bồi dưỡng quỷ tử vì mục đích gì, Bùi Diệp tạm thời không biết, nhưng tuyệt không có khả năng là "Yêu không vị lợi" .


"Đây mà là não chỉ toàn yêu đương?"


Cảnh sát Đường tận mắt xem màn kịch cẩu huyết buộc miệng lên tiếng.


"Cô ta đang xâm phạm quyền riêng tư của Vu Trường Hâm một cách nghiêm trọng."


Yêu đương quá đáng sợ, độc thân cả đời cho sướng cái thân.


Theo góc độ nào đó, Vu Trường Hâm có bản lĩnh hấp dẫn nữ quỷ trưởng thành fan cuồng của mình, quá xá đỉnh.


Bùi Diệp nói, "Chấp niệm của lệ quỷ trước giờ luôn vô lí, không thể dùng tình lí bình thường giải thích."


Tình người duyên ma chỉ có trong thần thoại.


Chấp niệm và tình cảm của quỷ người sống không lý giải nổi.


Nữ quỷ hận nhe răng trợn mắt.


Rõ ràng cô ta yêu Vu Trường Hâm đến thế, vì hắn mất đi hết thảy, vì cớ gì mọi người không lí giải được?


Nhìn nữ quỷ đang trong trạng thái điên cuồng, đám người trong phòng không khỏi thổn thức.


Đạo diễn thở dài mang theo nhẹ nhõm.


Chuyện nữ quỷ giải quyết xong, đoàn phim đã có thể tiếp tục quay.


"Hỏi xong?"


Phong Đô Đại Đế từ đầu đến cuối im lặng làm bình phong giương mắt hỏi Bùi Diệp.


Bùi Diệp áy náy cười, "Đa tạ Đại Đế cho tôi cơ hội thẩm vấn cô ta, hi vọng không trễ nải ngài làm việc."


"Không trễ nải, tiện tay thôi."


Tay áo lớn phất lên, theo đó là tiếng hét thảm thiết của nữ quỷ, cô ta bị Đại Đế cưỡng ép thu vào tay áo.


Phong Đô Đại Đế đứng tại chỗ chần chừ suy tư, dường như hắn sợ lời vừa nãy của mình quá cộc cằn lạnh lẽo, bổ sung thêm một câu, "Không nhờ Bùi đạo hữu tương trợ, Phong Đô không biết mất bao lâu mới phát hiện quỷ tử tồn tại... Không ngờ đám tặc tử kia dã tâm chưa chết, lại dám nuôi dưỡng quỷ tử nguy hại dương gian."


"May mắn gặp phải thôi." Bùi Diệp nheo mắt trêu chọc, "Nếu quỷ tử nuôi ra đều não toàn yêu đương, Đại Đế chẳng cần nhọc nữa."


Não yêu đương sức phá hoại kinh hoàng cũng dễ đối phó.


"Khả năng này khá nhỏ, nhưng nghĩ đến cảnh ấy đúng là rất sung sướng." Phong Đô Đại Đế nghĩ tới vài chuyện, mặt giãn ra giây lát cười yếu ớt, "Con quỷ tử này mang về sưu hồn thẩm vấn trước, nếu có tiến triển ta sẽ phái người cáo tri Bùi đạo hữu..."


"Không cần đâu, tôi chỉ trùng hợp gặp."


Bùi Diệp chỉ là thiên sư dã lộ, chuyện cơ mật Phong Đô không cần nói cho cô.


Thân là lão cán bộ cô không muốn cuốn vào phiền phức không đáng.


Bùi Diệp không sợ rắc rối, cô chỉ ngại làm không công, mệt chết mà chẳng có tiền cầm.


Quá thiệt thòi.


Cô còn phải nuôi sống gia đình nhỏ.


Phong Đô Đại Đế khô khan nói, "Đạo hữu nếu đụng phải chuyện khác, có đầu mối mới mong báo cho Phong Đô một tiếng."


Bùi Diệp: "..."


Cô có thể thoát khỏi cái thể chất hứng nồi này chăng?


"Đại Đế yên tâm, nếu có tin lập tức báo cho ngài."


"Được."


Đại Đế tâm trạng vui vẻ gật đầu, mở quỷ môn rời đi.


Theo hắn rời đi, âm khí ngưng tụ trong phòng bắt đầu tiêu tán, nhiệt độ dần ấm lên.


"Được rồi, ai về nhà nấy, về tìm mẹ ôm ấp đi."


Bùi Diệp phất tay bảo đám người đừng đứng thừ ở đó nữa.


Kịch đã diễn, đã ăn dưa xong, nên tắm rửa đi ngủ.


"Cảnh sát Đường muốn cùng ăn bữa khuya chứ?"


Bùi Diệp chào hỏi người quen duy nhất, sắc mặt cảnh sát Đường cảnh khó coi lắc đầu.


"Không được, báo cáo chưa gõ."


Vì có Bùi Diệp tham gia, lệ quỷ chưa kịp hại mạng người, nhưng dù sao cũng là án hệ trọng, quá trình xử lí phía sau khá phiền.


# Phim tình người duyên ma chưa đến kết đã drop#


"Thật đáng tiếc."


Không ai theo cô ăn khuya, cô chỉ đành một mình lết xác đến chợ đêm gần đó.


"Hả, sao lại là nhiệm vụ chi nhánh này?"


Thời điểm ăn xiên nướng Bùi Diệp một tay mở nắp khui hai chai bia, nhân tiện lướt điện thoại.


【 Ghi chép hệ thống 】 nhắc nhở cô hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh hoàn mỹ 【 Thăm dò ga giường kí túc xá bị mất trộm 】.


"Không phải là 'Thăm dò hoa cúc thiếu niên nở hoa' ?"


Đóa hoa cúc Vu Trường Hâm chưa đủ diễm lệ? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi