(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


___________________


"Đừng quên thân phận chính mày." Người đàn ông cười lạnh nhấn mạnh, "Mày chẳng qua chỉ là kẻ làm công tập đoàn thuê, đừng coi mình là chủ nhân."


Phó Đình Thâm mở miệng giảo biện.


"Tôi chỉ vì nghĩ cho tập đoàn thôi, không cần vì cô ta đem tập đoàn kéo vào."


Nếu kẻ địch lần theo Phó Đình Thâm bắt được tổ chức, hết thảy vinh hoa phú quý coi như xong!


Người đàn ông mắng, "Đồ ngốc!"


Phó Đình Thâm bị chửi nhưng không dám cãi lại.


"Tao không bảo mày dùng danh nghĩa hay nhân mạch tập đoàn dẫn dắt nó, chỉ cần nói cho cô ta biết con đường cung ứng hàng."


Phó Đình Thâm không phải tổng tài bá đạo hàng thật giá thật, nhưng giáo dục ưu tú hắn tiếp nhận mấy năm nay không giả.


Hắn ngay lập tức nhận ra nguy cơ.


"Nếu vậy —— Chẳng phải tôi—— "


Kẻ địch theo manh mối điều tra đến, tổ chức và tập đoàn an toàn, nhưng Phó Đình Thâm hắn nguy hiểm nha.


Người đàn ông tuyệt tình nói, "Nếu tao không giúp mày, bây giờ mày vẫn là thằng nhóc ở thâm sơn cùng cốc kìa. Hai năm trước mày từng về nhìn thử mà? Cái chỗ hoang vắng kia, học hành cao nhất là tiểu học năm ba. Năm đó nếu mày ở lại đó, liệu đủ sức bay khỏi cái chuồng gà đó? Đừng nói xe sang biệt thự mỹ nữ, tới tay phụ nữ mày đừng mơ sờ đến. Hưởng thụ cuộc sống hơn người nhiều năm quên mình là nhân vật nào?"


Trong lòng Phó Đình Thâm phẫn nộ cuồng dâng như có hung thú ghé vào tai hắn gào thét, nhưng hắn không dám biểu đạt chút bất mãn.


Chính như người đàn ông nói, tất cả mọi thứ hắn có đều là ma quỷ cho.


Bọn họ có thể chế tạo Phó Đình Thâm thành tổng tài bá đạo bề ngoài đẹp trai lắm tiền trong mắt mọi người, cho hắn hưởng thụ hết thảy đặc quyền, nâng hắn lên thiên đường, cũng có thể dễ dàng thu hồi mọi thứ, ném hắn xuống địa ngục.


Phó Đình Thâm bỗng nhớ tới hiện trạng nghèo khó nơi quê nhà.


Người cùng tuổi sắc mặt vàng vọt rám nắng, mặc áo bông đen xì rách nát, cầm tay nhau ngồi xổm chỗ đất vàng cửa thôn.


Bọn họ nhếch miệng trêu chọc cô dâu nhỏ bị lừa bán tới, tốp năm tốp ba ngồi một chỗ đàm luận hôm nay nhìn lén nam nữ nhà nào làm việc. Nói đến chỗ động tình, lộ ra hàm răng kết sỏi tanh hôi, nói chuyện nước bọt phun tứ tung, từng đôi mắt đục ngầu tràn ngập phỏng đoán ác ý với người khác.


Nếu không có "Kỳ ngộ" lúc chín tuổi, Phó Đình Thâm vốn nên là một thành viên trong số đó.


Được chứng kiến thế giới phồn hoa phú quý, Phó Đình Thâm sẽ cam tâm mất đi tất cả về cái thôn khốn cùng kia?


Vì thế hắn cam tâm chịu bài bố của mấy con quỷ, gấp gáp chứng minh giá trị của mình với chúng.


Thậm chí ——


Phó Đình Thâm nhìn về phía phòng khách, đáy mắt đọng lại buồn nôn và hận ý.


Hắn nghe theo lời người đàn ông bên kia căn dặn đuổi theo Lôi Nhã Đình, việc hai người kết duyên trong trò chơi hay ngẫu nhiên gặp mặt trong hiện thực, tất cả đều là kết quả được tính toán tỉ mỉ.


Người đàn ông nói cho hắn biết, hắn có thể tùy ý hưởng dụng cỗ thân thể tuổi trẻ xinh đẹp kia, sau này cũng có thể có nhiều phụ nữ hơn.


Nhưng có một điều kiện tất yếu——


Phó Đình Thâm không khỏi nhớ tới màn tình một đêm "ngẫu nhiên gặp" hôm đó.


Hắn và Lôi Nhã Đình phát sinh quan hệ, tiếp xúc thân mật nhất, thông qua thân thể đi vào lòng cô—— chí ít Phó Đình Thâm cho là vậy —— có lần một thì có lần hai, nhưng hắn chưa tận hứng đã bị vồ xuống giường, trơ mắt nhìn người đàn ông đầu bên kia—— không, chỉ có thể tính là súc sinh —— hưởng dụng người phụ nữ hắn vừa nếm, ngay trước mặt hắn!


Sau đó mỗi lần đều là như thế.


Phó Đình Thâm ác ý đoán tên ác quỷ này có bệnh, trước khi đè phụ nữ cần đàn ông khác bôi trơn mới ngóc dậy nổi.


Nhưng nhìn phụ nữ của mình xem tên đàn ông khác là mình, rên rỉ dưới thân gọi tên hắn, nội tâm u tối của Phó Đình Thâm nhanh chóng khuếch đại.


Hắn chán ghét Lôi Nhã Đình!


Con đàn bà này bẩn đến nỗi hắn không muốn nhìn!


Nhưng hắn biết giá trị và tương lai bản thân đều treo trên người Lôi Nhã Đình, đành tiếp nhận hiện thực, đóng vai tổng tài bá đạo hợp cách.


Cuối cùng——


Tháng ngày tra tấn đã kết thúc.


Lôi Nhã Đình hoài thai, chỉ chờ dưa chín cuống rụng.


Phó Đình Thâm không biết người đàn ông bên đầu kia vì sao muốn làm thế, thậm chí không biết bọn họ đến tột cùng mưu tính cái gì.


Nhưng hắn biết mình đã thành công chứng minh giá trị.


Sau này hắn không cần ép mình uống thuốc dây vào Lôi Nhã Đình, chỉ cần coi cô ta là thành sủng vật cưng chiều cho tốt, chiều chuộng thành công chúa trong truyện cổ tích.


Có đôi khi nhìn Lôi Nhã Đình không biết gì đắm chìm trong hạnh phúc, lương tâm còn sót lại của Phó Đình Thâm hơi cắn rứt.


Đó là cô gái vô tội.


Nhưng có thương tiết đến đâu cũng không sánh bằng lợi ích bản thân!


Đồng tình vài giây xem như xứng với lương tâm.


Vì địa vị vinh hoa phú quý của mình, Phó Đình Thâm không thể nói gì, còn phải gắng sức lừa gạt cô ta.


"Xin lỗi, là tôi đi quá giới hạn."


Phó Đình Thâm phú quý kiêu ngạo trong mắt người khác sống lưng cương cứng, ăn nói khép nép với điện thoại.


Người đàn ông nói, "Làm tốt bổn phận, đừng quản chuyện không đâu, mày chưa có tư cách khoa tay múa chân."


Dứt lời người đàn ông cúp máy.


Phó Đình Thâm nhìn điện thoại thở dài thật lâu.


Hắn ở trong phòng điều chỉnh tốt tâm trạng, cảm xúc và biểu lộ.


Khi rời khỏi phòng hắn lại trở thành kẻ đẹp trai lắm tiền như bình thường, tổng giám đốc Phó trẻ tuổi gầy dựng nên cơ đồ thương nghiệp.


Lôi Nhã Đình lim dim tỉnh lại, mang dép lê nấu bữa khuya cho hắn.


"Công ty cứ bận rộn suốt, quan trọng hơn em?"


Cô bĩu môi đáng yêu phàn nàn.


Tuy cô là nữ cường nhân, nhưng cũng khát khao người yêu bầu bạn cưng chiều, Phó Đình Thâm cứ vì công việc bỏ bê cô.


Phó Đình Thâm áy náy, "Xin lỗi, Đình Đình, là anh không tốt."


Lôi Nhã Đình hưởng thụ Phó Đình Thâm xin lỗi.


Đồng thời lại cực kì ghen ghét cô gái được Phó Đình Thâm yêu chiều kiếp trước.


Chắc do mang thai, tính tình cô trở nên hơi cổ quái, luôn bất chợt so sánh mình với phu nhân kiếp trước của Phó Đình Thâm.


Sau khi so sánh cô đưa ra kết luận ——Cô có được đoàn hồng bao hoàn mỹ ưu tú tuyệt đối ăn đứt người phụ nữ kia, đáng giá để Phó Đình Thâm yêu.


"Sáng mai có thời gian, anh ở nhà với em và con."


Lôi Nhã Đình hài lòng.


"Là anh nói đấy, chớ đổi ý. Sáng mai anh là của em, không được làm việc."


Phó Đình Thâm cười gật đầu.


"Được."


Ngày thứ hai buổi chiều, Lôi Nhã Đình mới từ vòng bạn bè biết tiệm thuốc cháy hay tin ông chủ Trịnh bị thiêu chết.


Cô như bị sét đánh.


Buồn thay người quen hôm qua còn nói cười vui vẻ giờ gặp bất hạnh, nhưng cô lo lắng việc kinh doanh của mình hơn.


Cô gọi cho Mai Lập Hương.


"Nhà kho còn bao nhiêu hàng tồn?"


Mai Lập Hương báo số lượng đại khái.


Dựa theo hoạt động hạn mua trước mắt, dược liệu và đan dược tồn kho chỉ cung ứng được nửa tháng.


Cô nhất định phải trong vòng nửa tháng tìm được nhà cung cấp hàng mới, dược liệu đầy đủ còn phải phù hợp tiêu chuẩn luyện đan của cô.


"Sao tìm được đây —— "


Lôi Nhã Đình nhức đầu.


Trước đó cô tìm giáp nửa vòng thành phố T thị mới tìm được tiệm thuốc kia.


Lo lắng suông bảy tám ngày, nhìn tồn kho vơi bớt dần, gấp đến độ sinh nhiệt miệng.


Cuối cùng người yêu cho cô bất ngờ.


Phó Đình Thâm giúp cô tìm được nhà cung ứng hàng mới.


Nhà cung cấp hàng này kinh doanh dược tại một khu cảng hành chính, nghe nói làm ăn rất lớn.


"Đình Thâm, em yêu anh chết mất!"


Lôi Nhã Đình mừng nhảy dựng lên, nhảy treo trên thân Phó Đình Thâm.


"Cẩn thận cẩn thận, coi chừng đứa bé."


Phó Đình Thâm cũng cười ôm lấy cô.


Tại góc độ Lôi Nhã Đình không thấy, nét mặt hắn lạnh lẽo tột cùng.


Cùng lúc đó, Bùi Diệp ăn xong bữa khuya mang theo mùi rượu về khách sạn.


Đẩy cửa ra, ánh đèn gian phòng sáng tỏ, thân ảnh quen thuộc ghế sô pha.


Người kia đang cúi đầu phê văn kiện.


"Đại Đế?"


Sao y ở đây? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi