Editor: Đào Tử ?
______________________
Bùi Diệp ngắt lời thiếu niên.
"Quỷ vừa mới chết hù dọa người sống còn không ra hồn, cô ta làm gì có bản lĩnh giết nhiều người thế?"
Hôm qua khi nói chuyện phiếm với Chu Thuần An, theo lời của hắn thì thiên sư của cục điều tra đặc biệt trong Thiên sư liên minh có không ít, thực lực của hắn còn xếp hàng đầu trong cục.
Đến Chu Thuần An còn không thể hàng phục Lam Dĩnh, chuyện này chắc phải có gì đó mờ ám.
Thiếu niên nói, "Tôi cũng nghi ngờ chuyện này, cho nên túm lấy mấy con dã quỷ phiêu đãng quanh tiệm uốn tóc tới hỏi thăm."
Khi còn sống oán khí của Lam Dĩnh rất nặng, nhưng khi hóa thành lệ quỷ thực lực của cô ta cũng không mạnh lắm, đến việc hiện hình để hù dọa người sống còn không làm được.
Sau khi chết hai ngày, mỗi ngày cô ta đều lượn lờ trước mặt ông chủ tiệm uốn tóc nhưng làm gì cũng vô tác dụng.
Có một con dã quỷ cũng chính là tận mắt nhìn thấy quỷ Mậu, nó đã khuyên Lam Dĩnh ngừng lại, đừng uổng phí sức lực nữa.
Tận mắt nhìn thấy quỷ Mậu run lẩy bẩy nói: "Không biết cô gái kia ăn phải cái gì nữa, gặp người ăn thịt người, gặp quỷ ăn quỷ!"
Bùi Diệp cau mày, đoán xem tận mắt nhìn thấy quỷ Mậu nói người Lam Dĩnh ăn thịt là ai.
Tiệm uốn tóc là chỗ mà bọn buôn người dùng để chứa hàng, chuyện ngày hôm đó không biết có bao nhiêu món hàng bên trong.
Những món hàng này có thể lừa tới tay tất nhiên sẽ thuộc danh sách người mất tích.
"Lam Dĩnh ăn phải cái gì? Vật đó có thể khiến cho Lam Dĩnh có năng lực giết người, chắc chắn không phải làm đồ vật bình thường." Bùi Diệp không nghĩ ra, "Còn một chuyện rất kì lạ, nếu như Lam Dĩnh đã ăn vật thần bí đó và có năng lực giết người vậy tại sao cô ta không đem người hại mình ăn ngay tại chỗ mà phải đi gây sự ở ngã tư đường Ngũ Đạo?"
Chu Thuần An vội vàng chạy tới cục điều tra cũng có cùng suy nghĩ.
Đồng nghiệp phụ trách vụ án này đeo găng tay đặc thù vào, cầm theo một cái túi nhựa trong suốt, bên trong đựng một đoạn xương ngón tay.
"Là khiêu khích, có người đang cố ý khiêu khích cục quản lí điều tra và trị an."
Cố ý chọn ngã tư đường gần đại học kinh tế 233 của Chu Thuần An để ra tay rõ ràng có ý đồ khiêu khích!
Thứ Lam Dĩnh ăn đã điều tra ra.
"Thứ Lam Dĩnh ăn chính là cái này, hôm qua âm sai đã tra hỏi cô ta manh mối liên quan đến vật này, cô ta không nhớ rõ, dùng sưu hồn thuật không phát hiện trong kí ức cô ta có chuyện này."
Sau khi âm sai lấy thứ trong cơ thể của cô ta ra, âm khí trên người Lam Dĩnh trong nháy mắt đã giảm xuống cực nhanh.
Trước kia thực lực có thể so với quỷ vương tứ phương, bây giờ trở lại thành tiểu quỷ bình thường.
Chu Thuần An nhìn chằm chằm xương ngón tay một lúc lâu.
"Sát khí thật đậm."
Tuy là sát khí nhưng không có cảm giác dơ bẩn.
"Cậu lại đây nhìn thử đi."
Đồng nghiệp mở mấy tấm hình lên, đem màn hình laptop xoay về phía Chu Thuần An.
"Đây là?"
"Là ảnh chụp lúc đào mộ cổ từ hai mươi năm trước."
Chu Thuần An không hiểu, "Giữa hai cái này có liên quan gì?"
Hai mươi hai năm trước, lúc hắn vừa mới lọt lòng?
Đồng nghiệp gọi là Sài Tư Điềm, tên nghe rất dễ thương đáng yêu trên thực tế lại là một ngự tỷ cả ngày thoa son môi màu đỏ, là giống cái hiếm có trong cục.
"Hai mươi hai năm trước ở Ma sơn phát hiện một ngôi mộ cổ của một vị vua, ngôi mộ đó được giữ gìn rất tốt. Lúc tin tức được truyền ra đã làm chấn động giới khảo cổ, không ít chuyên gia và học giả dồn dập chạy tới xem nhưng ngôi mộ này rất kì lạ. Chưa khai quật được mấy ngày đã xảy ra án mạng liên hoàn, lúc đó người thụ lí cọc vụ án này chính là sư phụ của cậu, Thanh Huyền chân nhân. Cánh tay trong tấm hình này chính là kẻ đầu sỏ trong vụ án đó. Nghe nói chuyện này phải nhờ đích thân Phong Đô đại đế tới xử lí, còn triệu tập hơn 100 vị thiên sư lợi hại mới có thể trấn áp được nó."
Chu Thuần An nghe xong hít một hơi lạnh.
Một cánh tay thôi mà nguy hiểm đến vậy?
Nếu chủ nhân cánh tay kia còn sống thì nguy hiểm đến nhường nào.
"Ý của chị Tư Điềm là. . .đoạn xương ngón tay này là của cánh tay kia?"
Sài Tư Điềm gật đầu, thần sắc nặng nề nói, "Thứ này không thể ở nhân gian được, sau khi cánh tay kia bị trấn áp đã được Phong Đô đại đế thu lại. Theo lý thuyết phải nên vô nghĩ vô lo nhưng năm đó Phong Đô nổi đại loạn, lệ quỷ mười tám tầng địa ngục bị phản đồ xúi giục cùng nhau gây sự, xông ra Quỷ môn quan, gây hại cho nhân gian. Cánh tay bị phong ấn cũng bị mất trộm. Nhân gian và Phong Đô phải mất rất lâu mới đưa hầu hết lệ quỷ trở về mười tám tầng địa ngục, cho tới bây giờ không biết một số tên phản đồ năm đó trốn ở đâu. . .Vì vậy chuyện tìm ra cánh tay bị chậm trễ. Mấy năm nay vẫn luôn sóng êm biển lặng, không ngờ một đoạn xương của cánh tay đó lại xuất hiện vào lúc này. . ."
Chu Thuần An có cảm giác phía sau gáy lạnh lẽo.
Bỗng cảm thấy tối hôm qua mình thật may mắn.
Chỉ có một bàn tay mà phải cần Phong Đô đại đế và hơn 100 vị thiên sư xuất thủ trấn áp, thì một đoạn xương ngón tay này có bao nhiêu lực lượng?
Chu Thuần An tuy có thiên phú nhưng không dám so sánh bản thân với các vị thiên sư cường đại đời trước.
"Tối hôm qua em còn sống, đúng là tổ sư gia phù hộ!"
Sài Tư Điềm nói, "Rất chính xác, Thanh Huyền chân nhân nhờ chị chuyển lời cho cậu, lúc về nhớ mua một đĩa hoa quả cúng tổ sư gia."
"Theo định luật trong tiểu thuyết chắc những bộ phận khác của cánh tay sẽ lần lượt xuất hiện, tạo nên một trận gió tanh mưa máu ở đại lục!"
Chu Thuần An vừa nói xong đã bị ăn quạt.
"Chị Tư Điềm, sao chị lại đánh em!"
Sài Tư Điềm cắn răng nói, "Đánh miệng quạ đen của cậu đó!"
Chuyện hai mươi hai năm trước, không chỉ khiến nhân gian và địa phủ gà chó không yên, yêu tinh và quái vật cũng gặp nạn.
Mười mấy ngàn lệ quỷ lao ra từ mười tám tầng địa ngục, cha mẹ của Sài Tư Điềm tuy đã thành tinh, tu luyện thành hồ ly tinh sáu đuôi nhưng cũng không thoát khỏi sự vây đánh của đám lệ quỷ kia.
Chính vào lúc đó Sài Tư Điềm mất đi cha mẹ, chạy ngược chạy xuôi rời khỏi nơi ẩn cư, sau này gặp được Thanh Huyền chân nhân.
Chuyện hệ trọng như thế, Chu Thuần An còn có tâm tình nói đùa?
"Chuyện này không chỉ cấp trên coi trọng còn khiến Phong Đô bên kia để tâm. Lần này cậu lập công lớn rồi, chị sẽ xin cấp trên cho cậu không ít đồ tốt."
Tiền thưởng rất phong phú nhưng Chu Thuần An cười không nổi, chuyện này thật khiến con người ta đau đầu mà.
Thiên sư đời trước người thì về hưu, người thì bế quan, hai mươi năm nay linh khí trong nhân gian ngày càng mỏng manh, thiên sư đời sau tu luyện càng thêm khó.
Tình huống hiện giờ không có người kế nghiệp xuất sắc, dường như sắp nổi lên một trận phong ba, Chu Thuần An đương nhiên lo lắng.
"Chị Tư Điềm, những vật kia em không cần đâu, nhớ xin cho em ít tiền thưởng với một cái điện thoại mới nha."
Chu Thuần An lợi dụng nhan sắc trời cho của mình, muốn dùng sự đẹp trai mua chuộc Sài Tư Điềm.
"Cậu thiếu tiền?"
Tuy rằng thiên sư đều rất thiếu tiền thằng nhóc Chu Thuần An này thiên phú tốt, làm nhiệm vụ nhiều, rảnh rỗi sẽ đi kiếm thêm thu nhập không cần bận tâm quá nhiều về tiền bạc.
Chu Thuần An nói, "Tối hôm qua em có thể may mắn trốn thoát được đều nhờ công lao của Bùi Diệp tiền bối."
Tiền thưởng lần này hắn sẽ không chiếm làm của riêng và cũng không có tư cách độc chiếm nó.
Sài Tư Điềm hỏi, "Bùi Diệp tiền bối? Là cao nhân một điếu thuốc thu phục được nữ quỷ Lam Dĩnh mà cậu nói trước đó?"
Chu Thuần An gật đầu.
Sài Tư Điềm mở sổ đăng kí thiên sư ra, bên trong là danh sách tên tất cả thiên sư, ngoài ra còn có một số người không phải là thiên sư nhưng có quan hệ mật thiết với thiên sư.
Không một ai tên là Bùi Diệp.
Có nghĩa là người tên Bùi Diệp trong miệng Chu Thuần An không phải là thiên sư chân chính.