(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


__________________________


Chu Dương trải qua mấy trận đả kích nặng, tinh thần vốn sa sút, lại chợt nhìn thấy bốn năm con quỷ bỉ ổi biến thái ngồi vây quanh mình, nên hốt hoảng chạy bừa.


Bùi Diệp: ". . ."


Chu Thuần An: ". . ."


Hiệu trưởng và Tiếu Bàng Tí: ". . ."


À há, thì ra đây là cái chân tướng "Chết không nhắm mắt" khiến hiệu trưởng tiền nhiệm rớt đài?


Nhóc con, cậu có biết sau khi cậu ngã lầu, cái chết của cậu đã trở thành tiêu điểm trên mạng, X đại còn bị vô số cư dân mạng treo lên hotsearch mắng bốn năm ngày không?


Cái gì mà người Trung học tiếng nước ngoài làm gì giờ hại chết con người ta rồi kìa. . .


Còn bảo hệ thống giáo dục của Hoa Quốc không tốt, mù quáng chạy theo xu hướng học tiếng nước ngoài dẫn đến vụ việc thương tâm. . .


Rồi trách X đại mất hết nhân tính, không đậu cấp bốn sáu thôi mà không cho tốt nghiệp, không cấp bằng tốt nghiệp lạnh lòng người. . .


Thời điểm hiệu trưởng tiền nhiệm rời chức lòng uất ức muốn chết, tóc địa trung hải cũng trở thành trứng luộc.


Nói thật, học sinh thi đậu đại học 233 bằng thực lực đàng hoàng, đến năm ba còn chưa qua cấp bốn, nhà trường không có tí trách nhiệm nào?


Tiếu Bàng Tí gật đầu tán thành, tiện tay cắm cho Chu Dương một đao.


"Em có thể hiểu được trước kia vì sao anh cự tuyệt thiên sư chiêu hồn rồi, đúng là quá mất mặt."


Bùi Diệp đã tra rõ Chu Dương là chết ngoài ý muốn chứ không phải tự sát, chứng ám ảnh cưỡng chế được thỏa mãn một phần.


Sau đó đến lượt Mẫn Diệc Chu.


Cô nhìn về phía Mẫn Diệc Chu đang đứng một bên xem kịch, hỏi, "Còn cậu? Lại là chuyện gì?"


Không đợi Mẫn Diệc Chu trả lời, Chu Dương bỗng nhiên quỳ hai chân xuống đất, ôm đùi Mẫn Diệc Chu khóc lớn.


"Xin lỗi (>人<;), Diệc Chu đại huynh đệ, là tôi có lỗi với cậu. . ."


Chu Dương hu hu khóc lớn, chỉ tiếc là trên khuôn mặt trắng toát không có miếng nước mắt nào, tròng mắt đen nhánh cũng hoàn toàn phẳng lặng, trông rất buồn cười.


"Tôi không phải cố ý mà, hức hức. . ."


Đám người kinh ngạc nhìn Chu Dương.


"Mẫn Diệc Chu chết. . .Có quan hệ với cậu?"


Mẫn Diệc Chu cao ráo, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, giờ đây khi biến thành quỷ, khí chất lại mang vài phần chán chường sa sút.


Tử tướng lúc ngã lầu của hắn không dễ nhìn lắm.


Trong lòng Mẫn Diệc Chu cũng không chấp nhận được sự thật rằng mình đã chết, nên dùng phần lớn âm khí cố gắng duy trì bộ dạng lúc còn sống.


Hắn chậm rãi nói, "Tôi biết cô, cô là bạn cùng phòng của Nhã. . . Lôi Nhã Đình, nhớ không lầm cô tên là Tiểu Hồng."


Chu Dương chen miệng nói, "Đại sư, cô tên là Tiểu Hồng thật à? Vậy Tiểu Minh đâu?"


_Tiểu Hồng, Tiểu Minh: Tên nhân vật thường xuyên được đề cập làm ví dụ trong sách giáo khoa Trung Quốc, như tên Nam, Hoa, Lan... nước mình.


"Cút!"


Bùi Diệp trở tay tát Chu Dương lăn xa chừng ba mét.


Cùng lắm là đau một chút, không chết được.


Mặt quỷ của Mẫn Diệc Chu như nứt ra, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.


"Bên ngoài đồn cậu thất tình tự sát, nhưng camera lại xuất hiện hồn phách của Chu Dương và cậu, giờ trong trường đang lan truyền nói Chu Dương giết cậu thế mạng."


Nhiều tiểu thuyết định chế thiết lập quỷ sau khi chết có chấp niệm sâu vô cùng, chết rồi không thể tự ý rời khỏi nơi mình chết, không ngừng lặp lại kí ức tử vong trước kia.


Vì để thoát khỏi loại thống khổ này, lệ quỷ sẽ dụ dỗ người bình thường, giết họ thay mệnh.


Để người bình thường lặp lại quá trình tử vong của mình, lệ quỷ mới có thể được giải thoát.


Giới thiên sư cũng có thuyết pháp tương tự, nhưng trên thực tế trở thành lệ quỷ không dễ như vậy, yêu cầu lệ quỷ thế mạng cũng rất cao.


Nếu không, mỗi ngày đều xảy ra nhảy lầu, tự sát, chết đuối, tai nạn xe cộ. . .Đủ loại lệ quỷ giết người thế mạng.


Chu Dương cẩn thận từng li từng tí bò trở về, sợ hãi giải thích.


"Thiên Sư đại lão, tôi thực sự không có giết cậu ấy thay mệnh."


Mẫn Diệc Chu cũng giải thích giúp.


"Cái chết của tôi có xíu quan hệ với anh ta, nhưng. . .không thể xem là ảnh hại chết."


Chu Dương cảm động mếu máo, "Anh em tốt, tôi thật sự có lỗi với cậu!"


"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thời gian giáo sư An cho không nhiều, tôi muốn nhanh chóng nói cho xong."


Mẫn Diệc Chu không tức giận, dù trước hay sau khi chết cậu ta cũng rất tốt tính, lời Bùi Diệp nói hắn không cảm thấy khó chịu tí nào.


"Khoảng hơn một tháng trước, kí túc xá nữ bên cạnh liên tục mất đồ. . . Khụ! Mất nội y. . ."


Mẫn Diệc Chu ở kí túc xá nam tòa nhà E, tòa nhà sát vách là kí túc xá nữ.


Mới đầu chỉ là chuyện nhỏ, vài nữ sinh nói mình mất bít tất, tất cả mọi người không hề để ý, ai mà chưa từng mất bít tất.


Nói không chừng hai tháng sau còn có thể tìm thấy chiếc bít tất mốc meo dưới gầm giường của mình.


Kết quả, hai ngày sau càng có nhiều nữ sinh mất đồ.


Không chỉ mất bít tất, mà còn mất nội y quần lót.


"Chu Dương trộm?"


Mẫn Diệc Chu lắc đầu, Chu Dương ủy khuất u u, bày ra bộ dáng nhóc yếu ớt đáng thương bất lực.


Tuy rằng lí do ngã lầu năm đó của hắn quá kì hoa, nhưng không có nghĩa là hắn bỉ ổi đến vậy.


Thiên sư Tiểu Hồng lại đổ oan cho quỷ như thế, hắn không uất ức sao được.


QAQ


"Không phải Chu Dương trộm, nhưng đúng là do quỷ làm." Nét mặt Mẫn Diệc Chu hiện lên vẻ lưỡng lự, hắn nói, "Trước khi vô tình ngã lầu, tôi còn cho là nam sinh hoặc tên đàn ông nào gần đó lẻn vào trộm đồ tư ẩn của con gái. Sau đó có một nữ sinh cùng khoá tới tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi nhận lời."


Lông mày Bùi Diệp nhíu lại, "Tìm cậu hỗ trợ?"


Sắc mặt Mẫn Diệc Chu ảm đạm đôi phần, cười khổ nói, "Giờ nghĩ lại, chắc chỉ là cái cớ."


Chu Dương ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Em gái kia thầm mến Mẫn Diệc Chu lâu rồi, nhưng mà Mẫn Diệc Chu lại hẹn hò với tiểu hồ ly học viện hộ lí bên cạnh."


Túm cái quần là vị học muội kia thích Mẫn Diệc Chu.


Tình cờ biết được Mẫn Diệc Chu đã chia tay với bạn gái, cô ta liền nghĩ cái cớ rút ngắn quan hệ, theo đuổi hắn.


Không ngờ Mẫn Diệc Chu sẽ xui xẻo mất mạng.


"Cô gái kia mất thứ gì?"


Chu Dương nhún vai, ngượng ngùng nói, "Không phải đã nói chỉ là lí do để cô ta tiếp cận Mẫn Diệc Chu sao? Cô ta không bị trộm, chỉ là cái cớ. Sau khi tên trộm bị tóm, cô đoán xem tên trộm nội y đó nói cái gì? Người ta nói mình làm trộm cũng có phong cách, chỉ trộm của mấy em gái xinh đẹp, dung mạo cô gái kia không ưa nhìn, còn bị hôi nách miệng thối, răng ngả vàng, không thích gội đầu chải tóc, không biết chưng diện . . . Mùa hè...mặc quần lót tận sáu ngày không chịu thay. . .Ai mà đi. . .trộm đồ của cô em gái đó. . ."


Bùi Diệp: ". . ."


Tiếu Bàng Tí không hiểu.


"Nói như vậy, Mẫn Diệc Chu tại tên sắc quỷ kia mới chết, có liên quan gì đến cậu?"


"Sinh là sinh viên X Đại, chết cũng là quỷ X Đại." Chu Dương đưa tay lên trước ngực, "Có quỷ ngoại lai đến X đại quấy rối học sinh sao có thể nhịn?"


Tuy nói hắn hơi đáng khinh, nhưng tính cách vẫn rất chính trực ngay thẳng.


Nghe tin kí túc xá nữ bị sắc quỷ quấy phá, còn trộm đồ của nữ sinh, hắn như được tiếp thêm lòng can đảm chuồng tiết của giáo sư An đi bắt sắc quỷ.


Đúng lúc đó Mẫn Diệc Chu cũng nhận lời nữ sinh ngồi rình bắt biến thái.


Ôi, hai chuyện va phải nhau, bi kịch lập tức xảy đến.


"Mấy ngày trước khi chết vận khí của Diệc Chu đại huynh đệ rất thấp, dễ nhìn thấy quỷ, hết lần này tới lần khác cậu ta còn không phân rõ đâu là quỷ đâu là người. Thấy bóng quỷ khả nghi lập tức đuổi theo, đuổi thẳng tới sân thượng. Tôi ấy à, cũng rình bắt tên sắc quỷ kia, thấy Diệc Chu huynh đệ rơi vào bẫy quỷ đả tường lập tức xông vào giúp cậu thoát ra. Nhưng tên sắc quỷ kia rất cổ quái, tôi căn bản không phải đối thủ của hắn, còn suýt chút nữa bị ăn sạch, may mà giáo sư An đến bắt tôi tội cúp tiết tới kịp lúc. Diệc Chu đại huynh đệ bị liên luỵ, thoát khỏi quỷ đả tường lại bất cẩn bị khí tức của tên sắc quỷ kia mê hoặc, lầm tưởng lan can sân thượng là cái gì đấy. . . Hừm, tôi cũng muốn ngăn lại lắm, ai ngờ cậu ấy nhanh tay nhanh chân vượt qua lan can nhảy xuống. . ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi