(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


_____________________________


Một nhà ba người Mẫn Diệc Chu ôm nhau khóc rống, Chu Dương bị mẹ hắn đuổi đánh nhảy trên tránh dưới.


Đợi mấy tràng cảnh hỗn loạn này lắng xuống, người thân hai nhà đều đưa ra ý định muốn đem con mình về.


Ở bên ngoài làm cô hồn dã quỷ quá thảm rồi!


Chu Dương sợ hãi nói, "... Thật ra không thảm lắm đâu, ở đây chúng con còn có giáo sư An bảo vệ, con cảm thấy rất tốt mà."


Chọc cho mẹ Chu Dương nổi cơn giận lại muốn đánh hắn.


Ba năm nay bà vì đứa con trai hố cha này mà khóc hết nước mắt, khóc muốn mù luôn, hắn còn nói những lời không tim không phổi như thế.


"Đại sư, chúng tôi có thể mang con trai về nuôi không?"


Ba Chu Dương bình tĩnh hơn, ngoài miệng hỏi thăm, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại vô cùng kiên định.


Bùi Diệp nói, "Đương nhiên là có thể, nhưng có nhiều chỗ cần chú ý. Chu Dương còn tốt, làm quỷ ba năm rồi, hồn thể tương đối ngưng thực, sau khi thu liễm âm khí không ảnh hưởng lớn đến người sống. Nhưng Mẫn Diệc Chu mới chết, không thể khống chế tốt âm khí trên thân, nếu hắn ở trong nhà thời gian dài sẽ gây bất lợi cho người sống."


Nghe vậy, sắc mặt vốn tái nhợt của Mẫn Diệc Chu lại thêm phần xanh trắng.


"Mẹ à, thật ra con ở lại X Đại cũng tốt, khóa học của giáo sư An đối với con rất hữu ích." Hắn rất muốn về nhà, nhưng càng hi vọng mẹ và em gái khỏe mạnh, hắn không biết muốn nuôi dưỡng tốt một con quỷ cần hao tốn bao nhiêu tiền tài và sức lực, nhưng tuyệt đối sẽ khiến một gia đình vốn không dư dả gì trở nên cơ cực nghèo khổ, khi còn sống hắn đã không thể giúp gia đình giảm bớt gánh nặng, vậy nên cũng không muốn sau khi chết tăng thêm gánh nặng cho mẹ và em, Mẫn Diệc Chu nghiêm túc nói, " Mẹ, các ngày lễ tết con sẽ về thăm hai người, mẹ cứ vờ như con vẫn đang đi học bên ngoài có được không?"


Mẹ Mẫn Diệc Chu khó khăn lắm mới ngưng khóc lại bắt đầu rơi lệ.


Tuy không muốn từ bỏ, nhưng bà biết quyết định của Mẫn Diệc Chu là đúng.


Mẫn Diệc Viện khàn giọng nói, "Anh à, em sẽ cố gắng thi đậu đại học, cố gắng thi vào X đại!"


Bùi Diệp nói, "Quy luật âm dương khác biệt, quỷ ở nhà chưa chắc đã an toàn. X đại có giáo sư An, lệ quỷ bình thường không dám hành sự lỗ mãng."


Nghe Bùi Diệp nói vậy, mẹ Mẫn Diệc Chu dễ chịu hơn phần nào.


Chu Dương cũng nói, "Cha mẹ à, nếu không con ở trường cũng tốt mà, khi nào hai người nhớ con lại đến thăm hay thi thoảng con về nhà cũng được."


Chu Dương ba ba xụ mặt nói, "Sao, giờ còn không muốn về nhà, có phải muốn bức chết hai ông bà già này mới chịu không?"


Chu Dương do dự nói, "Không phải, trong nhà còn có em gái, người trưởng thành tiếp xúc với ma quỷ thời gian dài không vấn đề gì nhưng đối với trẻ nhỏ không tốt lắm, lâu lâu con về thăm hai người là được."


Nghe Chu Dương nhắc đến cô con gái nhỏ, ba mẹ Chu Dương đều lưỡng lự.


Bọn họ đương nhiên không sợ âm khí hại thân, dù tổn thương thân thể thật bọn họ cũng muốn tiếp tục nuôi con trai, nhưng trong nhà còn trẻ nhỏ...


Chu Dương giơ ba ngón tay lên trời thề, "Cha mẹ, X Đại rất tốt, từ khi làm quỷ đến giờ con chưa chịu thiệt bao giờ. Nếu hai người lo lắng hay thường xuyên gửi đồ ăn định kì cho con đi?"


Làm quỷ ba năm hắn còn chưa được ăn no lần nào _(:з" ∠)_


Mặc dù không đói bụng nhưng hắn thèm, hic.


Giằng co hồi lâu, cuối cùng ba Chu Dương thở dài, đáp ứng đề nghị của Chu Dương, quay đầu hỏi Bùi Diệp làm thế nào đốt đồ cho người chết.


Bùi Diệp lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi ra.


Một tấm là cửa hàng nến hương Taobao, một tấm là mã QR Wechat.


Cái trước là cửa hàng nến hương Taobao của đồng nghiệp Chu Thuần An mở, chuyên kinh doanh nhu yếu phẩm âm dương hai giới, người sống có thể đặt hàng qua hệ thống hoặc nhận hàng rồi tự tay đốt cho người chết.


Người sau là vị đan sư đồng nghiệp của Chu Thuần An, người ta không chỉ làm gian thương bán thuốc giảm cân, còn bán đan dược ẩn chứa chút nguyên khí, có tác dụng nuôi dưỡng âm hồn.


Ba Chu Dương ngơ ngác nhận lấy.


Mấy vị cao nhân này...Dường như khác xa so với tưởng tượng của hắn.


Không phải cao nhân đều không vướng bụi trần sao?


Mẫn Diệc Viện cũng muốn xin danh thiếp, đợi sau này cô lớn lên kiếm được nhiều tiền rồi nhát định mỗi ngày sẽ đốt một phần cho anh trai.


Trước khi Khai nhãn phù mất đi hiệu lực, Mẫn Diệc Chu đem mật khẩu Alipay và thẻ ngân hàng của mình nói cho người thân biết.


"Trong đây là tiền con tích góp mấy năm nay khoảng hơn bốn vạn, vừa đủ lo liệu cho em lên đại học, mẹ --mẹ cũng đừng vất vả quá... Đều là con trai bất hiếu..."


Bàn giao mọi chuyện xong xuôi, Khai nhãn phù cũng vừa lúc hết tác dụng.


Người thân hai nhà thấy Chu Dương và Mẫn Diệc Chu biến mất khỏi tầm mắt, lập tức khóc không dứt.


Trong mắt của Bùi Diệp, hai con quỷ vẫn đứng đó, mỗi người một vẻ nhìn người thân của mình ra sức an ủi, nhưng thân nhân lại không nghe được lời an ủi của họ.


Hiệu trưởng thở dài nói, "Loại chuyện này tuy đã gặp qua nhiều nhưng vẫn thấy đau lòng."


Cảnh sát Đường đồng tình, duy chỉ có Bùi Diệp lạnh lùng hỏi lại, "Có sao? Em cảm thấy rất ấm áp mà."


Hiệu trưởng và cảnh sát Đường: "..."


Ấm áp?


Ấm áp chỗ nào?


"Tận mắt nhìn thấy người thân mình ở một thế giới khác sống rất tốt, đây là điều hạnh phúc, bầu không khí lúc này hẳn phải nên ấm áp vui mừng mới đúng chớ."


Cô không hiểu rõ mạch não của mấy người này lắm, vốn là chuyện vui vẻ sao lại ôm nhau khóc rống như vầy.


"Đứng đấy nói chuyện không đau eo à, đối với thiên sư giới hạn sinh tử rất mơ hồ, nhưng bọn họ là người bình thường, người thân chết tức là không còn nữa."


Bùi Diệp cười cười.


Có một số việc trong lòng mình rõ là tốt rồi, không cần cầu người khác phải đồng tình với mình.


Hiệu trưởng là một người nói được làm được.


Vụ án Mẫn Diệc Chu qua đi, ông không chỉ đánh giá năm sao cho Bùi Diệp, còn viết lời đánh giá dài ngàn chữ nữa.


Ba Chu Dương còn ở chỗ Bùi Diệp mua 10 tấm "Khai Nhãn phù" .


Trước kia ông định đặt ở cửa hàng nến hương luôn một thể, nhưng chủ cửa hàng nói cho ông biết Khai nhãn phù là bùa chú trung cấp, vẽ một tấm mất rất nhiều thời gian giá cao ngất.


Ba Chu Dương liền hỏi, "Vậy sao Bùi Diệp đại sư lại có thể tùy tiện dùng tay vẽ?"


Chủ cửa hàng hỏi lại, "Không dùng tay vẽ thì dùng chân à?"


Nhìn dòng phản hồi của chủ cửa hàng, ba Chu Dương hơi sững sờ, kiên nhẫn giải thích ý mình muốn nói.


Chủ cửa hàng bên kia lặng im hồi lâu.


"Chuyện này cho thấy vị Bùi Diệp giới thiệu ngài qua đây chính là một cao nhân, thực lực vẽ bùa chú bỏ xa thiên sư bình thường."


Giá một tấm "Khai Nhãn phù" trên thị trường là hai ngàn năm trăm, còn cung không đủ cầu, có tiền chưa chắc đã mua được, hiệu quả còn không tốt bằng cái Bùi Diệp vẽ.


Ba Chu Dương nghe xong lập tức bỏ đi tâm tư mua ở cửa hàng nến hương, ngược lại nhờ hiệu trưởng thông qua Chu Thuần An lấy được phương thức liên lạc của Bùi Diệp.


Ông dùng một ngàn mốt mua tất cả mười tấm "Khai Nhãn phù" .


Bùi Diệp trở lại phòng ngủ, đám người Bạch Hiểu Hiểu đang tám chuyện trên trời dưới đất.


"Quần áo mấy ngày trước mới mua giờ mặc thấy rộng rồi...Chắc phải đi sắm cái mới, ôi lại tốn tiền nữa..."


"Thuốc giảm cân kia thực sự quá hiệu quả, sáng hôm nay cân lại bỗng phát hiện mình gầy đi ba cân há há."


"Dùng hai hộp nữa, chắc chắn sẽ trở thành tiểu tiên nữ 90+."


...


Cửa phòng mở ra, đám người như bị ấn nút tạm ngừng, đồng loạt im lặng, tiếp tục làm việc riêng.


Bùi Diệp đảo mắt quét qua khuôn mặt của bọn họ, phát hiện giữa hai đầu lông mày người nào cũng đều âm u tử khí, hai ngày trước đâu có dấu hiệu đấy.


"Sao vậy, đừng có dùng ánh mắt kì dị như thế nhìn tụi mình chớ?"


Bùi Diệp lãnh đạm nói, "Tử kì của các cô sắp đến rồi, tôi chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn thêm một chút không được à?"


Bạch Hiểu Hiểu bị dọa tay run lên, bút kẻ mắt chệch một đường đến giữa trán.


"Cô, cô nói cái gì vậy-- "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi