[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU HẮC HOÁ

Edit by AShu ^_^.

_________________

Giờ lành đã bị đánh gãy, sắc mặt Lục Vân Đình thập phần khó coi.

Tốt xấu thì phải để hắn bái xong thiên địa a! Lại nhìn Ôn Hinh, sắc mặt đạm mạc, khóe môi áp không được cong lên, nàng ta rõ ràng là cố ý đánh gãy ngay lúc này a!

Lục Vân Đình hít sâu một hơi, nói cho chính mình đó là muội muội của tức phụ nhà mình, gϊếŧ không được, đánh không được, chỉ có thể chịu đựng.

Còn về Ôn Hinh, nàng không phải thật sự muốn phá hư việc hôn nhân của tỷ tỷ, thuần túy là cảm thấy này hôn lễ quá hấp tấp, tên Lục cẩu này tuyệt đối nhìn thấy tỷ tỷ không có người nhà, liền dùng sức khi dễ người! Nàng thân là muội muội duy nhất của tỷ tỷ, trận tử chiến này nàng tuyệt đối phải đứng vững vàng!

Cái gọi là chính đạo bị Ôn Hinh trộn lẫn, nơi nào còn dám hành động thiếu suy nghĩ.


Thấy thế, Giang gia gia chủ cũng không giả trang, nguyên bản còn có Tiêu gia cùng Việt gia đấu võ đài, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ bên Ôn chó điên lại xuất hiện nhóm đệ nhất sát thủ, luận về thực lực, trên giang hồ ai còn có thể qua mặt đôi phu thê Lục Vân Đình cùng Ôn Lương này.

Vì thế, khi mọi người còn đang kinh ngạc, gia chủ Giang gia mỉm cười tiến lên, sau đó hành lễ.

"Thiếu gia."

Mọi người:?

Lục Vân Đình lúc này đã không biểu tình, dù sao giờ lành đã qua, các ngươi thích lăn lộn như thế nào thì liền lăn lộn như vậy đi.

"Chuyện gì?"

Gia chủ Giang gia, "Đã điều tra được, người đứng phía sau lần này chính là Hoàng Đế đương triều. Hắn muốn khơi mào thế gia chi tranh, quét sạch thế lực giang hồ, lấy trước mắt mà nói. Thê tử của Lục Tòng Nhung, con dâu của Tiêu gia, nhị tiểu thư con vợ cả của Việt gia, tất cả đều là người hoàng thân quốc thích."


Lời của gia chủ Giang gia này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Mà Tiêu gia cùng Việt gia, càng là dậm chân tức giận mắng, "Giang lão nhân, ngươi có ý tứ gì! Uổng ta chờ coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại nhận một tiểu bối làm chủ tử!"

Gia chủ Giang gia bình tĩnh ngước mắt, "Chim khôn lựa cành mà đậu, Lục thiếu gia nhìn trúng bộ xương già của ta này, là vinh hạnh của ta."

Tiêu gia cùng Việt gia lần này đã không dậm chân nữa, mà cầm lấy kiếm liền tính toán chém gϊếŧ! Tứ đại thế gia nhiều năm như vậy, nhìn như cân bằng, kỳ thật kích động sóng ngầm, ai cũng đều muốn làm đệ nhất, luận về thực lực, đại gia không phân cao thấp, cho nên không ai nghĩ là mình bước ra bước đầu tiên.

Cho nên, Tiêu Việt hai nhà cùng hoàng thất kết minh, hoàng thất lại suy thoái, nhưng vẫn là hoàng thất.


Lần này, không ít người không tham gia.

Tứ đại thế gia tuy nói ở giang hồ có địa vị rất cao, nhưng cũng không đại biểu mọi người đều nhất định phải nghe bọn hắn, đặc biệt là không ít con cháu thế gia trẻ tuổi, bọn họ đã sớm chán ghét cái tác phong cổ hủ kia của tứ đại thế gia, bị các trưởng bối trấn áp quá lâu, đều đã quên phản kháng như thế nào.

Đương nhiên, này kỳ thật cũng không thể trách trưởng bối, lúc trước người không nghe theo lời của tứ đại thế gia, tỷ như Ôn gia, cho dù là thế gia trăm năm thì như thế nào, trong một đêm, nói diệt môn liền diệt môn. Hoặc là người vốn chính là chi nhất của Lục gia trong tứ đại thế gia, phụ thân của Lục Vân Đình, có tâm chỉnh đốn, kết quả còn không phải rơi vào kết cục phu thê chết thảm, nhi tử cũng thiếu chút nữa bị phế.
Cái này, Lục Vân Đình cùng Tô Đường còn chưa có cho người động thủ, thế gia cùng thế gia liền đối thượng.

Tô Đường nghẹn nửa ngày, lúc này sớm xốc khăn voan đỏ xuống, liền như vậy ngồi ở một bên vừa uống rượu vừa xem diễn.

Chờ Lục Vân Đình phát hiện, nàng đã uống hết một chung rượu.

Lục Vân Đình bất đắc dĩ cực kỳ, "Nương tử, nàng sao lại không đợi vi phu xốc khăn voan?"

Đây là hôn lễ mà hắn đã chuẩn bị rất lâu, kết quả liền bị huỷ hoại.

Trong lòng khổ.

Edit by AShu/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu089 để ủng hộ editor ;)

Tô Đường, "Đã như vậy, xốc hay không xốc cũng đâu có gì khác nhau, vẫn là xem diễn quan trọng." Nói xong, lại cầm hạt dưa tới, "Cùng nhau cắn?"

Lục Vân Đình đối với việc cắn hạt dưa không có hứng thú, bất quá khi thấy nương tử hứng thú, vẫn duỗi tay lột vỏ cho nàng.
Tiêu gia cùng Việt gia tốt xấu cũng là hai đại thế gia, nhưng nơi này là Dược Vương Cốc, từ khi bọn họ tiến vào Dược Vương Cốc, cũng đã trúng chướng khí vô sắc vô vị ở ngoài cốc, cho nên một trận chiến này, còn không có đánh, cũng đã thua.

Tiêu gia cùng Việt gia nhảy thế gia cao cao tại thượng, biến thành tù nhân, tức khắc khí chất đã được tu dưỡng hoàn toàn biến mất, giống như lưu manh ở ngoài phố phường, chửi ầm lên.

Tô Đường ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ hôm nay tốt xấu cũng là ngày đại hôn của nàng, tuy rằng có điểm hóa thành hí kịch, bất quá chính mình cũng không phải ai muốn đạp là đạp a.

Lục Vân Đình hiển nhiên cũng nghĩ như nàng, cho nên còn chưa chờ nàng mở miệng, đã trước một bước nói: "Đem hai vị thế bá phế bỏ võ công, ném vào trong cung đi, Hoàng Đế hẳn là rất nguyện ý chiếu cố hai vị."
Vì thế, thanh âm ồn ào rất nhanh liền biến mất, còn lại một đám người mắt to trừng nhau.

Lại nói tiếp, Ôn gia cùng Lục gia, một nhà lại còn thảm hơn nhà khác.

Ôn gia đến bây giờ còn hai tỷ muội Ôn gia, Lục gia tuy rằng còn có dòng bên, nhưng chủ gia chỉ còn mỗi Lục Vân Đình mà thôi.

Vì thế, trong đám người cũng không biết là ai mở miệng trước, "Hoàng Đế này cũng thật là nhiều chuyện, nếu không chúng ta lại một lần tuyển cử một người đi."

"Tuyển cử ai?"

"Nếu không, tuyển cử Ôn cốc chủ đi."

Tô Đường đang xem diễn, thình lình nghe được tên chính mình, thiếu chút nữa sặc chết chính mình.

Nàng chỉ là một quần chúng cắn dưa, có thể hay không đừng đề cập tới nàng?

"Ta cự tuyệt."

Nói giỡn, hạt dưa chưa cắn đã , rượu chưa uống đã, nàng không hề muốn lao tâm lao lực phá Hoàng Đế.
Không có nửa điểm do dự, nàng cự tuyệt dứt khoát nhanh nhẹn, tiếp theo trong tai liền truyền đến thanh âm tiếc hận của người trẻ tuổi.

"Ta nguyên bản còn nghĩ Ôn cốc chủ nếu làm Hoàng Đế, chắc khẳng định là muốn tuyển phi, Lục Vân Đình làm Hoàng Hậu, ta thật muốn có cơ hội làm tiểu phi tần a."

Tô Đường:............

Thiếu niên, ý tưởng này của người thật có điểm nguy hiểm a!

Lục Vân Đình híp mắt, theo thanh âm kia nhìn lại, rõ ràng là vài vị thế gia công tử lúc trước bị tức phụ nhà mình bắt lại, nguyên tưởng rằng nhìn thấy bọn họ thành thân, bọn họ cũng nên từ bỏ, ai ngờ, cư nhiên còn nghĩ làm tiểu nhân!

Gia chủ Giang gia cảm thấy chính mình già rồi, hiện tại người trẻ tuổi, ý tưởng cư nhiên đã không giống người thường?

Bất quá ông ta vẫn là có thể nhìn ra thiếu gia nhà mình đang không cao hứng, rốt cuộc là ngày đại hôn, không thể để máu lây nhiễm, vì thế cười tủm tỉm mà đứng dậy tiếp đón người.
Màn kịch kết thúc, Tô Đường cũng đem rượu uống không sai biệt lắm, nàng nhìn Lục Vân Đình an tĩnh không nói, cứ cảm thấy giữa mày của hắn, lộ ra vài phần ủy khuất không thể nói.

"Làm sao vậy?"

Lục Vân Đình, "Chúng ta còn chưa có bái đường a?"

Tô Đường phụt một tiếng cười ra tiếng, "Bái cái gì đường, đi, chúng ta đi động phòng."

Tô sợ hãi có thể nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy, tất cả đều là bởi vì uống rượu khá nhiều, rượu vừa uống nhiều, lá gan cũng liền tăng lên, căn bản không biết chính mình trêu chọc trúng ma quỷ gì a.

Lục Vân Đình nghe vậy, đôi mắt rốt cuộc hơi hơi sáng ngời, "Nghe phu nhân."

Động phòng bố trí không khí cực kỳ vui mừng, đuốc đỏ thẫm thong thả mà thiêu đốt, khói nhẹ mù mịt. Mà ở một bên, sắc mặt Tô Đường ửng đỏ, hai mắt tràn đầy mê hoặc nhân gian mị sắc, khóe miệng nàng mang theo ý cười, rõ ràng là tiểu yêu tinh, lại cười đến phá lệ sạch sẽ.
"Đình Đình, chúng ta thành thân ai." Nói xong, lại là ngây ngốc cười, "Không đúng, chúng ta còn kém một bước bái đường, tới tới tới, tuy rằng không có người chứng hôn, bất quá chúng ta lấy trời làm chứng." Nói xong, liền bắt đầu kéo Lục Vân Đình.

Lục Vân Đình nhìn tiểu kiều thê cho dù uống say nhưng vẫn còn nhớ rõ cùng hắn bái đường, trong mắt ý cười dần dần tăng lên, "Hảo, đều theo ý nàng."

Đây là chỉ hôn lễ thuộc về hai người bọn họ, không có người ngoài, chỉ có nhau.

Lục Vân Đình: Đình Đình trong lòng khổ o(╥﹏╥)o

_______________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi