"Tiểu Yên Nhi, chúng ta buông tha cô ta như vậy, chuyện này không phù hợp với tính cách ghét cái ác như kẻ thù của ngươi!" Xem xong toàn bộ quá trình, lông xù xù đưa ra lời nghi vấn.
"Sao? Ở trong lòng ngươi, ta là một người táo bạo như vậy sao?" Trên mặt Mặc Yên ra vẻ không vui.
"Hắc hắc hắc, sao có thể như thế.
Ngươi luôn luôn là người anh minh thần võ, trí dũng song toàn, đẹp như thiên tiên.." Xuất phát từ an nguy của bản thân, lông xù xù cảm thấy lúc này phải khen cô không ngừng.
Mặc Yên: Vỗ mông ngựa càng ngày càng nhuần nhuyễn, phi phi phi, ai là ngựa chứ!
"Về tiểu trợ lý này, ta đã cẩn thận điều tra qua.
Cô ta đã từng trộm chụp ảnh khi làm trợ lý của các nữ minh tinh khác.
Ảnh chụp đều là mặt tối của những nữ minh tinh kia, sau đó đem ảnh chụp bán cho paparazzi.
Cô ta làm việc rất kín kẽ.
Hơn nữa, trước khi bán ảnh chụp, cô ta đều từ chức, cho nên lâu như vậy mà vẫn không bị người khác phát hiện.
Bạch Tuyết Liên cũng chỉ là tình cờ phát hiện chuyện này, liền lấy chuyện này uy hiếp tiểu trợ lý giúp bản thân làm việc." Mặc Yên mặt không đổi sắc nói lại chuyện mà mình đã điều tra ra được.
"Cô ta làm như vậy là không đúng phải không?" Tuy rằng lông xù xù không hiểu luật pháp của nhân loại lắm, nhưng nó vẫn biết phân biệt thị phi đúng sai.
Chụp lén? Vừa nghe liền biết không phải là chuyện tốt!
"Thực sự là cô ta đã làm chuyện không tốt.
Nhưng sau khi điều tra kỹ càng, ta lại phát hiện cô ta là người rất có nguyên tắc.
Sở dĩ cô ta chụp lén ảnh để bán lấy tiền, cùng với yêu cầu của cô ta ngày hôm nay, đều là bởi vì cô ta cần tiền để chữa bệnh cho cha mẹ.
Đương nhiên, ta cũng sẽ không chấp nhận việc làm của cô ta.
Sai chính là sai, bất luận lấy cái cớ gì cũng không thể trở thành lý do để cô ta tiếp tục sai trái." Mặc Yên cảm thấy cô cần phải kéo chủ đề về trọng điểm một chút, miễn cho lông xù xù nhầm đường lạc lối.
"Ta nói cô ta có nguyên tắc là nói về một chuyện khác.
Lúc trước, cô ta đi theo một nữ minh tinh dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị.
Tiểu trợ lý chụp được ảnh cũng không có bán đi, bởi vì cô ta phát hiện nữ minh tinh kia làm hết thảy là để chữa bệnh cho em trai mắc bệnh tim bẩm sinh.
Hẳn là cô ta cảm thấy đồng bệnh tương liên, không phải bao giờ chụp lén cũng đem đi bán lấy tiền.
Ta cho rằng người này cũng không phải không có thuốc nào cứu được.
So với những người không biết chuyện gì cũng có thể bình luận ác ý trên mạng, cô ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
Lông xù xù lại hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi uy hiếp cô ta làm gì?"
"Hả, cái này à.
Lúc nãy cô ta muốn lợi dụng ta, điểm này làm ta không mấy vui vẻ, cho nên liền hù dọa cô ta một chút!"
Lông xù xù đầu đầy hắc tuyến:.
Ấu! Trĩ! Ta còn tưởng rằng ngươi có âm mưu gì!
Mặc Yên thấy nó không hề lên tiếng, liền đoán được nhất định là nó đang phê phán chính mình ở trong lòng, cô ý vị thâm trường nói: "Ngươi vẫn quá ngây thơ! Nhân tâm rất phức tạp, nó có rất nhiều mặt, ngươi không thể chỉ nhìn một mặt trong đó liền có thể kết luận.."
Bệnh viện, trong phòng bệnh, lúc này ba người đàn ông yên tĩnh không một tiếng động.
Thời điểm Mặc Yên tới, nhìn thấy chính là một màn này.
Có thể là cô đột nhiên xuất hiện đánh vỡ sự yên tĩnh này, cho nên đã có người dẫn đầu mở miệng.
"Vì sao người lại làm như vậy?" Giọng nói của Phó Thanh Trần đầy áp lực, ý cười thường xuất hiện bên khóe mắt cũng biến mất không thấy, "Thời điểm con nói chuyện cùng anh họ, con còn tận lực biện giải giúp người!"
Người đàn ông trên giường bệnh châm chọc cười, "Vì sao tao lại làm như vậy.
Mày nên hỏi người Thịnh gia đã làm cái gì.
Tao chỉ là báo thù mà thôi."
"Hiện tại ông vẫn cảm thấy bản thân không sai sao?" Thịnh Tử Tấn lạnh lùng hỏi.
Phó Nam kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, thanh âm sắc nhọn, "Tao làm gì sai? Nếu không phải bởi vì ông nội của mày, thì sao cha mẹ tao có thể chết.
Đây đều là Thịnh gia thiếu nợ tao.
Tao muốn làm cho Thịnh Quốc Đào đoạn tử tuyệt tôn!"
Thịnh Tử Tấn bị chọc giận, lần đầu tiên Mặc Yên thấy hắn tức giận như vậy.
Cô chỉ thấy hắn bước về phía trước, sau đó đấm Phó Nam một quyền.
Phó Nam vốn có thương tích trong người, liền lăn từ trên giường xuống mặt đất, nửa ngày cũng chưa bò dậy.
Ông ta giống như người điên, nằm trên mặt đất mà nở nụ cười, "Ha hả, thẹn quá hóa giận!"
Thịnh Tử Tấn lấy ra một phong di thư hắn lấy từ nhà cũ cùng với chứng cứ năm đó ném ở trên mặt Phó Nam, "Cha của ông, chắc hẳn ông còn nhớ rõ, xem cho kỹ đi!"
Phó Nam cầm lấy tờ giấy ố vàng cẩn thận xem.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe ông ta lẩm bẩm: "Sao có thể như thế này? Sao có thể?"
Không để ý đến người đàn ông đang điên điên khùng khùng, Thịnh Tử Tấn nhìn Mặc Yên cùng Phó Thanh Trần đang không hiểu chuyện gì, kể lại chuyện cũ đã phủ đầy bụi kia.
Thì ra Phó Nam vốn dĩ tên là Trịnh Nam.
Cha của ông ta là Trịnh Trung Nghĩa, cùng với Thịnh Quốc Đào - ông nội của Thịnh Tử Tấn là chiến hữu.
Năm đó, bọn họ tham gia trận đại chiến cuối cùng, trước khi lên chiến trường họ đều sẽ viết di thư.
Cuối cùng, Thịnh Quốc Đào mang theo một thân trọng thương trở về, Trịnh Trung Nghĩa lại chết ở trên chiến trường, hơn nữa cũng không được truy phong liệt sĩ.
Người ta đồn rằng, nguyên nhân là do Thịnh Quốc Đào nói với bộ đội rằng Trịnh Trung Nghĩa là đào binh.
Tin tức truyền về không lâu, Trịnh mẫu vốn đang bệnh nặng quấn thân cũng chịu không nổi đả kích mà bỏ mình.
Trịnh nam cũng được người Phó gia nhận nuôi, dẫn ra nước ngoài.
Ông ta vẫn luôn mang oán hận với người Thịnh gia.
Chỉ là không chờ đến lúc ông ta báo thù, Thịnh Quốc Đào đã qua đời.
Sau đó, ông ta cố ý tiếp cận Thịnh Thiên Lâm đã thích ông ta từ nhỏ, còn rộng lượng đối xử tử tế với đứa con trai của bà cùng chồng trước, nên ông ta đã lấy được tín nhiệm của người Thịnh gia.
Ông ta hại chết cha mẹ Thịnh Tử Tấn.
Hơn nữa, ông ta vẫn luôn cho vợ mình dùng thuốc độc mãn tính.
Cứ như vậy, ông ta đi từng bước, thực thi kế hoạch báo thù của mình.
"Năm đó, Trịnh Trung Nghĩa thực sự là đào binh.
Bởi vì ông ta quá mức lo lắng cho người vợ sinh bệnh ở nhà cùng con trai nhỏ tuổi.
Cho nên, trên chiến trường ông ta vừa lâm trận đã bỏ chạy.
Hơn nữa, bởi vì hoảng loạn mà ông ta đã bại lộ tung tích, bị địch nhân phát hiện.
Để cứu ông ta, rất nhiều người đã hy sinh, ông nội của anh cũng bởi vì chuyện này nên mới bị trọng thương." Thịnh Tử Tấn bình tĩnh nói ra chân tướng.
Giờ phút này, Phó Nam không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với những người ở đây.
Cái mà ông ta vẫn luôn cho rằng là thù hận, kỳ thật chỉ là một thứ đáng để chê cười.
Vì thế, ông ta đã mất đi quá nhiều, cuối cùng ông ta cảm thấy ngục giam là nơi mà ông ta đáng phải tới.
Trước khi đến cục cảnh sát tự thú, ông ta tìm Thịnh Tử Tấn, cũng không nói được một câu "Thực xin lỗi", mà chỉ nhắc nhở: "Bạch Tuyết Liên có liên hệ với tập đoàn buôn lậu ma túy ở nước ngoài.
Bên người cô ta còn có một đám người liều mạng.
Cô gái mà cậu thích có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Rất nhanh, cảnh sát cũng thông báo kết quả vụ việc công ty dược Thịnh Thế tiêu thụ thuốc giả là sai sự thật.
Bọn họ sợ rút dây động rừng, nên cũng không nhắc tới tên Bạch Tuyết Liên.
Ngược lại là Mặc Yên đem ảnh chụp của Bạch Tuyết Liên phát lên mạng, chính thức tuyên chiến với cô ta.
Bạch Tuyết Liên nhìn thấy bình luận ở trên mạng vẫn nảy sinh tức giận.
Nhưng cô ta cũng không còn để ý nhiều như trước, dưới đáy lòng còn cười nhạo Doãn Diệu Nhan chỉ biết được những kỹ xảo không lên được mặt bàn này.
"Tôi bảo anh điều tra hành trình gần đây của Doãn Diệu Nhan, tra được cái gì rồi?"
"Mấy ngày hôm trước, hình như Doãn Diệu Nhan cùng Thịnh tổng có cãi nhau một trận.
Mấy ngày nay bọn họ cũng chưa từng liên hệ.
Mỗi ngày, Doãn Diệu Nhan hoặc là ở nhà, hoặc là đi đến một địa phương hẻo lánh.
Nghe nói chương trình của cô ta có ratings rất cao, có thể cô ta đang tìm địa điểm quay chụp cho mùa hai." Hắc Long cảm thấy chuyện này hết thảy đều rất bình thường, nhưng có thể là bởi vì hắn thường xuyên ở trong cảm giác nguy hiểm, cho nên hắn cảm thấy trong lòng bất an, giống như bình yên trước cơn bão..