Đại hoàng tử Cảnh Thần, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh.
Nghe nói đây là bệnh từ khi còn ở trong bụng mẹ.
Sau khi sinh ra hắn không lâu, Hoàng Hậu liền mắc bệnh qua đời.
Thời điểm Đại hoàng tử ở trong hoàng cung, cơ hồ cũng không ra khỏi chính điện của mình.
Sau khi thành niên dọn ra phủ hoàng tử, cũng không hề ra khỏi phủ đệ.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng rất hiếm khi nhìn thấy đích trưởng tử của ông ta, cho nên quan hệ của bọn họ cũng không quá gần gũi.
Hôm nay, Đại hoàng tử này đột nhiên xuất hiện ở trong yến hội, hơn nữa còn mở miệng muốn thú biểu muội của mình làm phi.
Chuyện này không chỉ làm những người khác ở đây cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng phải ngây người.
Ông ta bỗng nhiên nghĩ đến bản thân có đông đảo con nối dõi, nhưng hình như chỉ có hai hoàng tử.
Người trước mắt là người mà ông ta cơ hồ chưa bao giờ chú ý tới, đúng thật là con vợ cả của ông ta.
Đứa nhỏ này vẫn luôn gặp chuyện không may.
Trong nháy mắt, trong lòng Hoàng Thượng liền tràn ngập cảm giác áy náy cùng thương tiếc, động đến tình cha mà ông ta chưa bao giờ có.
"Thần nhi, đến trước mặt phụ hoàng! Để phụ hoàng nhìn ngươi một chút!" Kiến Văn đế dùng thanh âm từ ái, nhẹ giọng kêu Đại hoàng tử đi qua.
Tuy rằng Cảnh Thần có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời mà đi ra phía trước, "Phụ hoàng!"
Kiến Văn đế ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt đầy bệnh trạng của Cảnh Thần, trong lòng càng thêm áy náy.
Ông ta nâng tay lên, sờ sờ đầu Cảnh Thần, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, nở nụ cười mang theo từ ái nói: "Thần nhi đã trưởng thành rồi, cũng nên cưới vợ sinh con! Thần nhi thích ai, phụ hoàng đều sẽ tứ hôn cho ngươi!"
Cảnh Thần nhìn phụ hoàng ở trước mắt lộ vẻ từ ái, trong lòng có một chút xúc động.
Nhưng hắn đã sớm qua cái tuổi khát vọng tình thương của cha rồi, chỉ là có chút cảm xúc mà thôi, "Phụ hoàng, nhi thần vừa ý với biểu muội Tả Phiên Phiên! Còn thỉnh phụ hoàng thành toàn!" Hắn nói lại một lần.
"Tốt! Vẫn là ánh mắt của Thần nhi tốt! Tả tiểu thư hiền thục ôn lương, nhạy bén thông tuệ, có thể gả vào hoàng thất! Hôm nay, phong nàng làm chính phi của Đại hoàng tử, năm sau thành hôn!" Kiến Văn đế cao giọng nói.
Quần thần phía dưới lại vang lên một trận chúc mừng.
Mặc Yên thấy vậy, cười có chút ẩn ý.
Lông xù xù ở trong không gian cũng cười không ngừng, bộ dáng tùy thời chuẩn bị xem kịch vui.
Ngược lại, sắc mặt của Cảnh Tư lại có chút không tốt, nổi giận đùng đùng mà nói: "Cảnh Thần nghĩ như thế nào vậy chứ, cái loại nữ nhân như Tả Phiên Phiên này vừa thấy liền biết chính là dạng cố làm ra vẻ.
Bộ dáng tỏ ra vẻ của nàng ta thoạt nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Sao hắn lại coi trọng nàng ta chứ? Mắt mù sao?"
Mặc Yên có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của Cảnh Tư.
Lâm Thành nhìn ra nghi hoặc của phu nhân, giải thích: "Từ nhỏ, cảm tình của chủ tử cùng Đại hoàng tử vẫn luôn rất tốt.
Hiện tại vẫn thường xuyên đi đến phủ Đại hoàng tử làm khách.
Đại hoàng tử có thể nói là bằng hữu duy nhất của chủ tử! Cho nên chủ tử mới kích động như vậy!"
"Sao ngươi có thể nói người ta mắt mù chứ? Ta cảm thấy hắn là đơn thuần, chưa tiếp xúc qua nữ nhân.
Cho nên, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân vô cùng quan tâm đến hắn, hắn sẽ sinh ra hảo cảm.
Đây là chuyện bình thường mà! Đâu giống ngươi, tiếp xúc qua nhiều loại nữ nhân muôn hình muôn vẻ, tất nhiên có thể dễ dàng phân biệt được ai là thật tình, ai là giả ý!" Mặc Yên cười như không cười mà nhìn Cảnh Tư, có ý trêu chọc hắn.
Vừa nghe Mặc Yên nói như vậy, Cảnh Tư cũng không rảnh lo tức giận huynh đệ tốt của chính mình bị người ta lừa nữa.
Hắn vội vàng nắm lấy tay Mặc Yên, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thanh Thanh, ta không tiếp xúc qua bất kỳ nữ nhân nào, ta thề, là thật sự! Ta chỉ mới tiếp xúc với một mình nàng!"
Trước mắt có cung nữ đi qua, đổi bầu rượu mới, rót cho Mặc Yên một chén rượu, "Ta cũng chưa nói cái gì mà! Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Chột dạ sao?" Chờ cung nữ đi rồi, Mặc Yên mới nói tiếp.
"Lương tâm của ta cũng chẳng có gì để cắt rứt! Ta còn không phải đang sợ nàng tức giận hay sao!" Cảnh Tư quơ quơ tay Mặc Yên, ngữ khí có chút giống đang làm nũng.
"Trêu huynh thôi!" Khóe miệng Mặc Yên gợi lên một nụ cười, cầm lấy chén rượu trên bàn liền chuẩn bị đưa lên bên miệng.
Cảnh Tư lập tức ngăn nàng lại, "Đã nói nàng đừng nên ăn loạn thức ăn trong yến hội.
Nàng nhìn xem, vừa rồi nàng đã ăn bao nhiêu đồ vật! Rượu mới đưa tới này cũng đừng uống nữa, ai biết bên trong có những thứ khác hay không!"
Mặc Yên nhìn chén rượu trước mắt, sau đó quét qua đám người.
Hình như vừa rồi cũng chỉ có bàn của bọn họ là có rượu mới.
Trong lòng nghi hoặc, nàng liền để lông xù xù kiểm tra một chút, kết quả thật đúng là có vấn đề.
"Ai nha! Ai lại vô sỉ như vậy! Dùng loại dược này nữa chứ! Đây là xuân dược!" Bỏ ra một tia linh khí, lông xù xù giống như đụng trúng đồ vật gì ghê tởm lắm, lập tức liền dựng lông!
"Mặc kệ là ai, tóm lại cũng không khỏi liên quan đến mấy người kia! Lông xù xù, ngươi đổi cái ly của ta với cái ly của Tả Phiên Phiên, có thể làm được không?" Mặc Yên hạ mắt xuống, nghĩ ra một ý đồ xấu.
Lông xù xù bị sặc một chút, "Ngươi quá xấu xa rồi! Bất quá, ta thích!" Nó cười hì hì, sau đó liền đổi ly rượu của Mặc Yên và Tả Phiên Phiên, còn nhân tiện tặng kèm một ít tro bụi.
Tả Phiên Phiên hít phải tro bụi nên bị sặc, theo bản năng bưng ly rượu trên bàn lên uống.
Kiến Văn đế thấy bản thân đã đạt được mục đích, rất nhanh liền rời khỏi yến hội.
Những người khác thấy Hoàng Thượng đi rồi, cũng không còn hào hứng, liền mang theo người nhà đi về phía cửa cung.
Xe ngựa của mỗi nhà đều ngừng ở bên ngoài cửa cung.
Bởi vì thừa tướng là chức quan lớn nhất.
Cho nên xe ngựa của Tả gia được ngừng ở trước cửa cung.
Mặc Yên cũng rời đi theo đám người.
Cảnh Tư đã bị thái giám bên người hoàng đế gọi đi rồi, không cần nghĩ cũng biết hoàng đế sẽ nói cái gì.
Mặc Yên liền mang theo Lâm Thành đi bộ ra ngoài.
Chưa đi được bao xa, đã bị Nhị hoàng tử Cảnh Hồng đột nhiên đi ra ngăn cản.
"Úc tướng quân, bổn hoàng tử có chuyện muốn nói với ngươi!" Nhị hoàng tử mang theo vẻ mặt cao ngạo, phảng phất giống như nói chuyện với Mặc Yên là hắn đã cho nàng một ân huệ lớn.
Mặc Yên: Người hạ dược tới rồi!
"Nhị hoàng tử muốn nói cái gì?" Trên mặt Mặc Yên treo một nụ cười nhàn nhạt.
Cảnh Hồng nhìn đám người xung quanh, "Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, đi theo ta! Chỉ một mình ngươi thôi!" Hắn ta liếc Lâm Thành một cái.
Đây không phải là hộ vệ của Cảnh Tư hay sao? Vì sao lại đi theo Úc Thanh?
Nghe ngữ khí mệnh lệnh này, biểu tình Mặc Yên vẫn nhàn nhạt, nghe lời đi theo hắn ta, để Lâm Thành ở lại tại chỗ.
Trong một hoa viên hẻo lánh, Nhị hoàng tử đưa lưng về phía Mặc Yên, hắn ta dừng bước chân
"Nơi này không có ai, Nhị hoàng tử có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi! Không có việc gì, ta liền.." Mặc Yên vừa mới mở miệng, liền thấy Cảnh Hồng ở trước mắt đột nhiên đánh úp về phía mình.
Mặc Yên nhếch khóe miệng, không tránh, trực tiếp đón nhận, chiến đấu với Nhị hoàng tử.
Chẳng bao lâu sau, Cảnh Hồng liền bại trận.
Trong lòng hắn thất kinh, không nghĩ tới võ công Úc Thanh lại cao cường như thế! May mắn hắn ta đã nghe lời Tả Phiên Phiên mà đã chuẩn bị trước.
Hắn ta ra hiệu với những người ở trong chỗ tối, vài bóng đen liền chạy ra từ phía bụi hoa, trong khoảnh khắc liền vây quanh Mặc Yên.
Mặc Yên không chút hoang mang, hướng về phía Cảnh Hồng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trong lòng Cảnh Hồng nảy lên một tầng bất an, muốn mau chóng bắt lấy nàng.
Vì thế, hắn ta chủ động đến gần, để tùy thời ra tay.
Lại không nghĩ tới Mặc Yên sẽ xoay người, bấm vào một cái huyệt vị nào đó của hắn ta.
Cảnh Hồng hoảng sợ, phát hiện cả người vô lực, miệng không thể nói.
Càng làm cho hắn hoảng sợ hơn chính là, Mặc Yên đỡ lấy hắn, làm bộ còn đang chiến đấu, sau đó dùng giọng nói của Cảnh Hồng hạ lệnh với đám hắc y nhân kia, "Kế hoạch có biến! Các ngươi về phủ trước!" Cái ngữ khí ra lệnh của Nhị hoàng tử cũng được nàng học giống nhau như đúc.
Vì thế, đám hắc y nhân cũng không hề có hoài nghi.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Cảnh Hồng, bọn chúng nhanh chóng rời đi..