[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



"Lâm thống lĩnh, ngươi quá coi thường chúng ta rồi! Tướng quân đối xử với chúng ta tốt như vậy, cho dù có bỏ cái mạng này, chúng ta cũng sẽ không làm tướng quân thất vọng buồn lòng!" Một đại hán hét lên.
Mạnh lão được người đỡ, chậm rãi đi tới phía trước, "Con người đều ích kỷ, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng của chính mình, đừng nói là đẩy người khác đi, cho dù bảo chúng ta giết người, lão hủ cảm thấy cũng sẽ có người đi làm! Bất quá, đó đều là suy nghĩ trước kia! Người Úc gia đã sớm cột vào chung với bá tánh ở Nhạn Nam quan.

Nếu có người nào hồ đồ, muốn dùng mạng của Úc tướng quân đổi lấy mạng của chính mình, lão hủ chính là người đầu tiên không đáp ứng!"
"Tuy rằng chúng ta chưa từng đọc sách, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu! Nếu không có Úc tướng quân, Nhạn Nam quan này đã thật sự biến thành địa bàn của Xiêm La quốc! Đến lúc đó, chúng ta trở thành cái gì? Tù binh! Cái gì được gọi là tù binh, đó là không còn được sống như con người nữa! Liền giống như súc vật, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào!" Một nam nhân đội khăn, bộ dáng giống như thư sinh, lòng đầy căm phẫn mà nói.
Lâm Thành không nói gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm phương hướng tường thành.
Nếu thật sự xuất hiện kết quả tồi tệ nhất, Lâm Thành hắn nhất định sẽ thề sống chết bảo hộ phu nhân! Còn bá tánh một thành này sao! Kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn thì cũng không cần thiết được tồn tại!
Lúc này, Mặc Yên đã đứng ở trên tường thành nhìn về phương xa.

Đại quân Xiêm La quốc mênh mông, không nhìn được điểm cuối, đã nguy cấp đến mức không thể ngăn cản!
Toàn thân tướng sĩ Xiêm La quốc đều được áo giáp bảo hộ kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, đi đầu là một đám bộ binh cầm khiên, toàn bộ đại quân được phòng hộ giống như thùng sắt.


Chủ tướng quân đội ở trên chiến xa, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng Mặc Yên biết người kia nhất định chính là Tả Phiên Phiên!
Xem ra bọn họ đã khắc sâu thất bại lần trước!
Mặc Yên thấy có một người cưỡi ngựa đi ra từ đại quân, hình như là một phó tướng.

Các binh lính khác đã được huấn luyện tốt, để lộ ra cho gã một con đường.

Ngay sau khi gã đi ra liền lập tức khép khe hở lại.

Phó tướng kia cưỡi ngựa đi đến trước cửa thành, tay cầm một thanh trường thương*, cao giọng nói: "Các bá tánh Nhạn Nam quan nghe đây! Hôm nay, 50 vạn đại quân Xiêm La quốc của chúng ta sẽ công phá cửa thành! Nếu các ngươi nhanh chóng đầu hàng thì chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống! Cho dù có cố gắng chống lại thì cũng chỉ có một con đường chết thôi! Thức thời thì lập tức mở cửa thành ra cho chúng ta tiến vào!"
*giáo, một loại vũ khí
"Ngươi nói mở cửa thành ra thì chúng ta liền phải nghe lời ngươi sao! Ai biết được sau khi các ngươi tiến vào có đại khai sát giới hay không!"
"Đúng vậy! Nhỡ đâu các ngươi phát rồ lên, tàn sát dân trong thành thì phải làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà nếu không mở, thì chúng ta cũng thủ thành không được mà! Nói không chừng bọn họ sẽ giữ chữ tín thì sao!" Một nam nhân vóc dáng gầy yếu mở miệng nói.

"Nói cũng đúng! Hay là đầu hàng đi! Có thể giữ mạng là được!"
Bá tánh Nhạn Nam quan nghe phó tướng nói liền bắt đầu tranh luận, đại khái chia làm ba phái.

Phái thứ nhất ngoan cố bảo thủ, kiên quyết không mở cửa thành.

Phái thứ hai chủ trương đầu hàng để giữ mạng.

Còn phái thứ ba thì đang phân vân, chuẩn bị tùy thời thay đổi.
Phó tướng thấy vậy liền mừng thầm trong bụng, cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, "Các ngươi rốt cuộc muốn thương lượng tới khi nào? Chủ tướng của chúng ta tâm địa lương thiện, không đành lòng nhìn thảm trạng xác chết khắp nơi! Cho nên, các ngươi chỉ cần giao Úc tướng quân ra đây, chúng ta sẽ buông tha cho tánh mạng của bá tánh một thành các ngươi! Dùng một người đổi lấy một tòa thành, quá có lời rồi! Chuyện này vốn dĩ là ân oán của chủ tướng chúng ta cùng với Úc tướng quân của các ngươi! Sẽ không liên lụy đến các ngươi! Các ngươi cứ suy xét tiếp đi!"
Trong lúc nhất thời, ba phái biến thành hai phái, càng ngày càng có nhiều người chủ trương giao Úc Thanh ra để bảo mệnh, chỉ có một bộ phận nhỏ còn kiên trì.
"Các ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không! Úc tướng quân có ân với chúng ta! Các ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa!" Một lão nhân run rẩy nói.

Một đại hán không để bụng, nói, "Ông đã sống một đống tuổi như vậy, cũng đủ rồi! Chúng ta còn chưa sống đủ đâu! Úc tướng quân có ân đối với chúng ta, nhưng không phải nàng đã nói là không cần chúng ta báo đáp sao? Hơn nữa, chỉ cần một mình nàng chết, tất cả chúng ta đều không cần phải chết.

Vì mọi người, Úc tướng quân hẳn sẽ không ngại hy sinh thêm một chút đâu! Mọi người thấy có đúng không?"
"Đúng!" Trong lúc nhất thời, lời nói của đại hán được đại bộ phận ủng hộ.
Ban đầu còn có một bộ phận niệm tình tướng quân có ân với bọn họ, bây giờ cũng bắt đầu dao động.
Phó tướng cảm thấy thời cơ đã đến.

Vì thế, cuối cùng gã còn thêm dầu vào lửa, "Còn chưa quyết định được sao? Vậy thì ta lại giúp các ngươi một phen! Có phải các ngươi cảm thấy ngực rất đau hay không?"
"A! Lại bắt đầu đau! Càng ngày càng đau! Gần đây bị làm sao vậy?"
"Ngươi cũng đau phải không? Ta cho rằng chỉ có một mình ta đau! Đây là có chuyện gì?"
"Bởi vì các ngươi trúng kịch độc!" Phó tướng cười gian, cho dù cách khôi giáp cũng có thể nhìn thấy được sự đắc ý trong ánh mắt của gã, "Đây là một ngày cuối cùng! Nếu không được ăn giải dược, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!"
"Ngươi..

tiểu nhân đê tiện, vô sỉ!"
"Hiện tại, nếu không muốn chết thì lập tức trói Úc tướng quân lại! Sau đó mở cửa thành ra! Chờ đại quân vào được thành thì sẽ phát giải dược cho các ngươi!" Phó tướng tự tin mười phần, ra mệnh lệnh.

Các bá tánh xông lên tường thành, chẳng bao lâu sau đã trói được Mặc Yên, "Úc tướng quân, xin đắc tội! Chúng ta cũng là bất đắc dĩ! Chờ sau khi ngài chết, chúng ta nhất định sẽ tế bái ngài mỗi năm!"
Mặc Yên lạnh lùng nói, "Không cần các ngươi giả vờ hảo tâm! Dối trá! Là Úc Thanh ta mắt bị mù, không ngờ lại cứu một đám tiểu nhân ích kỷ như các ngươi! Các ngươi cho rằng bọn họ thật sự sẽ cho các ngươi giải dược sao? Nằm mơ! Bọn họ chẳng qua là muốn lợi dụng các ngươi mà thôi!"
"Được rồi! Tướng quân cũng không cần ở chỗ này châm ngòi ly gián! Dù sao ngài cũng không tránh được một kiếp hôm nay! Dẫn nàng đi!" Đại hán dẫn đầu quát.
Mặc Yên bị mang xuống tường thành, một bác gái đi lên trước, nhỏ giọng răn dạy đại hán, "Sao có thể nói chuyện với tướng quân như vậy?"
Đại hán cười, gãi gãi đầu, "Không phải là ta muốn chân thật một chút sao!"
Mặc Yên cười khích lệ, "Làm không tồi! Mọi người đều làm vô cùng tốt!"
Các bá tánh đều không còn sự lạnh nhạt ích kỷ như khi nãy, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp cùng thân thiết.
Chỉ có Lâm Thành vẫn chau mày, vẻ mặt lo lắng, "Phu nhân, hay là thôi đi!"
"Đúng vậy! Tướng quân, chuyện này quá nguy hiểm! Đó là đầm rồng hang hổ, chúng ta không thể để ngài đi một mình! Tuy rằng chúng ta không có công phu, nhưng vẫn có một thân sức lực! Chúng ta sẽ liều mạng với đám cẩu tạp chủng này!"
Các bá tánh cũng sôi nổi khuyên can, chỉ là Mặc Yên đã quyết định đi.
"Tả Phiên Phiên sẽ không để ta chết dễ dàng như vậy, nàng ta nhất định muốn cho ta sống không bằng chết! Cho nên, tạm thời ta sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng! Chút nữa, ta vừa ra, các ngươi liền phải đóng chặt cổng thành! Dùng những thứ mà chúng ta đã chuẩn bị trước! Di chuyển tơ liễu còn dư lại và hỏa tiễn lên trên tường thành, một khi quân địch muốn công thành, Lâm Thành liền hạ lệnh thả xuống! Chỉ cần kéo dài trong chốc lát, là có thể bảo vệ được thành!" Mặc Yên không yên tâm, lại dặn dò thêm một lần.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi