[QUYỂN 1] Ý - CON NGƯỜI TÔI

Sau bữa tiệc BBQ, chúng tôi nhà ai nấy về. Riêng Vu Tư, cậu ấy đã gọi xe đến và đưa tôi về đến tận nhà.

Khi ở trong xe, bầu không khí giữa chúng tôi có chút ngột ngạt. Nhiều lần tôi muốn gợi chuyện nhưng rồi những lời mà Uyên đã nói cứ ám ảnh tôi mãi.

Các cậu biết đấy, khi không có việc gì xảy ra thì mình nghĩ gì cũng được, làm gì cũng không sao. Nhưng cứ nghe thấy một tin đồn, dù là đúng hay sai thì nó vẫn là đòn tâm lý khó đỡ nhất.

Tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi đang cố gắng để không trở nên nghi ngờ, nhưng tôi cứ nghĩ mãi không ngừng về hành động thân mật mà Uyên bảo.

Mặc dù biết rằng chuyện gì cũng nên hỏi thẳng người trong cuộc, thế nhưng tôi sợ nhận cái đáp án từ Vu Tư lắm. Tôi sợ vì tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ tự động chuyển câu trả lời đó thành một lời ngụy biện.

Đó là phản ứng của tất cả mọi người khi mà lòng tin đã bị lung lay.

" Ý, không có chuyện gì chứ?" Vu Tư nghiêng đầu qua nhìn tôi.

Kéo lại dòng suy nghĩ của mình, tôi ngáp khẽ một tiếng:

" Tớ ăn no nên buồn ngủ rồi."

" Không phải. Khi nãy Uyên đã nói gì vậy?"

Tôi định nhắm mắt giả vờ ngủ thì Vu Tư đã giữ lấy tay tôi, nắm rất chặt. Lòng bàn tay cậu ấy khá lạnh, áp vào tay tôi như hai thái cực.

Nhìn Vu Tư, tôi dụi mắt, thật sự thì tôi buồn ngủ lắm rồi.

" Uyên hỏi tớ dùng dầu gội gì mà tóc mượt với thơm như này."

Vu Tư không buông tay, mắt nheo lại đánh giá độ chân thật. Tôi bình tĩnh đem tóc mình nâng lên, chạm vào một bên mặt Vu Tư.

" Mượt mà, thấy không?"

"..." Vu Tư không nói gì nữa, ấn đầu tôi đặt lên vai cậu ấy, bảo tôi ngủ đi.

Sau đó, tôi nhắm mắt ngủ thật.

Khi xe dừng lại thì tôi cũng choàng tỉnh. Nhìn thấy nhà mình hiện ra, hai mắt tôi mở to hơn. Rồi tôi chỉnh trang lại y phục, định tạm biệt Vu Tư một tiếng xong xuống xe thì bị cậu ấy giữ lại.

Vu Tư bất ngờ ôm lấy tôi, cứ ôm như thế mà không nói gì cả. Được một lúc, cậu ấy buông tôi ra, nói khẽ:

" Nghỉ ngơi đi."

Đêm hôm ấy, tôi không thể chợp mắt ngủ được. Nằm trên giường, mặt vùi vào chăn bông, tưởng tượng cảnh Kim Chi với Vu Tư gần gũi thân mật là tôi lại nhăn mặt nhăn mũi, cào cào vào gối ôm.

Không được không được, mình nghĩ linh tinh quá đi mất!!!

Nhắm mắt lại, tôi tự đào thải những hình ảnh chẳng vui vẻ hay ho gì ra khỏi đầu, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau đến thật nhanh. Ánh nắng mặt trời là đồng hồ báo thức hiệu quả nhất của tôi. Nhiệt độ tăng lên làm tôi phải vung mền vung gối, bật dậy đem đồ đi tắm ngay.

Chuẩn bị xong cả, tôi bước xuống nhà thì nghe mẹ bảo có bạn tôi đến đón đi học. Trong đầu nghĩ ngay đến Vu Tư.

Liếc mắt nhìn ra cửa sổ, tôi thấy chiếc xe hơi màu đen, quả nhiên là Vu Tư. Sao hôm nay lại đến đón tôi đi học nhỉ?

Mẹ đứng trong bếp hỏi tôi:

" Đó là ai vậy con? Nhìn có vẻ là nhà giàu lắm!"

Tôi đeo cặp lên vai, mỉm cười nhìn mẹ:

" Vâng, cậu ấy tên Vu Tư, gia đình khá giả lắm ạ. Thôi con đi học mẹ nhé."

Bước ra ngoài sân, đến trước chiếc xe hơi kia, thuần thục mở cửa rồi ngồi vào. Chẳng bù cho những ngày đầu tiên ngồi trên xe của Vu Tư, tôi còn không biết mở cửa xe...

" Sao hôm nay cậu lại đến đón tớ thế?"

Vu Tư gác tay lên thành cửa kính, gương mặt có chút lạnh nhạt trả lời:

" Muốn đón thôi."

Nhìn người kia một cái, tôi không nói gì nữa. Trên đường đến trường, chúng tôi cư nhiên không nói thêm nửa lời.

Vào đến cổng, tôi nhìn thấy Bách Tình vừa mới mua đồ ăn sáng, định giơ tay chào một cái thì Vu Tư đã bắt lấy tay tôi, kéo mạnh lại.

" Vu Tư cậu..."

Tôi không thể chào Bách Tình mà ngược lại còn phải đuổi theo bước chân của Vu Tư.

Ngồi vào chỗ, tôi ấm ức xoa xoa cổ tay của mình bị Vu Tư nắm đến đỏ. Sau đó tôi quay sang phía cậu ấy, quyết định hỏi thẳng.

" Nè Vu Tư, cậu có biết Kim Chi lớp 9A9 không?"

Vu Tư đang lấy điện thoại ra chơi game thì bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cũng sững sốt lắm.

Nhìn biểu tình đó không hiểu sao tôi lại hụt hẫng đến vậy, lo lắng đến vậy. Ánh mắt đó nghĩa là cậu ấy biết Kim Chi? Có khi còn biết rất rõ nữa...

" Có gì sao?" Vu Tư ngồi thẳng dậy đáp.

Tôi nghịch nghịch cây bút chì, cố ý tạo ra một câu chuyện khác để nói thay cho chuyện mà Uyên kể.

" À hôm bữa trong phòng vệ sinh, tớ vô tình nghe thấy một số nữ sinh nói chuyện. Họ có vẻ là bạn chung nhóm, nói đến Kim Chi. Họ bảo Kim Chi đang theo đuổi cậu, theo đuổi rất nhiệt tình..."

Nói xong, tôi lén quan sát biểu tình trên mặt Vu Tư, thấy cậu ấy đã bình thản trở lại rồi.

" Chuyện từ năm ngoái rồi, bây giờ hỏi thì có ích gì?"

Năm ngoái? Ừ đúng rồi, Uyên cũng bảo là Kim Chi theo đuổi Vu Tư từ năm ngoái, còn gì nữa nhỉ?

Tôi có cảm giác giống như mình bỏ sót một chi tiết nào đó rồi ấy, nhưng hiện tại không nhớ ra. Năm ngoái thì có sự kiện gì nữa nhỉ?

Siết nhẹ cây bút chì, tôi cố nhớ lại những gì Uyên nói ngày hôm qua.

" Hình như năm ngoái cậu với Vu Tư không thân lắm nên không biết đó thôi..."

Giống như bị một đòn đánh vào ngực, cả người tôi khẽ giật lên một cái. Ánh mắt sững sốt nhìn sang phía Vu Tư, tôi hít sâu một hơi, hỏi:

" Vu Tư, năm ngoái khi Kim Chi theo đuổi cậu, chúng ta...thân chưa?"

Vu Tư lần này có vẻ nghiêm trọng hơn khi nãy nhiều lắm. Cậu ấy trầm mặc một chút rồi lên tiếng:

" Khi đó chưa thân, vì mới bị từ chối. Sau này quen rồi, con nhỏ đó cũng không còn lộ liễu nữa."

Ra là thế.

Tôi chốc chốc thở nhẹ một hơi, có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.

Lúc này Vu Tư mới ngồi gần lại, hôn xuống tóc tôi một cái, " Quên chuyện đó đi. Hiện tại cũng không có quan hệ gì với nhỏ đấy cả. Ghen lung tung thì coi chừng."

Tôi gỡ cánh tay của Vu Tư, bĩu môi khinh khỉnh.

Đây không ghen thì là không thích cậu đó. Ghen chỉ là một biểu hiện của yêu thích quá độ thôi mà.

Chuyện của Kim Chi, tôi cũng đã gỡ được phần nào suy nghĩ trong lòng. Mặc dù không thể hoàn toàn quên mất nhưng ít ra tôi đã tin tưởng lại được rồi.

Trong giờ Địa, cô giáo bảo Uyên đi xuống thư viện đem một số bản vẽ mẫu lên giúp cô, lúc đó Vu Tư cũng đứng dậy mà nói:

" Để em giúp Uyên."

Uyên khi đó có hơi sững ra nhìn Vu Tư hôm nay lại tốt tính đột xuất như vậy. Sau khi hai người rời khỏi lớp, tôi chợt nảy sinh tò mò với bất an nên đã xin phép cô đi vệ sinh, đuổi theo phía sau hai người họ.

Nhìn tôi hiện tại giống một con nhỏ biến thái đi rình rập người ta quá đi mất. Cẩn thận đuổi theo một lúc, tôi nấp phía sau bức tường, nơi mà Vu Tư với Uyên đã sớm dừng lại.

Vu Tư bắt cô nàng đứng lại, nói chuyện gì đó.

" Cậu đã nói gì với Ý vậy?"

" Ý??"

" Phi ấy. Hôm qua hai người đã nói gì?"

"... Sao ông không đi hỏi Phi đi!"

" Tôi nghiêm túc đó, đừng có chọc tôi điên lên."

" Cái đó...tui không muốn Phi bị con Chi nó tổn thương thôi. Ông cũng biết con đó ghê gớm đến cỡ nào mà còn dây dưa nữa. Đừng có chối nha! Hôm bữa tui thấy hai người làm, ư..."

Làm, làm gì?

Tôi ngẩn người không biết trong đầu mình đang nghĩ tới cái gì nữa. Cẩn thận xoay người lại, tôi nghiêng đầu nhìn thì thấy Vu Tư đang bịt kín miệng Uyên lại, ra hiệu nói nhỏ một chút.

" Đừng bảo hôm qua Uyên nói cái chuyện đấy cho Phi nghe?"

Uyên cúi mặt, " Xin lỗi, tui chỉ không muốn Phi bị gì thôi. Ông không thấy năm nay nó tấn công lắm hả? Tui không hiểu sao Phi hiền vậy luôn đó. Nếu hôm qua Phi không thừa nhận thì tui cũng không biết hai người quen nhau này kia luôn. Sao hai người quen mà ông còn...còn như vậy!"

" Đã bảo là hiểu lầm, tôi cần quái gì phải giải thích với Uyên? Tôi chỉ cần Phi tin tôi thôi."

"... Tui biết mà, nhưng tui chỉ nói thế thôi."

" Làm ơn đi, đừng nói lại chuyện quá khứ nữa, có được không? Tôi xin Uyên đấy, cứ như bây giờ là tốt rồi. Tôi đảm bảo Phi không bị gì cả!"

"... Ừ."

Rốt cục thì còn bao nhiêu chuyện mà tôi vô tình bỏ qua nữa vậy? Năm ngoái đã xảy ra bao nhiêu thứ mà tôi không thể nhớ được? Vu Tư có thể giấu tôi nhiều chuyện như vậy không?

Không nghe thấy động tĩnh gì nữa, tôi mới nhẹ nhàng rời khỏi chỗ đó, trở về lớp học. Trên đường đi về thì gặp oan gia.

Ngẩng mặt nhìn thấy Kim Chi, tôi chỉ hờ hững nhìn một cái rồi lướt qua. Không nghĩ nó lại cố tình kéo tôi lại, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu chua ngoa.

" Đi đâu thế kẻ mồi chài?"

Kẻ mồi chài?

Kim Chi khẽ hừ một tiếng, " Đừng vờ vịt với tao đi. Không ngờ hai học sinh vừa chuyển đến đây cũng dính phải lưới của mày, kinh thật đó! Không phải mày đang quen Vu Tư hả? Sao vậy? Định bắt cá ba tay?? Chà, định ăn luôn cả ba cơ đấy!"

Tôi còn đang ngổn ngang nhiều thứ trong đầu, lại bị một con nhỏ thần kinh không ổn định quấy rầy khiêu khích, tôi suýt nữa thì...

Kim Chi lại cười một tiếng, " Nè, hay nhường Vu Tư cho tao đi. Đảm bảo là tao sẽ yêu thương Vu Tư hơn mày đó~."

Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh chăm sóc ân cần ôn nhu của Vu Tư không hiểu sao lại xuất hiện. Cho dù tôi có nổi giận thế nào đi nữa nhưng cứ nhìn thấy hình ảnh đó, tôi không còn tí nóng nảy trong người.

Vu Tư rất thương tôi, thật sự.

Cho nên tôi càng không có quyền nghi ngờ cậu ấy. Nhưng tôi thấy rất lo lắng, tôi sợ, sợ mất thứ quan trọng đối với mình.

Tôi sớm quen với việc có Vu Tư ở bên cạnh mỗi ngày, quen với việc chịu đựng những lần nghiêm túc của cậu ấy, quen với việc nhìn thấy người đó giận vì ghen.

Nhiều thứ lắm, tôi không đánh mất Vu Tư đâu!!!

Ngước mắt nhìn Kim Chi đang hả hê khiêu khích, tôi chẳng hiểu vì sao lại bật cười, khóe môi nhếch lên trông thật gian xảo.

" Có một số người đúng là kỳ lạ thật đấy. Không hiểu lý do gì lại nghiện ăn miếng kẹo cao su mà người ta đã nhai đến chán rồi vứt đi."

Kim Chi trừng lớn mắt, " Mày nói cái gì?"

Tôi quan sát biểu tình kia, khẽ cười một cái, " Nhưng mà tiếc thật, tôi thấy vị kẹo còn ngọt lắm, ngon nữa, vẫn dai, chắc là còn lâu lắm mới chán. Hy vọng là Kim Chi có thể đợi đến ngày đó."

" Mày!!" Kim Chi nhanh chóng vung tay lên toang đánh tôi nhưng ngay lập tức bị ngăn lại.

Tôi liếc nhìn hình dáng bên cạnh con nhỏ, nhìn hai người tay chạm tay, tôi bất giác khó chịu.

" Định làm gì đấy? Chán sống rồi?" Vu Tư hất mạnh tay Kim Chi qua một bên.

" Vu Tư, là nó khiêu khích tớ!"

Buồn cười thật.

Tôi cúi mặt cười nhạt một cái rồi quay lưng, không nói thêm nửa lời mà đi về lớp. Suốt cả buổi học, chúng tôi không ai nói với ai câu nào.

Khi chuông giải lao reo lên, tôi sắp xếp tập vở rồi đứng dậy. Lúc này Vu Tư mới giữ tay tôi, lên tiếng:

" Nói chuyện một chút đi."

Tôi cúi mặt, nói nhỏ, " Tớ đi vệ sinh."

"... Được."

Vào đến phòng vệ sinh, tôi mới cảm thấy có chút thoải mái, mặc dù không khí thì ô nhiễm hơn bên ngoài kia nhiều. Mở vòi nước, tôi hứng một hớp nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo.

Sau đó đi vào phòng kín giải quyết nỗi buồn.

Ấn nước xả xong, toang bước ra ngoài thì tôi nghe thấy một loạt âm thanh tíu tít như đang thì thầm bàn tán. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ trên cao đổ xuống một trận nước lạnh như đá.

Từ mái tóc đến quần áo của tôi đều ướt sũng, nước vẫn còn rơi xuống nền nhà từng giọt, từng giọt.

Cảnh tượng này xảy đến bất ngờ quá làm tôi đứng lặng một chỗ không biết phải làm gì. Trơ mắt nhìn vào cánh cửa đối diện, tôi không muốn ra ngoài đó.

Sao lại có người hành động thiếu đạo đức như vậy?

" Nó chết trong đấy rồi à?"

" Ê biến thái, mau ra đây xem!"

Tôi run rẫy chạm lên chốt khóa, vặn một cái, mở cửa. Trước khi để tôi nhìn rõ mặt từng người thì trên mặt tôi đã dính đầy một thứ trắng trắng, giống như...bột.

Cả người vốn dĩ đã ướt, bây giờ còn hắt thêm bột vào nên nhìn tôi giống hệt như một đứa bệnh vậy.

Đưa tay quệt đi tầng bột trên mặt, tôi ngước mắt nhìn Kim Chi đang đứng phía đối diện, nghênh mặt với tôi.

" Mày khi nãy nói ai ăn kẹo cao su bị vứt đi? Mày ngon lắm! Bây giờ thì đừng hòng kêu cứu nhé."

Sau đó liếc hai đứa bên cạnh, " Giữ tay nó lại, nhét giẻ vào miệng nó."

Đến khi tôi sực tỉnh thì đã không kịp nữa rồi. Tôi vùng vẫy muốn hất hai đứa con gái bên cạnh ra nhưng không thể, chúng nó không chỉ giữ tay tôi mà còn cố tình bấu chặt vào nữa.

Nơi đó nhanh chóng hiện lên một vết bầm tím.

" Ưm...aa...ỏ a...."

Tôi cúi mặt giãy dụa không ngừng nghỉ, nhưng tụi nó chỉ có bấu chặt hơn, đến mức tay tôi tê đi.

Tôi đau quá.

Đau lắm, đau lắm.

Đầu tôi cũng đau nữa, đầu tôi đau như...tôi từng bị như vậy rồi ấy.

Kim Chi đứng trước mặt cười lên hả hê, " Haha, xem nào, tao nghe bảo mày năm ngoái là một thằng con trai đó nha. Áo bị ướt thế này thì lột ra đi cho mát nhé? Xem nào, có ngực không đây?"

Nó vừa nói vừa động đến lớp áo sơmi, mạnh bạo mà cởi đứt cả khuy áo. Tôi trừng mắt nhìn ngón tay của nó muốn xé toạc chiếc áo, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Đừng, đừng, đừnggggg!!!!

Tôi sợ đến mức hai chân không ngừng di chuyển, nhưng chỉ khiến cho Kim Chi nó để ý đến.

" À, muốn biết thì phải xem bên dưới đúng không nhỉ?"

" Hahahaha... Mau cởi đi Chi."

" Tao chuẩn bị máy ảnh rồi."

Bên tai tôi lúc này không chỉ có tiếng cười của bọn nó mà còn có những giọng nói khác vang lên trong đầu.

" Kiểm tra tí thôi. Mày bảo mày là con gái mà!"

" Đừng, tôi xin mấy người, đừng mà..."

" Mày là một thằng biến thái!!"

" Kiểm tra chút xem! Kéo quần nó xuống!"

Sầm!!!

Tiếng cười ngừng lại, thay vào là một thanh âm chói tai đánh vào màng nhĩ tôi. Cả người vẫn còn run rẫy, tôi ngước nhìn cánh cửa bị mở toang ra rồi đóng lại một tiếng.

Giọng nói đó nghe lạnh thấu xương, " Còn không mau bỏ cái tay bẩn đấy ra?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi