Edit by Thanh tỷ
Chương 114: Lam béo
Lời này càng làm cho Tiểu Lam muốn cào chết anh ta.
Tần Nhất nhìn lướt qua Lâm Thanh: "Không phải gà."
Lâm Thanh lại hỏi: "Vậy là chim sao? Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy con chim nào béo như thế."
Lâm Thanh trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Lam, con chim này rất mập, lại nói đã lâu rồi anh ta chưa được ăn qua thịt tươi mới. Mặc dù con chim này có chút nhỏ, nhưng vẫn có thể nhét kẽ răng.
Nhìn thấy mắt Lâm Thanh bắn ra lục quang, khóe miệng Tần Nhất giật giật.
Cô duỗi ngón tay thon dài ấn Tiểu Lam trong ngực đang không ngừng vùng vẫy muốn xông ra cào mặt con hàng ngứa đòn nào đó, sau đó cảnh cáo nhìn thoáng qua Lâm Thanh: "Là chim, nhưng không phải dùng để ăn, Tiểu Lam là sủng vật của tôi."
Lâm Thanh sửng sốt giây lát, sau đó mới phản ứng kịp Tiểu Lam trong miệng Tần Nhất là chỉ con gà béo, a không, là tên của con chim béo kia.
Anh ta có chút tiếc hận liếc nhìn Tiểu Lam, con chim béo mập như vậy thế mà không thể ăn, thật sự là đáng tiếc. Ai bảo vật nhỏ này lại lọt vào mắt Nhất Nhất đây.
Lâm Thanh buồn bực mở miệng: "Tôi biết rồi."
Đang nói thì Vân Hoán vừa xử lý xong nguyên liệu thức ăn từ trong bếp đi ra. Anh liếc mắt liền thấy được Lam béo tròn vo thành một cục trong ngực thiếu niên, tiện tay tóm Lam béo nhấc lên: "Gà béo, từ đâu tới?"
Tiểu Lam liên tiếp chịu đả kích, trong lòng tràn đầy bi thương. Lại bị xách, đây là lần thứ hai, đã nói nó là Phượng Hoàng vĩ đại rồi cơ mà! Không phải gà, không phải gà, không phải gà, chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Tần Nhất vừa định mở miệng, Lâm Thanh bên kia không ăn được thịt đau buồn lên tiếng trước: "Nó là do Nhất Nhất mang về, nói là muốn nuôi."
Vân Hoán nghe xong thì quan sát Lam béo đang giãy giụa vô cùng lợi hại trong tay từ trên xuống dưới một lượt. Ừm, con vật này có một bộ lông màu lam ngược lại trông rất xinh đẹp, đặc biệt là ba sợi lông ngốc ngốc vểnh lên ở trên đầu, cực kỳ giống dáng vẻ người nào đó lúc vừa mới tỉnh ngủ.
Vân Hoán ném Lam béo vào trong ngực Tần Nhất, em trai nhà mình muốn nuôi sủng vật, anh làm anh trai sao có thể không đồng ý chứ.
"Đặt tên chưa?"
Ý tứ này chính là đồng ý cho Tiểu Lam lưu lại.
Tâm tình Tần Nhất vui vẻ, đuôi mắt phượng cong lên, thiếu niên lạnh nhạt đột nhiên trở nên dịu dàng vô hại, ngoan ngoãn như một con thỏ: "Ừm, gọi Tiểu Lam."
Mỗ chim uy vũ hùng tráng nào đó: "..."
Nó thật sự không muốn lấy cái tên nữ tính như gọi bé gái nhà bên như vậy, còn đâu hình tượng khí phách uy vũ của nó...
Vân Hoán sờ đầu Tần Nhất: "Ừm, rất thích hợp."
Con nào đó trực tiếp giả chết.
Cứ như vậy, Tiểu Lam thành công trở thành sủng vật của tiểu đội Vân Hoán.
Lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh huyên náo, giống như tiếng gió thổi qua đồng cỏ.
Mắt phượng lạnh lùng sắc bén đột nhiên mở ra, nhìn Tiểu Lam đang vùi đầu trên bả vai cô ngủ say, khóe miệng khẽ nhếch lên, tới rồi.
"Này, bà khẳng định mấy người bên trong đều đã hôn mê?" Một giọng nam thô kệch vang lên.
"Vâng, vâng, yên tâm đi, tôi, tôi đã thả thuốc mê vào trong nước bọn họ dùng, chắc chắn tất cả bọn họ đều ngất đi rồi." Người phụ nữ khúm núm nói.
"Vậy thì tốt, hừ, bà phải biết, nếu bà không hoàn thành được nhiệm vụ, đứa con gái xinh đẹp kia của bà..." Ngoài cửa, một gã đàn ông âm trầm với giọng nói the thé nhìn thoáng qua người phụ nữ tiều tụy trước mặt.
Người phụ nữ vừa nghe thấy gã ta nhắc tới con gái của mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu khẩn nhìn gã, bên trong miệng lẩm bẩm nói: "Không cần, van xin các người tha cho con gái của tôi. Nó mới mười bảy tuổi thôi, van cầu các người buông tha cho nó, tôi làm, cái gì tôi cũng đều làm."
Gã ta không kiên nhẫn quát khẽ: "Câm miệng, lão Đại vừa ý con gái bà là may mắn của bà, còn lắm mồm như thế làm gì. Tốt nhất là tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, lão Đại còn đang chờ đấy."
Chương 115: Phạm nhân
Nói xong Vương Tam nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt, cũng chính là Vương Cầm.
Mặc dù Vương Cầm đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng dáng dấp khá đẹp. Tuy rằng bề ngoài hiện giờ có chút tiều tụy nhếch nhác, nhưng vẫn nhìn ra được trước đây là một mỹ thiếu phụ.
Vương Tam giờ phút này trong lòng có chút ngứa, gã ta cười dữ tợn, thuận tay véo ngực Vương Cầm. Nếu không phải thời cơ không đúng, gã ta đã sớm muốn đè bà ta xuống dưới thân rồi.
Vương Cầm bị đau, trong lòng vừa xấu hổ vừa oán hận. Lúc đầu một nhà ba người bà ta sống rất hạnh phúc mỹ mãn, ai ngờ có một ngày đột nhiên tỉnh dậy, thế giới này liền thay đổi, khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người.
Người chồng yêu quý của bà ta vì bà ta và con gái mà bị quái vật cắn chết, bà ta cực kỳ bi thương, hận không thể cùng chết chung với chồng, nhưng bà ta không nỡ để lại đứa con gái mười bảy tuổi bơ vơ một mình.
Nhà dột còn gặp mưa, hai mẹ con bà ta còn chưa kịp rời khỏi đây thì một đám phạm nhân hung ác chạy trốn tới thôn bọn họ. Bọn hắn có súng có vũ khí, những người may mắn còn sống sót trong thôn như bọn họ không thể không nghe theo mệnh lệnh của bọn hắn.
Chuyện khiến Vương Cầm sụp đổ là tên đầu sỏ của đám người này thế nhưng lại nhìn trúng con gái bà ta. Con gái bà ta lớn lên rất xinh đẹp, nhưng con gái là thịt từ trong người bà ta đi ra, vì con gái, Vương Cầm không thể không làm những chuyện thương thiên hại lý.
Trong tay đám người này có thuốc, chỉ cần có người bên ngoài đến thôn, bọn hắn sẽ để bà ta vụиɠ ŧяộʍ theo dõi bọn họ. Sau khi thăm dò được tình hình của đối phương thì đổ thuốc mê vào trong nước uống của bọn họ, rồi gϊếŧ người lấy vật tư.
Đám người này vốn là tội phạm gϊếŧ người bị phán tội tử hình, bởi vì nguyên nhân tận thế đến khiến cho bọn hắn thừa dịp loạn trốn thoát. Lòng dạ bọn hắn độc ác, gϊếŧ người không ghê tay, tính đến hôm nay thì đã có ba nhóm người ngã xuống trong tay bọn hắn.
Nhớ đến thiếu niên phong quang tễ nguyệt hôm nay nhìn thấy, trong lòng Vương Cầm dâng lên một trận trận áy náy. Thiếu niên xinh đẹp rạng rỡ đó so với con gái bà ta thì cũng không chênh lệch bao nhiêu tuổi, bây giờ lại khó tránh một kiếp.
Thế nhưng, nghĩ đến con gái còn đang chờ mình trở về, tâm Vương Cầm lại kiên định thêm mấy phần. Ngày sau chắc chắn bà ta sẽ phải xuống địa ngục, tất cả tội lỗi hãy để bà ta một mình gánh chịu, chỉ mong con gái có thể bình an, có thể sống sót.
Vương Tam thấy Vương Cầm ngơ ngẩn, gã ta nhếch miệng cười, có chút ghét bỏ. Nếu không phải bà ta còn có mấy phần tư sắc, gã ta mới không thèm chấm mút bà ta đâu, già như thế. Chẳng qua bây giờ cũng không có cách nào khác, tuổi trẻ xinh đẹp chút đều bị dâng lên cho lão Đại hưởng dụng, bọn hắn chỉ có thể chọn mấy người còn lại.
"Được rồi, ngơ người ra đấy làm cái gì, tranh thủ thời gian đi vào đi, giải quyết việc quan trọng hơn."
Vương Tam nói xong thì đi thẳng đến cửa, Vương Cầm yên lặng đi theo sau gã.
Vương Tam quen thuộc lấy ra một sợi tơ mỏng, chỉ chốc lát cửa đã được mở ra, mắt Vương Tam lóe lên tia đắc ý.
Gã là cao thủ mở khóa, những khóa công nghệ cao đều không ngăn được gã, huống chi là cái khóa nho nhỏ này.
Vương Tam trực tiếp đẩy cửa nghênh ngang đi vào, trong mắt gã thì mấy người nhóm Tần Nhất đã sớm là người chết.
Cho nên khi nhìn thấy nhóm người Tần Nhất ngồi trong phòng khách như đợi gã tới, Vương Tam kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt xuống đất. Gã lập tức ý thức được có chuyện không hay, quay người muốn chạy.
Lâm Thanh đã sớm đoán được con hàng này muốn chạy, bước nhanh về phía trước mấy bước túm Vương Tam lại, thuận tay giật cái còi đang treo trên cổ Vương Tam xuống.
Lâm Thanh cười hì hì nhìn Vương Tam, nghịch cái còi trong tay: "Anh nói anh chạy cái gì, chúng tôi còn chưa làm gì anh mà."
Vẻ mặt Vương Tam đau khổ, gã không nghĩ tới hành động lần này lại thất bại, đã thế gã còn bị người ta bắt được.
Vương Tam ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy người trong phòng, vô luận là người trước mặt đang cười tủm tỉm nói chuyện với gã, hay là thanh niên vẫn luôn làm mặt lạnh đằng kia, còn có thiếu niên lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha nhìn gã, trực giác nói cho gã biết, mấy người này đều không dễ chọc.