[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 130: Động thủ

Tần Nhất không kiên nhẫn nghe tiếp được nữa, lệ khí trên người trực tiếp hướng Dương Thẩm đè ép: "Bà muốn được người ta coi trọng, nhưng người ta còn chướng mắt bà đấy."

Lúc Dương Thẩm nói chuyện mang theo mùi dấm chua, còn có sự ghen ghét trong mắt bà ta, tất cả đều không giấu được đôi mắt của Tần Nhất.

Mặt mo của Dương Thẩm đỏ ửng, con mắt liếc láo liên, nhìn thế nào cũng thấy giống bị Tần Nhất nói trúng tâm sự.

Dương Thẩm đúng là ghen ghét, bà ta ghen tị với Vương Cầm. Chồng của Vương Cầm là Vương Tư, là người đàn ông tuấn tú nhất trong thôn bọn họ. Ba người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bà ta và Vương Cầm đều thích Vương Tư, ai ngờ cuối cùng Vương Tư lại lựa chọn Vương Cầm.

Đương nhiên bà ta không phục, Vương Cầm không phải chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút thôi sao. Ngoại trừ cái này cũng không có gì hơn được bà ta. Bà ta nhanh nhẹn, có thể làm việc, so với Vương Cầm nũng nịu không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Lúc Phạm lão đại muốn một người làm nội ứng, còn hứa sẽ cho nhiều chỗ tốt, bà ta đương nhiên động tâm. Ai ngờ Phạm lão đại thế nhưng lại coi trọng con gái của tiện nhân Vương Cầm kia, còn đoạt luôn phần việc đó đi, Dương Thẩm tự nhiên càng hận hơn.

Nhiều năm nay bà ta luôn đối nghịch với Vương Cầm, hôm nay có cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.

Bà ta oán hận trừng mắt nhìn Tần Nhất: "Mày nói bậy bạ cái gì đó, đúng là thứ không có giáo dục. Sao, bảo vệ tiểu tiện nhân này như vậy, chẳng lẽ mày cũng thích nó."

Tần Nhất mắt lạnh xuống, trong mắt là hàn băng thấu xương: "Không có giáo dục, bà nói tôi sao? Thật không nhìn ra đại thẩm lại là người được giáo dục đàng hoàng đấy, tùy tiện lục lọi đồ đạc của người khác."

Tần Nhất chỉ ba lô trên tay Dương Thẩm, thanh âm lạnh lùng: "Đó là vật tư của chúng tôi, các người định bồi thường như thế nào?"

Tay Dương Thẩm hơi run, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức bà ta lại lấy khí thế lợn chết không sợ nước sôi nhìn Tần Nhất nói: "Thế nào, không phải chỉ là ăn của mấy người một chút đồ thôi sao, tất cả mọi người đều là con dân trong một nước, mày cũng không thể đứng nhìn bọn tao chết đói đi."

Tần Nhất bị bà ta chọc cho tức cười, muốn ăn chùa vật tư của cô? Không có cửa đâu! Dù sao cô cũng không phải thiện nam tín nữ gì, đã ăn đồ của cô, vậy thì phải trả một cái giá xứng đáng.

Tần Nhất rút con dao găm ra, dao găm sắc bén lóe lên hàn quang nhàn nhạt. Tần Nhất thích tốc chiến tốc thắng, Dương Thẩm chỉ cảm thấy tay mình truyền đến một trận đau đớn, máu không ngừng từ trên tay chảy xuống, bà ta phát hiện bàn tay phải của mình chỉ còn có ba ngón tay.

Dương Thẩm nhịn không được lớn tiếng gào khóc: "Tay của tôi, tay của tôi."

Tần Nhất lạnh lùng nhìn Dương Thẩm, trong mắt phượng xinh đẹp là một mảnh lạnh nhạt hờ hững: "Đây, chỉ là giáo huấn nhỏ, các người nhanh chóng rời khỏi nơi này cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Là do dạo gần đây cô dễ tính quá rồi hay gì, một người tiếp một người đều muốn tìm cô gây chuyện phiền phức.

Vương Ổn Ổn mắt lạnh nhìn một màn này, cô không có ý định lên tiếng nói đỡ cho họ.

Những thôn dân này sớm đã bị hành động của Tần Nhất dọa sợ, không dám ngây ngốc ở lại nữa. Bọn họ sợ những người trước mắt này sẽ là Phạm lão đại thứ hai.

Bọn họ nhanh chóng rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Thẩm vẫn còn đang ngồi dưới đất khóc rống.

Trong mắt Dương Thẩm lộ ra sự độc ác: "Mày tên tiểu súc sinh này, mày đền tay cho tao."

Mặt Tần Nhất lạnh tanh, cô ghét nhất người nào nói cô là tiểu súc sinh. Bởi vì cô là con gái riêng, khi còn bé cô luôn bị người ta đánh mắng, gọi tiểu súc sinh.

"Được, tôi đền cho bà." Tần Nhất lạnh nhạt nhìn xuống Dương Thẩm, ánh mắt đó khiến cho lưng bà ta phát lạnh.

Dương Thẩm vốn cũng không phải là kẻ ngu dốt, trông thấy giữa hai đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự ngoan lệ. Lúc này bà ta mới biết, thiếu niên này không dễ chọc, cũng là người bà ta không đắc tội nổi.

Lại là một mảnh huyết vụ, Dương Thẩm ăn đau trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, tay trái của bà ta bây giờ cũng chỉ còn lại ba ngón tay.

Vân Hoán than nhẹ một tiếng, đi tới vỗ vỗ vai thiếu niên: "Được rồi, đừng đùa qua."

Chương 131: Hẹn

Tần Nhất thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Thẩm đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Vân Hoán sờ lên đầu Tần Nhất, nói với Lâm Thanh: "Trói bà ta rồi nhốt chung một chỗ với Vương Tam."

Lâm Thanh làm theo, Dương Thẩm không ngừng giãy dụa, lần này bà ta là thật sự sợ hãi, dư quang khóe mắt liếc thấy Vương Cầm, bà ta giống như nhìn thấy hi vọng. "A Cầm! A Cầm mau cứu tôi, bà giúp tôi đi. A Cầm, chúng ta là bạn tốt của nhau, bà quên sao, chúng ta là cùng nhau lớn lên."

Vương Cầm trông thấy bộ dạng này của Dương Thẩm, trong lòng có chút không đành lòng. Bà mở miệng, đang chuẩn bị xin bọn Tần Nhất tha cho bà ta, Vương Ổn Ổn lại lôi kéo quần áo của bà. Nhìn thấy ý không đồng ý trong mắt con gái, cuối cùng bà chỉ mấp máy môi, không nói được lên lời.

Trời sắp sáng, bọn họ bận rộn cả một đêm đã sớm đói meo bụng. Tần Nhất làm một chút đồ ăn sáng đơn giản cho mọi người, sau khi ăn xong thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc thật ngon, đợi tới khi Tần Nhất tỉnh lại thời gian đã không còn sớm. Cô vung tay thả Tiểu Lam vẫn luôn làm ầm ĩ trong không gian ra, thay xong quần áo mới mở cửa phòng ra ngoài.

Bọn Lâm Thanh đã dậy từ sớm, lúc Tần Nhất đến phòng khách thì bọn họ đã thu thập gần xong, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi là có thể tiếp tục lên đường.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của Vương Ổn Ổn trong mấy ngày nay. Cô sửa sang lại đầu tóc, nhìn sang bên cạnh, không nhìn thấy mẹ cô, hàng lông mày khẽ nhíu nhíu.

Mới sáng sớm mà mẹ cô đã đi đâu rồi?

Ra khỏi phòng, mùi hương thơm ngọt lan tỏa trong không khí từng trận truyền đến chóp mũi. Cô đi theo mùi hương liền trông thấy Tần Nhất đang mặc tạp dề, không ngừng bận bịu trong phòng bếp.

Mắt Vương Ổn Ổn phát sáng như sao, nam thần của cô thật toàn năng! Giá trị nhan sắc cao, ôn nhu lại quan tâm, đã vậy còn biết nấu cơm, đây chính là bạn trai hoàn mỹ trong lòng các nữ sinh.

Tần Nhất nghe thấy có động tĩnh, bưng cháo hạt đậu đỏ vừa nấu xong đi ra, nhìn thấy Vương Ổn Ổn ngơ ngác đứng trước cửa phòng bếp, Tần Nhất lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng, lập tức có thể ăn cơm rồi."

Vương Ổn Ổn gãi gãi đầu: "Tôi có thể giúp đỡ cái gì không? A, mọi người đi đâu hết rồi?"

Tần Nhất để cháo lên bàn, lắc đầu: "Không cần, một mình tôi làm là được rồi. Hoán ca bọn họ trở về phòng thu dọn đồ đạc, lát nữa ăn sáng xong chúng tôi sẽ rời khỏi đây."

"Thế à." Trong lòng Vương Ổn Ổn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, như vậy là bọn họ sắp phải tách ra, cũng không biết còn có thể gặp lại hay không.

Vương Ổn Ổn biết nhóm người Tần Nhất có thỏa thuận với mẹ cô, hiện tại bọn họ đã thanh toán xong, cô và mẹ sẽ không mặt dày mày dạn bám theo bọn họ, nhưng cô có chút không nỡ xa nam thần.

Vương Ổn Ổn đá đá chân, đây là động tác nhỏ lúc cô không vui thường làm, Tần Nhất cũng biết điều này.

Dù trong lòng có chút không lỡ, thế nhưng cũng không còn cách nào, cô không thể mang theo hai mẹ con họ. Cô khẳng định bọn Hoán ca sẽ không đồng ý cho những người khác đi theo đám bọn họ.

"Chúng tôi chuẩn bị đi thành phố Z, nghe người khác nói ở đó có căn cứ."

Nghe được lời Tần Nhất nói, mặt mũi Vương Ổn Ổn liền trở nên vui vẻ, đôi mắt lóe sáng: "Thật? Vậy tôi và mẹ cũng đi thành phố Z. Đến lúc đó, đến lúc đó có thể đi tìm cậu không?"

Tần Nhất gật đầu cười: "Đương nhiên có thể, vậy chúng ta hẹn gặp ở thành phố Z."

Vương Ổn Ổn vui mừng dùng sức gật đầu: "Được, chúng ta hẹn gặp ở thành phố Z."

Vừa nói, Vương Ổn Ổn vừa vươn tay, muốn cùng Tần Nhất đóng dấu, nhưng lập tức cô lại ý thức được không ổn, chuẩn bị thu tay lại.

Tần Nhất cười khẽ, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng, cô giơ bàn tay thon dài lên cùng Vương Ổn Ổn đóng dấu: "Giao hẹn xong."

Tâm Vương Ổn Ổn cảm thấy rất ấm áp, nam thần thật sự là quá ôn nhu, ngao, rất muốn ôm một cái.

Cô ổn định lại tâm thần đang nhộn nhạo, ngượng ngùng cười cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi