[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 160: Kiều "bạch liên" lại làm màu

Tần Kiều Kiều có chút không vui, đám người đó thế mà không chờ bọn họ, một chút ý thức tập thể đều không có, đàn ông thô lỗ quả nhiên là đàn ông thô lỗ.

Tần Hàn Mạt quan sát cẩn thận xung quanh, lập tức phát hiện dấu vết của nhóm người Cao Viễn đi về phía trạm xăng dầu, cũng không kịp quản cái bụng đói, ba người vội vàng đuổi tới trạm xăng dầu.

Bên trong trạm xăng dầu, người của tiểu đội Lôi Đình ngửi được mùi thơm tràn ngập trong không khí, không nhịn được nuốt nước bọt. Thơm, thật sự là rất thơm!

Bên trong nồi sắt vang lên tiếng ục ục, thịt kho tàu màu sắc bắt mắt bay ra từng trận mùi thơm mê người, hấp dẫn một đám người với đôi mắt bắn ra lục quang.

Cao Viễn lúc này vô cùng hâm mộ tiểu đội Vân Hoán có một đầu bếp tài giỏi biết nấu ăn ngon. Chỉ cần ngửi mùi thơm trong không khí thôi mà khoang mũi đã tràn ngập vị thịt. Cao Viễn lập tức cảm thấy mì trứng gà trong tay khó có được một lần ăn mà không có chút mùi vị gì.

Không ăn được thịt, chuyện này cũng không hề gây trở ngại tới người của tiểu đội Lôi Đình tiến tới bắt chuyện. Một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn, mắt to lấp lánh nhìn thiếu niên đang làm cơm chiên. Mẹ cô nói, đàn ông biết làm cơm mới chân chính là người đàn ông tốt.

Cô gái nhỏ tên là Đặng Bảo Bình, là người hoạt bát và nhỏ tuổi nhất. Cô nhìn thấy Tần Nhất dừng động tác trong tay, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Anh lợi hại thật đấy, mẹ em nói, hiện tại đàn ông biết nấu cơm không còn nhiều lắm."

Tần Nhất nhìn một chút người tới, mặt trái táo tròn trịa rất đáng yêu, hai mắt thật to trong veo có thể thấy đáy, vừa nhìn là biết là một em gái đơn thuần.

"Vậy sao, làm nhiều là biết thôi." Tần Nhất cười nhạt.

Thiếu niên cười lên trông ôn hòa dịu dàng hơn hẳn cái vẻ mặt lạnh nhạt trước đó, điều này khiến cho khuôn mặt của Đặng Bảo Bình đỏ bừng lên. A, thiếu niên này thật con mẹ nó đẹp trai quá đi.

Kinh diễm trong mắt Đặng Bảo Bình chỉ đơn thuần là thưởng thức đối với sắc đẹp, Tần Nhất không ghét, ngược lại cảm thấy cô nữ sinh này rất đáng yêu, giống như Vương Ổn Ổn.

Vương Ổn Ổn vỗ vỗ vai Đặng Bảo Bình, cười tủm tỉm nói: "Có phải cảm thấy Nhất Nhất rất đẹp trai hay không? Cậu ấy là nam thần công tử trong lòng chị đó."

Đặng Bảo Bình dùng sức gật gật đầu: "Ừ ừ ừ, rất đẹp trai, em cũng muốn anh ấy làm nam thần công tử của em."

Đặng Bảo Bình không hề ngượng ngùng bày tỏ lòng mình, không nghĩ tới sau khi tận thế buông xuống còn có thể đu idol, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.

Trong tiểu đội Lôi Đình có một đại hán mắt to mày rậm cao giọng cười lớn mấy tiếng: "Thật đúng là con gái lớn không dùng được, nhìn xem nhìn xem, Bảo nhi sắp không cần mấy thúc thúc như chúng ta nữa rồi, thật là làm cho thúc thúc thương tâm mà."

Đặng Bảo Bình hướng đại hán làm mặt quỷ, ghét bỏ nói: "Mạc thúc thúc, thúc già như vậy, mới không có đẹp mắt như nam thần đâu."

Nhất thời, cả phòng tràn đầy tiếng cười. Đặng Bảo Bình tinh linh cổ quái, khiến tâm đang căng thẳng của mấy người ở đây lơi lỏng mấy phần.

Lúc Tần Kiều Kiều tiến vào liền thấy Tần Nhất chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, một đoạn cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra, một bên xới cơm, một bên ôn nhu kiên nhẫn nghe hai nữ sinh nói chuyện.

Một Tần Nhất ôn nhu như vậy cô ta chưa từng thấy qua, đôi con ngươi nhìn Vương Ổn Ổn và Đặng Bảo Bình của Tần Kiều Kiều bắt đầu trở nên âm trầm bất thiện.

Khẳng định là do hai tiện nhân không biết xấu hổ này câu dẫn anh Tần Nhất của cô ta.

Tần Kiều Kiều có chút ủy khuất lại có chút ai oán kêu tên Tần Nhất: "Anh Tần Nhất."

Đầu ngón tay Tần Nhất hơi dừng lại, mặt mày lạnh nhạt nhìn ba người đứng cửa, mắt phượng xinh đẹp híp lại nguy hiểm: "Vị đại thẩm này, có phải cô nghe không hiểu tiếng người không? Tôi đã nói tôi không quen biết cô, đừng có loạn bấu víu quan hệ, đầu óc không tốt là bệnh, cần phải trị."

Đặng Bảo Bình cảm giác được lãnh ý của Tần Nhất, tò mò nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Tần Kiều Kiều thì bị lệ khí dưới đáy mắt cô ta dọa sợ vội cúi đầu xuống.

Còn trong mắt Tần Kiều Kiều thì là hình ảnh hồ ly tinh không biết xấu hổ đang hướng cô ta thị uy.

Tần Kiều Kiều không nhịn được nữa tức giận chỉ thẳng vào Đặng Bảo Bình và Vương Ổn Ổn, giọng nói bén nhọn xuyên qua toàn bộ trạm xăng dầu.

"Không biết em, vậy quen biết ai? Hai con hồ ly tinh không biết xấu hổ này? Bọn mày thật đúng là không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đi dụ dỗ nam sinh, tiện nhân."

Chương 161: Đội huấn

Tần Hàn Mạt có chút sững sờ, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy bộ dạng này của Tần Kiều Kiều, điên cuồng, giống như người đàn bà đanh đá mà bọn họ khinh thường nhất.

Trong ấn tượng của anh ta, em gái là người ôn nhu động lòng người, đây...rốt cuộc là làm sao vậy?

"Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút." Tần Hàn Mạt tiến lên bắt lấy tay Tần Kiều Kiều.

Đặng Bảo Bình bị chửi thì ngớ người, sau khi phản ứng kịp thì ấn tượng của cô đối với Tần Kiều Kiều cực kỳ không tốt. Nam thần đã nói không quen biết cô ta rồi, cô ta còn mặt dày mày dạn dính tới.

Đặng Bảo Bình cũng không phải là quả hồng mềm, cô chống nạnh, bên trong mắt hạnh thật to tràn đầy sự khinh thường đối với Tần Kiều Kiều: "Vị đại thẩm này, cô nói ai là hồ ly tinh? Suy nghĩ của bản thân không thuần khiết, còn đem ra nói người khác, đúng là cố tình gây sự mà."

"Mày." Tần Kiều Kiều vừa mới tỉnh táo lại, nghe được lời nói của Đặng Bảo Bình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên. Nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút khó có thể tin của Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng, cô ta âm thầm hít vào thở ra một hơi, điều chỉnh tâm tình.

Cô ta cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đó có chút xúc động, cũng không thèm nghĩ liền đem lời trong lòng nói ra.

Tần Kiều Kiều đỡ trán, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt long lanh ánh nước sở sở động lòng người: "Thật là ngại quá, xin lỗi, thân thể tôi có chút không thoải mái, vừa rồi có chút thất thố."

Mặc dù Cao Viễn không thích Tần Kiều Kiều nói Đặng Bảo Bình như vậy, nhưng bây giờ người ta đã nói xin lỗi, anh ta cũng không tiện nói thêm gì, nhưng trong lòng anh ta đối với ba người này càng không có thiện cảm.

Tần Hàn Mạt nghe thấy Tần Kiều Kiều nói thân thể không thoải mái liền khẩn trương hỏi: "Kiều Kiều làm sao vậy, có phải mệt mỏi không? Thân thể em vốn đã không tốt, còn cứng đầu đòi đi theo."

Tần Kiều Kiều yếu ớt cười cười: "Anh hai, em không sao. Em cũng chỉ là nghĩ muốn làm một số việc cho mẹ, bệnh của mẹ nặng như vậy, bà ấy cần thuốc."

Cô gái hiếu thuận với cha mẹ luôn luôn sẽ làm cho người khác có thiện cảm. Lời này của Tần Kiều Kiều tạm thời khiến thiện cảm của bọn Cao Viễn với cô ta hơi hơi tăng lên, cũng bỏ đi nghi hoặc trong mắt Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng.

Cao Viễn nhìn ba người vẫn đứng trước cửa ra vào, ho khan một tiếng: "Chúng tôi đang chuẩn bị ăn trưa, ăn xong mới đi bệnh viện. Các cậu cũng tranh thủ thời gian ăn đi, chỉ có điều, đồ của ai người ấy tự ăn."

Tần Hàn Mạt nhẹ gật đầu, sau đó đỡ Tần Kiều Kiều đi đến một góc sạch sẽ bên trong.

Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập toàn bộ trạm xăng dầu, Tần Kiều Kiều cũng cảm thấy đói bụng. Tần Hàn Mạt lấy ra sandwich đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng.

Tần Kiều Kiều nhìn thấy sandwich nhạt nhẽo, lại nhìn thịt kho tàu thơm nức mũi của nhóm Tần Nhất bên kia, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Đã rất lâu rồi cô ta không được ăn thịt, Tần Miễn không nhận sự trợ giúp của Trịnh Trọng, vật tư của nhà bọn họ đều là mấy cha con Tần Miễn đi làm nhiệm vụ đổi được.

Bởi vì nguyên nhân này, trong nhà mặc dù có thể nếm được đồ ăn mặn, nhưng lại rất ít, cô ta ăn vài miếng đã hết.

Ngay cả cái sandwich trên tay cô ta hiện giờ, bên trong cũng chỉ kẹp một miếng thịt lợn rất mỏng, căn bản không đủ nhét kẽ răng.

Thịt kho tàu dưới ánh mắt mong chờ của mọi người rốt cuộc đã chín, Tần Nhất chuẩn bị xong bát đũa, nói với một đám người đang bắn ra lục quang phía sau mình.

"Quy tắc cũ."

Tần Nhất vừa dứt lời, người của tiểu đội Lôi Đình liền thấy từng người từng người giống như quý công tử của tiểu đội Vân Hoán lao nhanh ra ngoài, ngay cả Vương Ổn Ổn cũng không ngoại lệ.

Đặng Bảo Bình tò mò nhích lại gần: "Nam thần, không phải nên ăn cơm sao, bọn họ còn đi đâu vậy?"

"Cái này hả, là đội huấn, rèn luyện trước khi ăn cơm."

Sau khi Tần Nhất nói xong, Đặng Bảo Bình càng tò mò, nhưng nếu là đội huấn của nhóm người ta, cô cũng không tiện hỏi.

Tần Nhất cười: "Đội mọi người cũng có thể tham gia, mỗi người mười cái đầu Zombie, có thể nhận được một bát nhỏ thịt kho tàu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi