[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 178: Trở về

Thế nhưng sau khi Lâm Bạch phân tích một lượt mấy nữ sinh bên trong, cũng nghĩ không ra Vân Hoán sẽ rung động với người nào. Lấy sự hiểu biết của anh ta đối với Vân Hoán, lão Đại nhà mình chướng mắt mấy nữ sinh bên trong.

Nhưng thứ như tình cảm thì không dễ nói trước, hiện tại quan trọng nhất chính là phải từ trong miệng lão Đại moi ra tên của người kia.

Vân Hoán đốt lên ngọn lửa, ngọn lửa nhỏ màu quýt vui vẻ nhảy lên mấy lần, Vân Hoán nhàn nhạt mở miệng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, mấy ý nghĩ linh tinh trong đầu cậu không tồn tại."

Anh không phải không biết bọn Lâm Bạch bảo vệ anh, nhưng anh nghĩ đời này anh sẽ không yêu một ai, anh không cho phép bản thân mình có một cái nhược điểm trí mạng nào, cũng không cho rằng mình có năng lực yêu một người.

Lúc này Vân Hoán hoàn toàn không để ý đến vị trí của Tần Nhất trong lòng anh đang càng ngày càng khác biệt. Chờ ngày sau anh nhớ lại mọi thứ trong đêm nay, hận không thể đánh bản thân mình khi đó.

Nghi hoặc trong mắt Vân Hoán dần dần tản đi, rung động trước đó cũng đã tìm được nguyên nhân. Đại khái là lo sợ, sợ Tần Nhất cũng giống như Tiểu Hiên rời bỏ anh mà đi. Nghĩ thông suốt điểm này, Vân Hoán cũng không lại xoắn xuýt chút rung động trước đó, vỗ vỗ vai Lâm Bạch quay vào trạm xăng dầu.

Lâm Bạch bị lưu lại một bụng buồn lo, trong nhà có mấy cẩu độc thân không gả đi được, như vậy không tốt a.

Một buổi tối bình an vượt qua.

Sáng ngày thứ hai Tần Nhất thức dậy rất sớm, từng cơn đau nhức trong đầu cũng tiêu tán bớt đi, hiện tại cô đã có thể thoáng động một chút.

Cô vừa cố sức ngồi dậy, Vân Hoán vẫn luôn trông coi bên ngoài nghe được động tĩnh nhanh chóng mở mắt, bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc là một mảnh thanh minh, hoàn toàn không giống vừa mới tỉnh ngủ.

Vân Hoán đẩy cửa ra: "Dậy rồi, cảm giác thế nào?"

Tần Nhất giật giật môi, lộ ra tia cười yếu ớt: "Tốt hơn nhiều rồi, Hoán ca."

Vân Hoán tiến vào giơ tay sờ trán Tần Nhất, xác nhận người đã không còn nóng, lo lắng trong lòng cũng được buông lỏng mấy phần: "Không sốt nữa là tốt rồi."

Trên dưới đánh giá Tần Nhất một vòng, thấy môi cậu có chút huyết sắc mới dịu dàng xoa đầu nói: "Ừm, thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều, đợi lát nữa uống bát canh gà, tối hôm qua Vương Ổn Ổn nấu cho em đó."

Tần Nhất nhếch khóe miệng, không nghĩ tới cô nàng này lo lắng cho cô như vậy. Nhưng thật ra cô nhìn thì nghiêm trọng, chân chính chạm tới cũng không có việc gì.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán sâu mấy phần, môi mỏng hơi mím, lúc sau mới lại nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, hôm nay chuẩn bị trở về. Đúng rồi, em có thể tự mình đứng lên đi đường không?"

Tần Nhất hơi kinh ngạc: "Sớm như vậy, mọi người không định vơ vét một phen sao?"

Làm nhiệm vụ chỉ là thuận tiện nhận chút việc làm cho căn cứ mà thôi, nếu chỉ dựa vào phần thưởng nhiệm vụ là rất khó no bụng. Càng không cần phải nói đến người làm đội trưởng như Cao Viễn, còn phải nuôi sống một tiểu đội. Cho nên tiểu đội làm nhiệm vụ kiểu gì thì về sau sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ ở xung quanh vơ vét một phen.

"Mọi người không cần bận tâm đến tôi, tôi ở lại chỗ này không sao đâu." Cô có Tiểu Lam bên người, với lại Zombie lợi hại nhất ở đây hôm qua đã bị bọn họ giải quyết, số còn dư lại Tiểu Lam có thể giải quyết, cô sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.

"Không cần, nhiệm vụ lần này nhóm Cao Viễn đã kiếm lời rồi, tối hôm qua bọn họ cũng đi ra ngoài một vòng. Không cần nghĩ nhiều, về sớm một chút cũng tốt, em phải dưỡng cơ thể thật tốt." Vân Hoán giải thích nói.

Tần Nhất nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Dùng xong bữa sáng, nhóm người Cao Viễn quả thực bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay trở về căn cứ. Nhóm Vân Hoán đã sớm thu thập xong, vì chiếu cố Tần Nhất, Lâm Thanh cố ý tìm một chiếc xe con, có thể khiến Tần Nhất vững vàng về căn cứ mà không bị xóc nảy.

Ba người Tần Kiều Kiều vẫn đi riêng, ba người Đường Quất thì đi theo Cao Viễn. Trước khi đi, Tần Kiều Kiều lưu luyến không rời nhìn Tần Nhất, thế nhưng có trở ngại là Vân Hoán, cô ta không dám đi tới nói lời tạm biệt với Tần Nhất.

Chương 179: Người may mắn sống sót kéo tới

Con đường quay về rất thuận lợi, nhưng đi được nửa đường thì gặp phải phiền toái.

Cao Viễn trông thấy một đám người ngăn ở trước đầu xe thì vô cùng đau đầu. Đối diện với những người may mắn sống sót, Cao Viễn rất bất đắc dĩ. Ngươi nói ngươi có thể vô tình xua đuổi bọn họ đi à? Đây dù sao đều là anh em, hơn nữa về sau có khả năng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Nhưng nếu dẫn theo bọn họ, chỉ sợ sau này bọn họ tuyệt đại đa số sẽ ỷ lại vào ngươi.

Cao Viễn ngừng xe, xoa xoa huyệt Thái Dương, dặn dò Đặng Bảo Bình ngồi bên ghế lái phụ: "Bảo Nhi, cháu ra đằng sau nói cho Vân đội trưởng một tiếng, chúng ta gặp phải không ít người may mắn sống sót."

Đặng Bảo Bình nghe xong lời dặn mau chóng xuống xe đi về phía xe Vân Hoán, cô đã được chứng kiến bản lĩnh của những người sống sót đó, thật sự khiến người ta chịu không nổi.

Đặng Bảo Bình gõ gõ cửa sổ xe, Vân Hoán chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, thấy là Đặng Bảo Bình, Vân Hoán mở miệng hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"

Tần Nhất nghiêng tai lắng nghe, nhưng trong lòng đại khái đã đoán được.

Đặng Bảo Bình có chút sợ Vân Hoán, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi của Vân Hoán, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt khẽ đảo dừng lại trên một bên mặt trắng nõn của thiếu niên, sau đó mở miệng nói.

"Vân đội trưởng, phía trước có không ít người sống sót, bọn họ muốn đi cùng với chúng ta. Viễn thúc bảo em tới hỏi một chút ý kiến của Vân đội trưởng."

Vân Hoán mím mím môi, nghiêng người đè lại cái đầu muốn động của Tần Nhất, nhìn Đặng Bảo Bình đang kinh hồn bạt vía bên ngoài cửa sổ xe. Vân đội trưởng làm sao có thể thô lỗ như thế, nam thần công tử thế nhưng đang là bệnh nhân đó.

Vân Hoán nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Đặng Bảo Bình, mặc dù có chút nghi hoặc sự bất mãn đó từ đâu tới, thế nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt nói: "Xe chúng tôi hết chỗ rồi."

Đặng Bảo Bình có chút ngốc, đây là câu trả lời kiểu gì? Người chắc chắn sẽ không nhét vào trong xe bọn họ, đây đơn giản chỉ là hỏi có nên cứu hay không thôi mà.

Lâm Thanh lái xe đằng trước thấy mặt Đặng Bảo Bình nghệt ra, cười nói: "Cô bé, không cần nghĩ nhiều, em truyền lại lời cho Viễn thúc của em là được, anh ta sẽ hiểu ý của chúng tôi."

Người ta đã nói như vậy, Đặng Bảo Bình cũng không tiện lưu lại, đành phải nhìn thoáng qua Tần Nhất một cái rồi rời đi.

Lâm Thanh ý vị thâm trường nhìn Tần Nhất, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài tràn đầy mập mờ: "Chậc chậc, xem ra cô bé không nỡ bỏ cậu nha, Nhất Nhất. Bảo Nhi tiểu muội muội lớn lên rất đáng yêu, nếu không Nhất Nhất suy nghĩ một chút đi."

Tần Nhất nhìn thật sâu vào khuôn mặt tràn đầy hèn mọn của Lâm Thanh, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hồ Ly, anh có thể đừng dùng khuôn mặt giống như Đại Bạch làm ra cái biểu tình bỉ ổi như vậy được không? Nếu anh coi trọng Bảo nhi cứ việc nói thẳng, là anh em với nhau tôi sẽ không cùng anh đoạt. Bảo Nhi là em gái tốt, dù sao anh cũng phải tìm một người bạn gái mà."

Ý cười trên môi Lâm Thanh cứng đờ, anh ta đột nhiên nhớ đến lời Vân Hoán nói với mình, nếu như anh ta thật sự không tìm thấy đối tượng, lão Đại nhà anh ta sẽ bán anh ta cho cọp cái Sở Sở.

Lâm Bạch ôn nhuận cười một tiếng: "Nhất Nhất xem như đã nói lên tiếng lòng của tôi. Hồ Ly, mỗi lần lúc anh dùng gương mặt này làm ra biểu tình đó, em đều không dám nhìn."

Sở Mặc Hòa ngồi bên cạnh Đỗ Nguyễn, cười đáng yêu rồi gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, mỗi lần Hồ Ly như thế, tôi cũng không dám nhìn."

Lâm Thanh ủy khuất nhìn mặt cười xán lạn của ba người Lâm Bạch: "Các cậu, sao các cậu đều bắt nạt người ta. Hừ, không thèm để ý đến mấy người nữa."

Nói xong, Lâm Thanh còn khoa trương làm một cái hoa lan chỉ, bày ra vẻ mặt ngạo kiều.

Đám người Tần Nhất đều bị tên dở hơi Lâm Thanh trọc cười vui vẻ.

Không khí bên này của Vân Hoán vô cùng tốt, nhưng Cao Viễn bên kia lại có chút khổ bức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi