[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 184: Con gái riêng của Tần gia

Lâm Bạch mặc dù không chói mắt như Tần Nhất và Vân Hoán, nhưng ngũ quan của anh vô cùng ưu nhìn, mặt mày ôn nhuận, so với Tần Nhất càng giống công tử thanh lãng hơn.

Vương Ổn Ổn bị nụ cười của Lâm Bạch làm cho ngẩn người giây lát, lập tức cũng cười hùa theo: "Đúng, Đại Bạch mới là anh trai."

Nhưng lỗ tai nhiễm màu phấn hồng kia lại làm bại lộ tâm tư nho nhỏ của thiếu nữ.

Lâm Thanh kêu rên, vì cái lông gì người thụ thương luôn luôn là anh ta.

"Người tên Tần Hàn Mạt cũng không tệ lắm, chỉ đáng tiếc anh ta có một cô em gái não tàn. Lại nói, Tần thiếu năm đó nổi tiếng gần xa, nhưng con trai con gái của ông ta lại một người không bằng một người." Nói chuyện chính là Sở Mặc Hòa.

Tần thiếu thật sự là thần tượng trong lòng nhóm thiếu gia Đế Đô bọn họ thế hệ này. Từng sự kiện vinh quang của ông ai mà không thuộc làu làu. Đáng tiếc, con cái của ông ta thế nhưng lại không sánh được bằng một cọng tóc gáy của ông khi xưa.

"Tần Hàn Mạt cũng không được, một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, dư thừa lương thiện, do dự thiếu quyết đoán, mắt cũng hơi mù, ngay cả Tần Kiều Kiều như thế cũng không phát hiện ra, còn coi như bảo bối, loại người này làm sao có thể so sánh với lão Đại." Lâm Thanh khinh thường nói.

Ánh mắt Vân Hoán không gợn sóng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng khẽ lóe: "Tần Hàn Mạt tự nhiên không đủ e ngại, đối thủ của tôi là Tần Hàn Vũ."

Vân Hoán phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn có chút xa xăm, giống như đang nhớ đến điều gì.

Tần Nhất âm thầm kinh ngạc, Tần Hàn Vũ lúc nào thì trở thành đối thủ của Vân Hoán? Đời trước cũng không thấy hai người có đụng chạm gì. Nhưng điểm này Vân Hoán nói không sai, Tần Hàn Vũ quả thật có chút khó giải quyết.

Tần Hàn Vũ cùng Tần Kiều Kiều não tàn và bị phân che mờ mắt Tần Hàn Mạt hoàn toàn là hai bên đối lập. Tần Hàn Vũ là thiên tài chân chính. Anh ta giống như Vân Hoán lạnh, giống nhau, sâu không lường được.

Đời trước, lúc vừa bắt đầu là cô dẫn trước Tần Hàn Vũ, nhưng không biết từ khi nào Tần Hàn Vũ đã sớm vượt qua cô một đoạn dài, trở thành một người nằm trong năm vị trí đầu của bảng Thanh Vân.

Tần Hàn Vũ cũng là một tên muội khống, trình độ so với Tần Hàn Mạt không khác mấy. Có khác thì cũng chỉ là Tần Hàn Mạt không phát hiện ra những việc Tần Kiều Kiều làm, sự ngoan độc của Tần Kiều Kiều. Còn người thông minh như Tần Hàn Vũ dĩ nhiên sẽ phát hiện, thế nhưng anh ta lại giúp đỡ Tần Kiều Kiều, thay cô ta xử lý hậu sự.

Không thể không nói, mặc dù Tần Kiều Kiều não tàn, nhưng sủng ái của ba cha con Tần gia với cô ta lại là thật. Cho dù phát hiện ra một màn mà cô ta không muốn người biết kia.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Vương Ổn Ổn vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, mọi người có khả năng không biết, Tần gia còn có một đứa con riêng nữa."

Đầu ngón tay Tần Nhất hơi giật, điềm nhiên như không có việc gì mà hỏi: "Vậy sao, đây đúng là chuyện thú vị."

Tần Nhất cười yếu ớt, khóe môi tràn ra ý cười, khiến sắc mặt có chút tái nhợt của thiếu niên lập tức tươi tỉnh hẳn lên. Chỉ là ý cười trong mắt phượng lại lạnh băng, sâu không thấy đáy.

Vương Ổn Ổn cảm thấy Tần Nhất hứng thú, lập tức tiến lại: "Đúng không đúng không, nam thần cũng cảm thấy có bát quái đúng không. Hoa Tình trong thôn bọn tôi thi đậu cao trung cùng trường bọn họ, tôi cũng là nghe cô ấy nói. Tần Kiều Kiều có một chị gái là con riêng, nghe nói con gái riêng này đối xử với Tần Kiều Kiều không tốt lắm. So với Tần gia Tần tiểu thư chính hiệu là Tần Kiều Kiều còn muốn phách lối hơn, ngày ngày bắt nạt bạn học, tất cả mọi người đều chán ghét cô ấy. Cũng là Tần Kiều Kiều không so đo hiềm khích lúc trước, cùng cô ấy chơi chung với nhau. Khi đó nghe được chuyện này tôi rất đồng tình với Tần Kiều Kiều, nhưng bây giờ được diện kiến người thật, mới biết được lời đồn quả thật không đáng tin."

Tần Nhất cười cười, không nói gì. Cô đương nhiên biết người tung tin đồn bôi nhọ cô là ai, còn không phải cô em gái tốt tâm địa thiện lương đang ở đằng trước sao.

"Việc này tôi cũng biết." Lâm Bạch mở miệng: "Tần thiếu quả thật có một cô con gái riêng, một lần say rượu làm ra nhân mạng. Nhưng cô con gái riêng Tần gia này cũng bị người Tần gia bài xích, thậm chí còn...căm ghét."

Chương 185: Nghiệm (dò xét)

Lâm Bạch cười: "Còn thú vị hơn là, Tần thiếu và Tần Hàn Vũ đều từng tìm người đi thủ tiêu cô con gái riêng này, đáng tiếc vận khí người này rất tốt, mấy lần đều chạy thoát được."

Vương Ổn Ổn nhíu mày, trong lòng có phần khó có thể tin: "Sao, sao có thể có chuyện đó? Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, làm...làm sao ông ta lại tìm người gϊếŧ con gái mình chứ? Coi như là con gái riêng, nhưng đó cũng không phải là lỗi của cô ấy mà."

Vương Ổn Ổn chưa từng xem thường những người là con trai riêng con gái riêng, dưới cái nhìn của cô, bọn họ đều vô tội. Đứa trẻ được sinh ra bản thân nó không thể lựa chọn xuất thân cho mình, nếu không thì ai lại muốn làm một đứa con riêng chứ? Nói tới nói lui, đây đều là đàn ông sai.

"Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bạn học Ổn, cô phải nhớ kỹ, trên đời này người ăn thịt con cũng không ít, đặc biệt là bên trong những đại gia tộc. Ngăn trở con đường của hắn, đừng nói là con, ngay cả cha ruột cũng có thể nuốt chửng." Mặt mày Lâm Thanh có chút lạnh, không còn bộ dáng cười đùa cợt nhả như ngày thường.

Vương Ổn Ổn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống không nói lời nào. Cô biết lời Lâm Thanh nói là thật, cô và bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới. Cũng không phải là cô sợ hãi, mà càng nhiều hơn chính là đau lòng.

Sự ôn nhu trong mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch khẽ lưu chuyển: "Em còn chưa nói xong đâu, anh chuyển đề tài cái gì chứ. Mọi người đoán xem, vị Tần gia tiểu thư kia tên gọi là gì?"

Lâm Bạch cười, dư quang khóe mắt dường như chuyển tới trên người thiếu niên vẫn luôn mỉm cười lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện: "Thật trùng hợp, vị Tần gia tiểu thư đó lại cùng tên với Nhất Nhất của chúng ta, cũng gọi là Tần Nhất."

Lâm Bạch vừa nói xong, đám người Vương Ổn Ổn lập tức mở to hai mắt nhìn Tần Nhất. Da thịt trắng nõn của thiếu niên tuy hiện lên vẻ hơi xanh xao, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

Ánh mắt Vân Hoán lấp lóe, có chút tĩnh mịch, có chút... cổ quái.

Lâm Thanh kinh ngạc trực tiếp dừng xe lại. Nà ní, em trai đáng yêu nhất của bọn họ thế mà lại là em gái? Vậy lão Đại...

Lâm Thanh len lén liếc mắt nhìn Vân Hoán, khi chạm phải đôi mắt đào hoa không giống với dĩ vãng kia, anh ta nhịn không được rùng mình một cái.

"Em gái" Nhất Nhất, cậu tự cầu phúc đi.

Vương Ổn Ổn cười khan vài tiếng: "Không thể nào, nam thần sao có thể là con gái chứ? Đại Bạch, có phải anh nhầm lẫn gì rồi hay không?"

Nam thần rõ ràng có hầu kết, làm sao có thể là con gái.

Tần Nhất nở nụ cười, cánh môi tái nhợt có chút làm người thương tiếc: "Vậy Đại Bạch, anh có biết trên đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ hay không? Với lại tôi nghe nói, vị Tần gia tiểu thư kia lớn lên rất xấu, công tử tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể là vị Tần gia tiểu thư kia."

Tần Nhất cười trầm thấp, sắc mặt có chút bệnh trạng bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên, như là Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết Sơn đang từ từ nở rộ, từng tầng từng tầng, cuối cùng lộ ra nhụy hoa dụ người nhất.

"Vậy sao? Thế nhưng đấy cũng chỉ là lời đồn. Lời đồn nói Tần gia tiểu thư xấu không thể gặp người, cho nên dùng tóc che khuất diện mạo. Nhưng ai biết được liệu tin đồn đó là thật hay giả." Lâm Bạch vẫn mỉm cười khẽ như cũ, trong đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng là một mảnh thâm thúy.

Tần Nhất thở dài, kéo Vương Ổn Ổn lại gần, đặt tay cô ấy lên ngực mình, còn nhấn mấy cái: "Cảm nhận được không, công tử tôi không có ngực, tôi là nam sinh hàng thật giá thật."

Vương Ổn Ổn đỏ mặt thu tay lại, sau đó hướng đám người nhẹ gật đầu. Cô hiện tại hoàn toàn tin tưởng Tần Nhất, giữa con gái với nhau thường xuyên đùa giỡn tập kích ngực, cô có thể khẳng định, Tần Nhất hoàn toàn không có ngực. Nữ sinh với nam sinh không giống nhau, cho dù phát dục không tốt thì cảm giác khi sờ lên vẫn có chút không giống nhau.

Tần Nhất vừa cười vừa sờ lên hầu kết của mình: "Công tử tôi có hầu kết, cần nghiệm lại một lần nữa không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi