[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 216: Em phải bảo vệ mình thật tốt

Giọng của Vân Hoán có chút khàn khàn, trong đêm tối nói không ra được có bao nhiêu êm tai, anh không muốn để cho Tần Nhất mạo hiểm.

Hiển nhiên, điều này rất không phù hợp với anh của ngày xưa. Đối với Vân Hoán mà nói, anh đã làm ra quyết định gì thì sẽ không sửa đổi, cũng sẽ không hối hận. Nhưng lần này, lần này, anh lại có chút hối hận.

Với dung mạo của Tần Nhất, nếu như bị đám người kia phát hiện sẽ rất nguy hiểm. Nếu như bọn anh không thể đuổi tới kịp thời, nếu như, nếu như...

Trong đầu Vân Hoán hiện lên vô số khả năng, Sở Sở quả thực là người nhà, là đồng đội ở chung với nhau nhiều năm. Thế nhưng, thế nhưng tiểu gia hỏa trước mắt lại là đứa em trai anh thề phải bảo vệ cả đời.

Từ trước đến nay, Đế thiếu làm việc sát phạt quả quyết, có chút chần chừ.

Tần Nhất kinh ngạc, khi chạm tới lo lắng dưới đáy mắt Vân Hoán, trong lòng cô đột nhiên thấy ấm áp: "Hoán ca, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân, không cần lo lắng. Với lại, chỉ có tôi mới có thể đi, không phải sao."

Trong đám người bọn họ, có thể giả trang nữ sinh cũng chỉ có cô và Sở Mặc Hòa, những người khác chiều cao đều không mấy khả quan. Sở Mặc Hòa ngược lại muốn đi, nhưng anh ta không có dị năng tinh thần, không thể ngụy trang tốt bản thân.

Nếu là trước tận thế, dựa vào vài công cụ nhỏ, ngược lại có thể hoàn mỹ che đi hầu kết của mình. Còn bây giờ chỗ nào tìm được những vật đó? Hơn nữa, dị năng tinh thần của Tần Nhất có chút khác biệt, cô có thể thay đổi bản thân một cách hoàn mỹ.

Môi mỏng của Vân Hoán giật giật, cuối cùng lời muốn nói đều hóa thành tiếng thở dài. Tần Nhất cảm thấy ấm áp, cô được Vân Hoán ôm vào trong ngực.

Chóp mũi là mùi hương bạc hà dễ ngửi trên người Vân Hoán, bên tai là lời nói tràn ngập lo lắng của anh: "Thất Thất, đồng ý với tôi, em phải bảo vệ mình thật tốt?"

Tần Nhất kìm lòng không được ôm eo hẹp của Vân Hoán, cô nghe được thanh âm của mình phiêu đãng trong bóng đêm: "Ừm."

Mấy người Lâm Bạch đều đã lên xe, biết lão đại nhà mình không yên lòng Tần Nhất, khẳng định nhịn không được muốn dặn dò vài câu.

Trần Triệt lười biếng dựa vào ghế ngồi, hàng lông mi đẹp mắt xẹt qua, cửa sổ xe đang mở, từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang ôm lấy nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực. Hai người nhìn như có tình ý miên man, thế nào cũng nói không hết. Nhìn hai người xưng đôi như thế, Trần Triệt đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Chợt, một tiếng cười giễu truyền đến. Lâm Bạch và Lâm Thanh ngồi ở phía trước cảm giác có thanh âm thật thấp vang lên, như có như không, bọn họ không có nghe rõ.

Quay đầu lại nhìn, Trần Triệt đã tựa đầu trên ghế ngồi ngủ thiếp đi, đèn trần trong xe đang không ngừng lấp lóe, ánh sáng dìu dịu chiếu lên gương mặt tuấn tú của Trần Triệt.

Lâm Thanh Lâm Bạch liếc nhau, Triệt gia ngủ rồi, vậy người vừa mới nói chuyện là ai, chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm rồi?

Gió đang gào thét, chỉ có mình nó nghe được một câu trầm thấp nặng nề kia.

"Còn nói gia đây, gia thấy người hãm vào rõ ràng chính là tiểu tử cậu." (rơi vào hố BL ❀◕ ‿ ◕❀)

Ban đêm ở tận thế rất lạnh, đặc biệt là sau khi trận hắc vũ rơi xuống, không khí càng trở nên lạnh hơn.

Vệ Liêu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió rét lạnh phất qua, anh ta bị cóng đến run lẩy bẩy. Chà xát tay có chút đông cứng, nhìn căn nhà đen như mực trước mắt, anh ta lặng lẽ nói với Hứa Ninh bên cạnh.

"Này, A Ninh, anh nói trong này thật sự có người ư?"

Hứa Ninh là người đàn ông cao lớn thô kệch, trong miệng anh ta cắn một cọng cỏ, nhìn lướt qua khuôn mặt trắng sạch của Vệ Liêu, cảm thấy có chút khinh thường, trả lời cũng có mấy phần qua loa: "Tiểu tử cậu nghĩ lung tung cái gì, cậu không tin tưởng Minh ca sao? Lúc trước anh ấy nhìn thấy ở đây có ánh đèn, nơi này khẳng định có người."

Vệ Liêu vừa nghe thấy nhắc tới Minh ca, lập tức không dám nói tiếp nữa.

Hứa Ninh khinh thường hừ hừ, sau đó vẫy vẫy tay với mười con Zombie ánh mắt đờ đẫn phía sau, Zombie nghe lời đi tới.

"Đi, tiến vào." Hứa Ninh ra lệnh một tiếng, mười con Zombie lung la lung lay đi theo phía sau bọn họ.

Chương 217: Vệ Liêu và Hứa Ninh

"Tới cậu đấy, Vệ Liêu." Nghĩ đến chút nữa cần Vệ Liêu hỗ trợ, Hứa Ninh vẫn là tiến lên vỗ vỗ vai Vệ Liêu.

Vệ Liêu vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, sau đó vui vẻ đi tới cửa, tay giống như ảo thuật lấy ra một sợi dây thép, sau vài cái chọc, cửa liền mở ra.

Vẻ mặt Hứa Ninh lập tức nghiêm túc hẳn lên, một đoàn người và Zombie yên tĩnh tiến vào trong phòng. Mặc dù bên trong tối như mực, nhưng nó cũng không hề làm khó được dị năng giả Hứa Ninh.

Mặc dù có hơi mờ mờ, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn thấy sự vật. Hứa Ninh ra dấu tay, Vệ Liêu từ trong ba lô phía sau lấy ra một cây nến. Hứa Ninh ngưng tụ ra một ngọn lửa nhỏ, đốt nến lên, chiếu sáng được một góc phòng.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị hành động, bỗng nhiên có âm thanh sột soạt truyền đến.

Lông mày thô kệch của Hứa Ninh nhíu lại, tình huống gì đây, phòng khách có người!

Hứa Ninh cho Vệ Liêu một ánh mắt, Vệ Liêu lấy ra một con dao phay chặt thịt, đi theo phía sau lưng Hứa Ninh tới chỗ phát ra tiếng động.

Đợi tới gần liền phát hiện một cục nho nhỏ đang co rúc lại trốn ở bên trong góc, giống như nhìn thấy ánh sáng, cơ thể nho nhỏ khẽ run rẩy.

"Người nào, tại sao lại trốn trong nhà tôi?" Hứa Ninh mở miệng, tay bên hông tùy thời sẽ ngưng ra hỏa cầu.

"A, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi." Từ chỗ cục nho nhỏ truyền ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Tay Hứa Ninh hơi động, lại cho Vệ Liêu một ánh mắt, Vệ Liêu nhận được tín hiệu của Hứa Ninh, đi lên phía trước ngồi xổm trên mặt đất, ôn hòa nói: "Đừng sợ, không có người nào muốn đánh em đâu, bọn anh đều là người tốt."

Nghe vậy, Tần Nhất vẫn luôn giả bộ run rẩy khóe miệng giật một cái. Một đám gϊếŧ người cướp của lại còn có mặt mũi nói mình là người tốt, thật coi cô là thiếu nữ ngu ngốc à.

Dù nghĩ như vậy nhưng khi Tần Nhất ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trước mắt hai người Vệ Liêu là vẻ mặt đơn thuần vô tội. Tần Nhất nhìn qua thanh niên trắng trẻo trước mặt, nghiêng nghiêng đầu, mềm mại yếu đuối nói: "Anh zai, là thật sao, các anh sẽ không bắt nạt Kiều Kiều ư?"

Hứa Ninh và Vệ Liêu nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tần Nhất, nhịn không được hít sâu một hơi. Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ trước mặt bị bụi bẩn, nhưng vẫn không thể che giấu được ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ của cô, còn có đôi mắt phượng mỹ lệ lóng lánh kia, tựa như châu bảo đẹp nhất giữa thiên địa.

Hứa Ninh nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi có chút tối đánh giá dáng vẻ linh lung tinh tế của Tần Nhất. Cô gái nhỏ này thật sự là quá đẹp, đem tặng cô cho lão đại, nhất định anh ta có thể thăng quan ban tước.

"Hì hì, em gái nhỏ, đương nhiên là thật, chúng tôi đều là người tốt, làm sao có thể bắt nạt em. Em tên là Kiều Kiều đúng không, làm sao lại xuất hiện ở đây?" Hứa Ninh cố gắng nặn ra nụ cười hòa ái nhất, thật tình thì không biết có bao nhiêu dữ tợn.

Tần Nhất do dự một lát, thận trọng liếc nhìn Hứa Ninh, đôi mắt nhỏ ướt sũng nước giống như nai con, đáng yêu khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Cô gái nhỏ bất an xoắn xoắn ngón tay, ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn Hứa Ninh, lúc này mới mềm mềm giọng nói: "Tôi tên Kiều Kiều, vốn là muốn đi thành phố Z tìm ba ba với mẹ. Thế nhưng, thế nhưng có một đám người xấu bắt tôi đi... Sau đó tôi liền đi theo đám bọn họ tới đây. Tôi ăn nhiều lắm, bọn họ ghét bỏ tôi ăn nhiều, vì vậy liền vứt tôi lại nơi này."

Hứa Ninh nhíu mày, thanh âm phát ra có hơi lớn: "Cô nói đám người kia đi rồi?"

Tần Nhất bị Hứa Ninh đột nhiên lên giọng làm giật nảy mình, lập tức rụt cơ thể nho nhỏ lại, đưa lưng về phía Hứa Ninh.

Vệ Liêu thấy thế không khỏi có chút đau lòng, trong giọng nói có chút oán trách: "Anh Ninh, giọng anh quá lớn, anh làm Kiều Kiều sợ rồi đó."

Hứa Ninh trợn mắt nhìn Vệ Liêu, sau đó ghé vào lỗ tai Vệ Liêu nói nhỏ: "Tiểu tử cậu đừng có mà động tâm, cô gái nhỏ này anh đây muốn hiến cho lão đại. Tôi khuyên cậu nên dẹp ngay ý niệm trong đầu đi, đoạt phụ nữ với lão đại, có phải cậu không muốn sống nữa?"

------

Tặng chương như đã hẹn ❤?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi