Edit by Thanh tỷ
Chương 224: Lâm Minh là Tần Hàn Vũ
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sở không biểu lộ cảm xúc gì, băng lãnh cao ngạo, thế nhưng Tần Nhất lại mẫn cảm phát hiện, đáy mắt cô ta có nhàn nhạt ghen tỵ và oán hận.
Lâm Hải nhìn thoáng qua Sở Sở, có chút không đồng ý nói: "Sở Sở, em đang nói linh tinh gì thế? Một người phụ nữ mà thôi, làm sao có thể so với Minh đệ. Minh đệ, mang Kiều Kiều xuống đi."
Lâm Minh mặt mày ôn nhuận như cũ: "Được, đại ca."
Trong lòng Tần Nhất có trăm ngàn nghi hoặc, chỉ là lúc này cô không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cô cụp mắt, ngoan ngoãn đi theo Lâm Minh rời đi.
Nhưng cô có thể cảm giác được, có một ánh mắt giống như lợi kiếm một mực đi theo bước chân cô, giống như hận không thể chọc thủng mấy lỗ trên người cô. Tần Nhất biết, đó là Sở Sở.
Sau khi Tần Nhất và Lâm Minh rời đi, Lệ Lệ nhìn bộ dáng lạnh ngắt của Sở Sở, cười khẩy một tiếng, tay lại quấn lên eo Lâm Hải, thanh âm ngọt dính: "Trại chủ, không nghĩ tới Minh đệ cũng sẽ coi trọng phụ nữ, lần này anh không cần phải lo lắng áy náy nữa."
Mặt Sở Sở vẫn như cũ không có biểu tình, nhưng đầu ngón tay bỗng nhiên nắm chặt.
Lâm Hải nắm lấy cằm Lệ Lệ, hung hăng hôn một cái, sự vui mừng giữa hai đầu lông mày làm thế nào cũng không thể xem nhẹ: "Đúng vậy, lúc trước nếu không phải được Minh đệ cứu, đã sớm mất mạng rồi. Nhưng cũng bởi vì chuyện này, Minh đệ... Haizz, chỉ hi vọng Kiều Kiều này không chịu thua kém, sớm một chút sinh cho Minh đệ một đứa bé."
Con ngươi Sở Sở đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sau đó hất cái tay đưa qua của Lâm Hải: "Tôi mệt mỏi, đi xuống trước, Trại chủ chơi với Lệ Lệ tỷ tỷ đi."
Lâm Hải cũng biết tính tình Sở Sở lãnh đạm, không có nổi lên nghi ngờ gì. Đợi sau khi Sở Sở đi, không kịp chờ đợi bổ nhào lên người Lệ Lệ.
Lệ Lệ ở dưới người Lâm Hải rêи ɾỉ, nhưng trong lòng lại cười đắc ý, Thanh Phong trại lần này có trò hay để xem.
Bên này, Tần Nhất đi theo Lâm Minh rời đi, tiến vào Lê viên của Lâm Minh. Lê viên này xem như là một sân độc lập chân chính, bên trong có mấy gian phòng, mặc dù cũng đều là phòng làm từ đất, nhưng rõ ràng tinh xảo hơn nhiều, xem ra chủ nhân nơi này là một người biết cách hưởng thụ sinh hoạt.
Lâm Minh dẫn Tần Nhất tới trước một gian phòng, cười nhạt nói: "Trước hết cô cứ ở chỗ này, đồ vật bên trong đều đã được chuẩn bị tốt."
Tần Nhất xoắn xoắn ngón tay, bộ dáng cô gái nhỏ hồn nhiên nhà người ta: "Kia, có cần tôi hầu hạ anh hay không? Người kia nói, nói tôi phải hầu hạ anh thật tốt."
Lâm Minh nhìn đôi mắt phượng có chút quen thuộc của người trước mắt, sau một trận hoảng hốt, vẫn ôn hòa như cũ nói: "Không cần, cô chỉ cần thành thành thật thật đợi ở chỗ này là được."
Lâm Minh dặn dò một số chuyện, sau đó rời đi. Tần Nhất vào phòng, đồ vật bên trong đúng là rất đầy đủ, trên mặt bàn còn có chút bánh mì và bánh bích quy.
Tần Nhất thu hồi nét hồn nhiên trên mặt, mắt phượng lạnh thấu xương, cánh môi tiên diễm giương lên một nụ cười yếu ớt. Hừ, Thanh Phong trại này thật đúng là có ý tứ, không nghĩ tới Tần Hàn Vũ cũng đến đây.
Không sai, Lâm Minh này chính là đại ca của Tần Kiều Kiều, Tần Hàn Vũ. Cũng là đại ca cùng cha khác mẹ của Tần Nhất cô. Lúc trông thấy Tần Hàn Vũ, Tần Nhất quả thật có chút không ngờ tới.
Gõ gõ bàn mấy cái, cô luôn cảm thấy Thanh Phong trại không đơn giản. Có thể khiến cho người như Tần Hàn Vũ ngấp nghé, nhất định bên trong trại có cái bí mật gì đó.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất cô muốn biết rõ là Sở Sở kia đến cùng có chị gái của Sở Mặc Hòa hay không, xem ra cô vẫn phải tìm cách tiếp cận Sở Sở.
Nhớ lại ánh mắt mới vừa rồi của Sở Sở, Tần Nhất cảm thấy khó hiểu. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nguyên nhân gì khiến cho Sở Sở hận cô như thế? Ánh mắt đó nguy hiểm sắc bén như dao, Tần Nhất làm sao cũng không thể quên được. Rốt cuộc là vì sao, Tần Nhất tinh tế hồi tưởng lại tất cả những việc đã xảy ra.
Đột nhiên mắt phượng sáng lên.
Đúng rồi, là Tần Hàn Vũ!
Chương 225: Tham quan Thanh Phong trại
Thế nhưng có chỗ Tần Nhất vẫn nghĩ chưa thông, cô nhớ rõ người Sở Sở yêu là Vân Hoán, làm sao lại biến thành Tần Hàn Vũ? Tần Nhất không tìm được đầu mối, nghĩ mãi không ra, đành bỏ qua một bên.
Hiện tại cô cần phải làm là xác nhận Sở Sở kia có phải là chị gái của Sở Mặc Hòa hay không.
Tần Nhất đang nghĩ ngợi, cửa truyền đến tiếng gõ. Mở cửa, Tần Nhất hơi kinh ngạc, là Vệ Liêu.
Vệ Liêu nhìn thấy mắt Tần Nhất sáng lên, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra ý cười: "Kiều Kiều, anh tới dẫn em đi thăm quan trại một chút."
Tần Nhất quả thực muốn đi tham quan Thanh Phong trại, hiểu rõ đường đi thì cô mới có thể tìm được Sở Sở: "Tốt quá, nhưng anh Vệ Liêu chờ em một chút."
Vệ Liêu bị một câu anh Vệ Liêu của Tần Nhất kêu đến tâm hoa nợ rộ, chà chà đôi bàn tay, cười ngây ngô: "Được, anh chờ em."
Tần Nhất trở về phòng, thật nhanh thay chiếc váy dài trắng mỏng tang trên người xuống. Tần Hàn Vũ chuẩn bị cho cô một chiếc áo gile lông nhung, giữ ấm vô cùng tốt.
Tần Nhất đi ra, nói với Vệ Liêu đang ngốc lăng: "Chúng ta đi thôi."
Vệ Liêu lấy lại tinh thần, lỗ tai có chút đỏ: "Được, được."
Tần Nhất cười không nói, coi như không nhìn thấy vẻ bối rối của Vệ Liêu.
Cho dù là ban ngày, thời tiết cũng rất lạnh. Tần Nhất đi theo sau Vệ Liêu, từng chút một tìm tòi thăm dò đường đi trong Thanh Phong trại.
Theo lời Vệ Liêu nói, Thanh Phong trại là Lâm Hải tìm hai dị năng giả hệ Thổ một tay xây dựng lên.
Tần Nhất lập tức giơ lên nụ cười ngọt ngào, có chút hiếu kỳ hỏi: "Anh Vệ Liêu, trong trại tổng cộng có bao nhiêu dị năng giả?"
Vệ Liêu dừng bước chân, gãi gãi đầu một cái, có chút không xác định: "Trong trại tổng cộng có một trăm người, về phần có bao nhiêu dị năng giả, anh cũng không biết. Anh chỉ là công dân cấp 10, là thuộc cấp thấp nhất ở chỗ này, có một số việc không thể biết được."
Một trăm người sao, sợ là không chỉ có vậy. Vừa rồi cô mới nghe nói, Lâm Hải chỉ có ba bốn người phụ nữ, thế nhưng đám Ngụy Phong từng nói qua, Thanh Phong trại bắt đi không ít phụ nữ, vậy những người đó hiện đang ở đâu? Biến mất ư, hiển nhiên không có khả năng.
Nhất định, chắc chắn là đang ở nơi nào đó.
"Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy hai mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Trại chủ gọi là Sở Sở và Lệ Lệ, các cô ấy là ai vậy?" Tần Nhất nhíu lông mày thanh tú, có chút không hiểu nhìn về phía Vệ Liêu.
Mắt phượng mở to long lanh, Vệ Liêu bị nhìn đến mức mặt đỏ cả lên: "Hai người họ là phụ nữ của Trại chủ, em đừng nên chọc giận bọn họ, đặc biệt là Sở Sở. Trại chủ đối xử với cô ta nhưng bảo bối, gần như cái gì cũng nghe theo cô ta."
"A, vậy Sở Sở và Trại chủ khẳng định rất yêu nhau." Tần Nhất nháy mắt, một bộ dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Vệ Liêu nhíu mày, nhìn bốn phía một chút, thấy không có người ở chỗ này, mới lặng lẽ xích lại gần Tần Nhất nói: "Kiều Kiều, anh nói cho em biết, Sở Sở là một lần lúc Trại chủ đi ra ngoài nhặt được mang về. Khi đó cô ta bị thương đặc biệt nặng. Về sau thương lành, Trại chủ đối với cô ta vừa thấy đã yêu, liền giữ cô ta lại. Sở Sở đã thức tỉnh dị năng hệ độc, mới đầu chết cũng không chịu ở lại, về sau không biết thế nào, vẫn chọn lưu lại."
Vệ Liêu một mực xem Tần Nhất là cô gái nhỏ đáng yêu ngây thơ, cho nên dùng từ uyển chuyển đi rất nhiều.
Tần Nhất làm sao có thể nghe không hiểu, đơn giản là Lâm Hải tóm được Sở Sở, coi trọng sắc đẹp của Sở Sở, cưỡng ép giữ Sở Sở lại.
Nhìn Tần Nhất một mặt ngốc manh, Vệ Liêu lại nhịn không được mở miệng dẫn dắt Tần Nhất: "Kiều Kiều, em không có việc gì thì cách xa Sở Sở một chút, cô ta không phải người tốt lành gì, em không biết..."
Lời Vệ Liêu còn chưa nói hết, có giọng nữ truyền đến ngắt lời anh ta: "Nha, Vệ Liêu, đây chính là em gái mới tới hả?"