Edit by Thanh tỷ
Chương 230: Chiến
Cây hoa mai giận dữ, nó đã có chút tư tưởng, biết người trước mặt là thức ăn của nó. Thế nhưng đồ ăn này quá đáng ghét, vậy mà không ngoan ngoãn để cho nó ăn.
Cây hoa mai tức giận vung vẩy dây leo của mình, mang theo sát khí nồng đậm nhanh chóng đánh tới Tần Nhất, Tần Nhất xoay một vòng tránh thoát.
Lần này càng đáng ghét hơn rồi! Vô số dây leo của cây hoa mai hướng Tần Nhất đánh tới, nó phải bắt được người này, hung hăng nhai nát!
Tần Nhất linh hoạt trốn tránh dây leo của cây hoa mai, giơ tay ngưng tụ ra một mảnh băng châm phóng về phía cây hoa mai. Dị năng hiện tại của cô chỉ có cấp ba, mà cây hoa mai này đã là cấp bốn.
Đừng xem thường việc chỉ hơn kém một cấp, biến dị động thực vật ngang cấp hoàn toàn dễ dàng nghiền ép dị năng giả ngang cấp. Hiện tại cô chỉ có thể cố gắng tìm ra nhược điểm của cây hoa mai biến dị.
Cây hoa mai mừng rỡ trong lòng, nó cũng phát hiện người trước mắt không phải đối thủ của nó, động tác càng thêm điên cuồng.
Tần Nhất tỉnh táo quan sát động tác của cây hoa mai, đồng thời ngưng tụ ra từng cây băng tiễn, quấy nhiễu hành động của cây hoa mai biến dị.
Cây hoa mai cực kỳ lớn, vì vậy hành động của nó cũng tương tự thân hình, không quá nhanh nhẹn. Nhưng ngay cả như vậy, chỉ chốc lát thôi nó đã khiến Tần Nhất ra một thân đầy mồ hôi.
Thể lực của cô rốt cuộc cũng có hạn, nhưng mà cây hoa mai lại giống như không biết mệt mỏi, dây leo bị Tần Nhất chém rụng lại lần nữa mọc dài ra.
Đời trước Tần Nhất cũng từng đụng phải thực vật biến dị, so với cây hoa mai trước mắt thì đẳng cấp cao hơn cũng có. Nhưng mà chỉ cần chặt đứt dây leo hoặc là gốc rễ của bọn chúng thì những thực vật biến dị đó đều sẽ suy yếu lực lượng.
Thế nhưng đại gia hỏa trước mắt này lại hoàn toàn không giống những thực vật biến dị kia, Tần Nhất thậm chí dùng đại đao chặt đứt gốc rễ của nó, nhưng nó rất nhanh đã dài ra hợp lại, một chút cũng không mệt mỏi, ngược lại còn bị Tần Nhất khơi dậy ham muốn chiến đấu.
Tần Nhất sơ sẩy một cái, dây leo của cây hoa mai quất trúng được bả vai của cô. Tần Nhất ăn đau, mùi máu tươi thơm ngọt tỏa ra. Mùi máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng khiến cây hoa mai thêm hưng phấn, gấp gáp sắp không thể chờ.
Ngao ngao ngao, đồ ăn này thật ngon miệng.
Tần Nhất che lấy bả vai, máu từ vẫn từ các kẽ ngón tay chảy ra. Mắt phượng xinh đẹp bình thản không gợn sóng, hai phiến môi giống như cánh hoa nhếch lên. Nhìn thấy bộ dáng kêu ngao ngao hưng phấn không thôi của cây hoa mai, Tần Nhất khẽ cười giễu cợt: "Muốn ăn tao, không dễ dàng như vậy đâu."
Ngưng ra hai phiến băng đao, Tần Nhất thẳng tắp đâm vào thân cây hoa mai, chất lỏng xanh biếc chảy ra, dính lên tay Tần Nhất. Cây hoa mai bị đau, mặc dù nó có thể tái sinh, nhưng tái sinh thì vẫn biết đau nhá!
Cây hoa mai giận tím mặt, chuẩn bị một ngụm nuốt chửng đồ ăn đang gần trong gang tấc. Nhưng nó đột nhiên phát hiện, người mới vừa rồi còn ở trước mắt nó lại đột nhiên biến mất không thấy, ngay cả mùi thơm ngọt ngon miệng cũng không thấy luôn, tựa như người này chưa từng xuất hiện ở đây vậy.
Cây hoa mai phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết, tức giận dùng dây leo quật lấy rào chắn kim loại.
Phía sau núi, tại rìa rừng nguyên sinh, Vân Hoán ôm Tiểu Lam đang ngủ thiếp đi, gió rét thổi qua, anh hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Lâm Bạch cầm một bình nước nóng đưa qua: "Lão đại, uống chút nước nóng đi, trong rừng ban đêm rất lạnh."
Vân Hoán không nhận lấy, tay không ngừng thay Tiểu Lam đang rúc đầu ngủ trong ngực vuốt lông.
Lâm Bạch mấp máy môi, trên trán hiện rõ sự lo lắng. Anh biết lão đại rất lo cho Nhất Nhất, bọn anh cũng rất không yên tâm, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ có thể mau chóng đuổi tới, hi vọng con đường Tiểu Lam chỉ là chính xác.
Lâm Bạch còn muốn khuyên Vân Hoán một chút, nước ấm trong tay bị người đoạt đi, là Trần Triệt.
Trần Triệt uống một ngụm nước, nhiệt độ ấm áp của nước ấm xua đi cái lạnh trong dạ dày. Trần Triệt đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vân Hoán, cái tay rảnh rỗi chọc chọc cái đầu nhỏ của Tiểu Lam: "Ai, A Hoán, cậu đừng nhạt nhẽo như vậy chứ. Hai ngày nay cứ trưng ra khuôn mặt thối, cậu phải tin tưởng tiểu gia hỏa kia, cậu ta rất giảo hoạt, sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Chương 231: Vân Hoán lo lắng
Thấy Vân Hoán vẫn không nói lời nào, Trần Triệt lại mở miệng: "Cậu ở chỗ này lo lắng cũng vô ích, còn không bằng đi nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần mới có thể lên đường. Chờ chúng ta tìm được cái trại kia, nhất định sẽ có một trận ác chiến. Với bộ dạng không ăn không nghỉ này của cậu, dù thân thể có làm bằng sắt cũng sợ là không chịu nổi. Đến lúc đó làm sao cứu Sở Sở, làm sao cứu tiểu gia hỏa kia?"
Trần Triệt vỗ vỗ vai Vân Hoán, giọng nói chứa ý cười: "Kiểu cách cái gì, không giống cậu tý nào."
Nói xong, Trần Triệt cũng mặc kệ con hàng này, xán đến trước mặt Lâm Bạch: "Đại Bạch, cho tôi một bát mì, đầu gỗ này không đói, nhưng tôi đói hóp bụng rồi."
Vân Hoán liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Triệt, ánh mắt lạnh lẽo khiến Trần Triệt lạnh run người, qua vài giây Vân Hoán liền quay đầu đi, nói với Lâm Bạch: "Cho tôi một bát."
Con mắt Lâm Bạch tỏa sáng, vội vàng bưng một bát mì nóng hổi đưa qua. Trông thấy bộ dáng thận trọng của Lâm Bạch, Vân Hoán đỡ trán, hình như anh thật sự làm kiêu rồi.
Chỉ là, anh thật sự lo lắng cho tiểu gia hỏa kia.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Vân Hoán vuốt ve miệng bát, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ Tần Nhất mặc nữ trang. Làn váy màu đen như hoa hồng cao quý lúc nở rộ, mỗi một cái mỉm cười bách mị thiên kiều.
Tiểu Lam trong ngực đột nhiên uốn éo, Vân Hoán trong nháy mắt tỉnh táo lại. Ý thức được bản thân mình vừa mới nghĩ cái gì, mày kiếm nhíu lại, làm sao anh lại nghĩ đến bộ dáng tiểu gia hỏa mặc nữ trang?
Thanh âm "chít chít chít chít" của Tiểu Lam đánh gãy suy nghĩ của Vân Hoán. Anh cúi đầu xuống, đầu ngón tay dịu dàng vuốt lông cho Tiểu Lam: "Làm sao vậy, đói bụng à?"
Hai ngày ở chung khiến cho anh biết vật nhỏ trong ngực chính là một dạ dày vương, bao nhiêu thứ cũng đều có thể nhét vào.
Lúc này Tiểu Lam hoàn toàn không có tâm tình ăn uống, nó và Tần Nhất có khế ước linh hồn, vừa rồi nó cảm nhận được Tần Nhất bị thương nặng, cho nên nó mới có thể từ trong mộng đẹp tỉnh lại.
Nó và Tần Nhất có thể tiến hành giao lưu tinh thần, nhưng cái này vẫn có hạn chế. Chỉ cần khoảng cách giữa Tần Nhất và nó vượt quá một trăm mét, nó liền không thể trao đổi với cô. Đương nhiên đây chỉ là tình trạng trước mắt, đợi nó thoát ly thời kỳ ấu sinh, khoảng cách liền có thể mở rộng.
Tiểu Lam có chút gấp, những người này lại không thể nghe hiểu lời nó, nó phải làm sao mới có thể nói cho những người này biết tin Nhất Nhất bị thương đây?
Tiểu Lam mổ mổ mu bàn tay Vân Hoán, mỏ tuy nhỏ nhưng vẫn làm Vân Hoán bị đau. Vân Hoán vừa thấy dáng vẻ Tiểu Lam như thế, trong lòng xiết chặt, thanh âm trầm thấp mang theo từng tia lo lắng hỏi: "Là Thất Thất sao, em ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Bát cháo trên tay Vân Hoán rơi xuống đất, nước nóng bắn lên tay anh, thế nhưng Vân Hoán không hề có cảm giác đau rát, trong đầu giờ phút này tràn đầy hình ảnh tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn gọi anh "Hoán ca".
Đám người Lâm Bạch vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Vân Hoán, lập tức lại gần. Lâm Thanh nhìn thấy mu bàn tay Vân Hoán bị nóng sưng đỏ, trong lòng căng thẳng: "Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy, tay anh làm sao thế? Đại Bạch, mau lấy thuốc tới."
Lâm Bạch không hề động, trong lòng anh có dự cảm không lành. Từ trước tới nay anh chưa từng gặp qua bộ dáng hoảng loạn như vậy của lão đại, cho dù là đối mặt sinh tử, Vân Hoán đều có thể bình thản đối mặt, chỉ ngoại trừ mỗi lần nghe được tin tức của Tiểu Hiên.
Chẳng lẽ, là Tần Nhất?
Đôi mắt đào hoa lãnh lẽo, anh nhìn chằm chằm Tiểu Lam, nhả ra từng chữ hỏi: "Là Thất Thất, em ấy xảy ra chuyện, đúng không?"
Tiểu Lam cũng không nghĩ tới Vân Hoán có thể lập tức nhìn ra ý tứ nó muốn biểu đạt, nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ. Nữ nhân ngu xuẩn hiện tại bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Lâm Bạch có chút lo lắng nhìn môi mỏng mím chặt của Vân Hoán, nhịn không được lên tiếng: "Lão đại?"
Câu chuyện tuổi thơ đối với Vân Hoán mà nói vĩnh viễn là một nỗi đau khó xóa. Người em trai lão đại yêu nhất bị bọn bắt cóc bắt làm con tin rồi gϊếŧ hại, trong một đêm tất cả bất hạnh đều đổ xuống người anh. Không đến mấy tháng, mẹ Vân buồn bực mà chết, ba Vân cũng tự sát đi theo ngay sau đó. Tất cả mọi bất hạnh đều một mình Vân Hoán gánh chịu.
Thế nhưng, khi đó lão đại cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi.