Edit by Thanh tỷ
Chương 240: Tần Nhất chết rồi?
Lâm Thanh mím mím môi: "Chúng tôi đến tìm Sở Sở."
Tần Hàn Vũ nhíu mày: "Cậu nói Mỹ nhân tiêu? Mỹ nhân tiêu ở bên trong trại?"
Tần Hàn Vũ đột nhiên có dự cảm không tốt. Bên trong Thanh Phong trại, người tên Sở Sở chỉ có duy nhất một người. Mặc dù anh ta và người của tiểu đội Vân Hoán quan hệ không tệ, anh ta cũng biết trong nhóm bọn họ có một người gọi Mỹ nhân tiêu, thế nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp qua.
Hiện tại nghe Lâm Thanh nói thế, Tần Hàn Vũ liền nhớ tới tính tình của Sở Sở bên trong trại, lại có chút chần chừ. Sở Sở kia thật sự là người đám Vân Hoán bọn họ muốn tìm sao?
Nếu như là thật, vậy có một số việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sở Mặc Hòa có chút nóng nảy nhìn Tần Hàn Vũ: "Đúng vậy, chị gái của tôi ở chỗ này. Tôi nghe nói trong trại các anh có một người gọi Sở Sở cô nương, đấy rất có thể là chị gái của tôi."
"Vậy sao." Tần Hàn Vũ trầm tư một lát: "Vậy đợi lát nữa tôi sẽ dẫn mấy người đi gặp cô ta, nhìn thử xem có đúng hay không."
Sở Mặc Hòa cuối cùng cũng nở nụ cười: "Được, thật sự rất cảm ơn anh."
Đôi mắt đào hoa đen nhánh của Vân Hoán nhìn thẳng Tần Hàn Vũ: "Thất Thất đâu, sao em ấy không ở chỗ này?"
Tần Hàn Vũ ngạc nhiên nhướn mày: "Thất Thất này là ai?"
Lâm Bạch sợ hai người này lại náo loạn, vội vàng tiến lên nói: "Chính là cô gái tên Kiều Kiều mới tới chỗ này của các anh. Cô ấy thật ra là em trai của chúng tôi, Tần Nhất. Vài ngày trước che giấu thân phận tiến vào, vì để tìm Sở Sở."
Tần Hàn Vũ lần này không phải kinh ngạc, mà là kinh hãi. Thiếu nữ kia là thành viên mới của tiểu đội Vân Hoán? Chuyện lần này có vẻ rất thú vị. Sở Sở hại chết Tần Nhất, đúng là đủ cẩu huyết.
Cũng không biết khi đám người Vân Hoán bọn họ biết chuyện, sẽ có phản ứng như thế nào đây? Tần Hàn Vũ đầy bụng ý xấu không định nói chuyện này ra.
"Kiều Kiều sao..., mấy người đến chậm rồi, có lẽ hiện tại ngay cả hài cốt cũng không còn." Tần Hàn Vũ chậm rãi mở miệng.
"Cái gì, anh lặp lại lần nữa!" Lâm Bạch không thể tin được.
Vân Hoán mím chặt môi mỏng, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ vô song, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
Đừng nói Lâm Bạch không thể tin được, những người khác cũng không dám tin.Thực lực của Tần Nhất không thua kém Vân Hoán, làm sao có thể, làm sao có thể cứ như vậy không còn rồi.
Vẻ mặt Sở Mặc Hòa tái nhợt đi, ánh mắt đờ đẫn: "Không thể nào, không thể nào! Nhất Nhất cậu ấy rất lợi hại, làm sao có thể, làm sao có thể chết. Anh gạt tôi đúng không, nhất định là anh đang lừa gạt chúng tôi."
Sở Mặc Hòa hướng Tần Hàn Vũ gầm nhẹ, vui sướng lúc vừa mới biết được tin tức của Sở Sở lập tức đã không còn sót lại chút nào
Tần Hàn Vũ lạnh nhạt không có ý kiến, cũng không bởi vì Sở Mặc Hòa mà tức giận.
"Chết như thế nào?" Vân Hoán mở miệng: "Em ấy chết như thế nào?"
Con ngươi đen nhánh của Vân Hoán khóa chặt Tần Hàn Vũ, anh đẩy ra đám người, bước từng bước một đi đến đối diện Tần Hàn Vũ, khí lạnh trực tiếp đánh tới.
"Nói." Giọng Vân Hoán nhàn nhạt, thế nhưng đám người Lâm Bạch đều cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng, đủ để bọn họ hít thở không thuận.
Tần Hàn Vũ cũng cảm thấy vậy, nhưng vẫn như cũ treo nụ cười bên khóe môi, ưu nhã thong dong: "Cậu đừng vội, nghe tôi nói xong đã, dù sao tôi cũng không biết Kiều Kiều là đồng đội của mấy cậu mà. Kiều Kiều cô ấy ở trong này đắc tội người ta, đã bị bắt đi rồi."
"Tôi tới đây là vì chấp hành một nhiệm vụ, bên trong Thanh Phong trại này có một gốc thực vật biến dị, mục đích tôi tới đây là nó. Tần Nhất rất có khả năng đã bị người ta ném cho thực vật biến dị đó ăn rồi."
Lúc vừa nghe thấy cái tên Tần Nhất, Tần Hàn Vũ rất kinh ngạc. Vì anh ta nhớ, tên của người kia cũng là Tần Nhất. Nhưng Tần Nhất trong miệng đám người Vân Hoán lại là một nam sinh... Trên đời này chuyện trùng tên trùng họ có rất nhiều, nên sau khi ngạc nhiên qua đi, anh ta cũng không để ý đến nữa.
"Dĩ nhiên, toàn bộ đều chỉ là suy đoán của tôi." Tần Hàn Vũ nói bổ sung.
Chương 241: Thực vật biến dị
"Thực vật biến dị kia, ở nơi nào?" Vân Hoán lạnh giọng hỏi.
"Không biết." Tần Hàn Vũ lắc đầu: "Thực vật biến dị được Lâm Hải, cũng chính là Trại chủ nơi này nhốt ở bên trong một cái mật thất. Tôi tới nơi này đã nhiều ngày rồi nhưng vẫn chưa biết được vị trí của mật thất đó. Nghe người nơi này nói, người thiết kế cái trại này là một thiết kế sư vô cùng danh tiếng. Tôi cũng lần mò qua mấy lần, không tìm được manh mối."
Mắt phượng có chút thâm trầm, bản thân anh ta cũng thấy rất bất đắc dĩ, thế nhưng miệng Lâm Hải quá chặt. Cho dù gã đã tín nhiệm anh ta, cũng vẫn không chịu nói cho anh ta biết vị trí của mật thất.
Vân Hoán hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Vô dụng như vậy? Đừng cho rằng tôi không biết tâm tư của cậu, chẳng qua là muốn chúng tôi giúp cậu một tay, tìm ra mật thất, hoàn thành nhiệm vụ."
Tần Hàn Vũ cười ưu nhã, quý khí bức người, khuôn mặt anh tuấn như hoa đào nở rộ, đẹp mắt bức người: "Vẫn là Đế thiếu hiểu tôi nhất. Thế nào, Đế thiếu không đồng ý sao?"
Ánh mắt Vân Hoán rét lạnh, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ không hề thua kém Tần Hàn Vũ: "Tôi đồng ý. Chỉ có điều, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện Thất Thất không có việc gì, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
Tần Hàn Vũ nhếch khóe môi, yêu cầu này có phải làm khó người khác quá rồi không. Đem người ném cho thực vật biến dị ăn cũng không phải là anh ta, mà là đồng đội của mấy người, Sở Sở.
Vân Hoán mặc kệ Tần Hàn Vũ, anh phân phó đám người Lâm Bạch: "Ban đêm, tôi, Triệt gia và Tần Hàn Vũ cùng nhau đi, các cậu ở lại đây tiếp viện. Đại Bạch, cậu là người phụ trách nơi này."
Lâm Bạch nhẹ gật đầu: "Tôi đã biết, lão đại, anh cứ yên tâm."
"Được rồi, trước tiên tôi dẫn các cậu đi gặp Sở Sở, nhìn xem có đúng là Mỹ nhân tiêu các cậu muốn tìm hay không." Tần Hàn Vũ nói, trong lòng anh ta thật ra rất hy vọng Sở Sở này chính là Sở Sở bọn họ muốn tìm, như vậy sẽ có trò hay để xem, ai bảo tên gia hỏa Vân Hoán này vừa rồi uy hiếp anh ta.
Vân Hoán gật đầu, ánh mắt có chút xa xăm, Thất Thất, em phải chờ tôi.
Tần Nhất lúc này không biết tiểu đội Vân Hoán đã đến Thanh Phong trại, đồng thời còn rất thành công "hợp lực" với Tần Hàn Vũ.
Tần Nhất nghịch nghịch bình thủy tinh trong tay, nhìn chất lỏng thanh tân màu xanh biếc tươi mát, cô thở dài, vẫn còn hơi ít.
Sau mấy lần bị cô đâm, tiểu Mai hoa ngược lại thông minh ra. Mỗi lần cô xuất hiện, nó đều trốn ở một góc, dùng dây leo bọc kín chính mình, bộ dáng nghiễm nhiên kiểu "không trêu vào được, ta còn không biết trốn sao".
Tần Nhất cất bình thủy tinh trong tay đi, búng tay một cái, khóe miệng nhếch lên. Cô chơi cũng kha khá rồi, giờ là thời điểm thích hợp để thu phục tiểu Mai hoa.
Tần Nhất thoắt cái liền ra khỏi không gian, cây hoa mai vốn đang nhàn nhã ăn vặt, vừa nhìn thấy cô, lập tức đem mình bao kín lại, một chút cũng không hở.
Nó thật sự sợ người này, mỗi lần đâm nó mấy đao liền biến mất, rõ ràng cô đánh không lại nó, nhưng bây giờ rơi vào thế bị động lại là nó.
Tần Nhất đưa tay ngưng tụ ra một băng đao, băng đao màu băng lam như mộng như ảo, xinh đẹp kỳ lạ, thế nhưng Tiểu Mai hoa biết, thứ đồ chơi đó đâm vào rất đau.
Nó theo bản năng run lên.
Tần Nhất thấy được, nhếch môi nói: "Nè, tiểu Mai hoa, đừng sợ nha, ca ca là người tốt."
Tiểu Mai hoa suýt chút nữa òa khóc lên, mẹ nó, người tốt ở chỗ nào hả? Người tốt mà mỗi ngày đều cầm đao đâm nó sao? Hu hu, nó sợ.
Tần Nhất nghịch nghịch băng đao trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ giương lên nụ cười tà: "Thế nào, tiểu Mai hoa có muốn suy nghĩ một chút về việc đi theo ca ca không? Nếu như ca ca đoán không sai, tiểu Mai hoa là bị người ta bắt tới đây. Người bắt tiểu Mai hoa còn thỉnh thoảng tới lấy máu của em, ừ, chính là chất lỏng trên người em, đúng không? Nếu em đi theo ca ca, ca ca có thể bảo vệ em."