Edit by Thanh tỷ
Chương 262: Chuyển biến của Sở Sở
Đầu Zombie bị đào khoét vương vãi đầy trên mặt đất, thế nhưng đám người Vân Hoán vẫn mặt không đổi sắc ăn sạch táo trong tay, thậm chí còn ăn rất say sưa ngon lành.
Kỳ thật chuyện này đối với mấy người Vân Hoán mà nói rất bình thường. Trong mấy tháng qua, bọn họ đều sinh hoạt như thế. Giải quyết một đám Zombie, sau đó nhanh chóng bổ sung thể lực, rồi lại tiếp tục chiến đấu. Chỉ có như vậy, thực lực của bọn họ mới có thể không ngừng tăng lên.
Sở Mặc Hòa chia quả táo trong tay làm hai, đưa phần lớn hơn cho Sở Sở: "Chị, cho chị nè."
Sở Sở cười nhạt: "Sở Hòa, chị không đói bụng, em cứ ăn đi."
Sở Sở hiện tại cũng đã hiểu đại khái tình hình, với địa vị của Tần Nhất bây giờ trong đội, cô ta không nên chính diện đối đầu. Tuy rất không cam tâm, nhưng cô ta cũng đã nhìn ra, phân lượng của Tần Nhất trong lòng mấy người Vân Hoán không hề thấp hơn so với cô ta.
Tần Nhất nhíu mày, khát vọng vừa rồi dưới đáy mắt Sở Sở cô nhìn thấy rất rõ ràng, không nghĩ tới thế mà lại không muốn. Hơn nữa, nụ cười hiện tại của Sở Sở, khiến người ta không nhìn ra một điểm không đúng.
Đây là tìm được trạng thái diễn rồi à?
Trong lòng Sở Mặc Hòa mềm mại, đây vẫn là chị gái luôn đối xử tốt với anh ta, một chút cũng không hề thay đổi, cứng rắn nhét nửa quả táo cho Sở Sở: "Chị, em ăn chỗ này đủ rồi."
Sở Sở dịu dàng xoa đầu Sở Mặc Hòa, ánh mắt ôn nhu: "Em ý, thật ngoan."
Tần Nhất cắn một miếng táo, thơm ngọt ngon miệng, đối với một màn "chị em tình thâm" trước mắt bày tỏ không có hứng thú.
Trần Triệt xán lại, muốn tới gần lỗ tai trắng nõn mượt mà của Tần Nhất, Vân Hoán mắt sắc lia tới, bàn tay to vừa vặn chặn mặt Trần Triệt lại, sau đó lập tức đẩy ra.
Tần Nhất lạnh lùng nhìn Trần Triệt: "Triệt gia không nhớ lời tôi nói sao, tôi không phải gay."
Cô không thích người khác dựa vào cô gần như vậy.
Trần Triệt bị đẩy đi ra cũng không giận, vẫn tiếp tục cười tủm tỉm nhích tới gần, nhưng lần này không tiến đến gần bên tai Tần Nhất mà cách một khoảng nói: "Tại sao không cho gia và Hàn Vũ một phần, vừa rồi chúng ta cũng ra lực mà."
Cũng không phải rất muốn ăn táo, Trần Triệt chỉ là nghĩ trêu chọc Tần Nhất một chút.
Tần Nhất giật giật khóe miệng: "Triệt gia cũng không phải người trong đội chúng tôi, tại sao tôi phải cho anh?"
Cho Trần Triệt cũng không phải không được, nhưng Tần Nhất rất không thích người này động một chút lại nhào lên, khiến cô thấy rất phiền.
Lông mày tà khí hơi nhướng, con ngươi Trần Triệt u oán: "Tiểu gia hỏa thật sự là không có lương tâm, thiệt thòi gia còn đòi đi cùng A Hoán tới tìm cậu."
Tần Nhất lạnh nhạt, ưu nhã ăn xong quả táo trong tay, Vân Hoán lại lau tay cho cô, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt nhu hòa: "Ăn no chưa?"
Lượng cơm Tần Nhất ăn lớn bao nhiêu bọn anh đều đã thấy rồi, không có chút nào thua Đỗ Nguyên.
Tần Nhất nhẹ gật đầu, không nhìn Trần Triệt bên cạnh, ăn no khẳng định là không rồi, nhưng bọn họ không có thời gian, Tiểu Lam nói cho cô biết có một đám người đang đi về phía bọn họ.
Trần Triệt thấy Tần Nhất không để ý tới mình, ánh mắt u oán vẫn luôn khóa chặt Tần Nhất. Ánh mắt nóng như lửa đó làm Tần Nhất không vui nhăn mày. Ý niệm khẽ động, một quả táo xuất hiện trong tay, Tần Nhất ném cho Trần Triệt: "Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, cho anh."
Trần Triệt vững vàng tiếp được quả táo, ánh mắt đắc ý phiêu nhẹ qua Vân Hoán và Tần Hàn Vũ. Kết quả hai con hàng này một người kiên nhẫn ôn nhu giúp Tần Nhất chỉnh lại quần áo, một người ưu nhã tự nhiên đứng một bên, mặt mày mỉm cười.
Trần Triệt lập tức cảm thấy không có ý nghĩa, oán hận cắn một miếng táo, giòn giòn ngọt ngọt khiến mắt Trần Triệt sáng lên, còn không đợi anh ta cắn miếng thứ hai, một đám người đã đi tới.
Mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất nhíu lại, cầm đầu chính là người "lừa" cô tới Thanh Phong trại, Hứa Ninh.
Đúng là hữu duyên.
Chương 263: Tâm tư của Hứa Ninh
Hứa Ninh vừa đến, nhìn thấy đầu tiên là Lâm Hải ngã trên mặt đất đã sớm mất đi hơi thở, bi thương kêu lên: "Trại chủ, Trại chủ, anh làm sao vậy, là ai hại anh?"
Tần Nhất cười nhạt, vote cho Hứa Ninh một đánh giá kém. Chỉ được cái sét đánh to mà chả có tí mưa nào, ngay đến một giọt nước mắt cũng không rơi, cô chả nhìn ra anh ta bi thương ở chỗ nào.
Lệ Lệ lắc eo nhỏ, trên gương mặt diễm lệ là tầng phấn trang điểm dày cộm: "Là bọn hắn, chính là bọn hắn. Sở Sở liên hợp Lâm Minh cấu kết với đám người này gϊếŧ hại Trại chủ, chúng ta phải báo thù cho Trại chủ."
Hứa Ninh nhìn thoáng qua Zombie ngã đầy đất, trong lòng đối với lời nói của Lệ Lệ lại tin thêm mấy phần. Dị năng và thể lực của đám người này hẳn là đã sớm tiêu hao sạch, hiện tại chính là thời điểm tốt để anh ta thu hoạch.
Sở Sở sắc mặt lạnh lẽo, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xếch câu người, băng lãnh cùng vũ mị giao thoa, Hứa Ninh nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
Hứa Ninh cười dâm nói: "Sở Sở, cô vẫn nên bảo đồng bọn của cô ngoan ngoãn đầu hàng đi, như vậy tôi còn có thể tha cho cô một mạng."
Người đi theo Hứa Ninh đồng thanh hô to: "Báo thù cho Trại chủ."
Sở Sở chán ghét nhìn lướt qua Hứa Ninh: "Nằm mơ! Hứa Ninh, anh cho rằng mình là thứ gì tốt lắm ư? Anh đã sớm cấu kết với Lệ Lệ muốn thay thế vị trí của Lâm Hải trở thành Trại chủ, đừng cho là tôi không biết."
Con ngươi đen đục của Hứa Ninh không có chút bối rối: "Phải thì sao, nơi này đều là người của tôi, cô có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng. Cô thật cho rằng người trong cái trại này nguyện thuần phục Lâm Hải ư? Bọn họ chỉ là muốn một nơi để có thể tiếp tục sống sót thôi. Ai làm Trại chủ, bọn họ căn bản không thèm để ý, chiêu châm ngòi ly gián này của cô vô dụng."
Tần Nhất lười biếng duỗi eo, hoạt động gân cốt, giọng nói lạnh lùng: "Nếu nói chuyện vô dụng, vậy thì dùng vũ lực giải quyết đi."
Cùng đám người này nói cái gì cũng đều là vô dụng, Hứa Ninh đã tỏ rõ ý muốn lấy bọn họ làm ván cầu, thuận thế đi lên làm Trại chủ. Tuy rằng người đúng là bọn họ gϊếŧ, nhưng cô cũng không muốn làm ván cầu cho anh ta.
Hứa Ninh đang nói chuyện với Sở Sở, đột nhiên bị đánh gãy có chút không vui, quay đầu liền nhìn thấy Tần Nhất. Đối với khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, ánh mắt của anh ta hiện lên sự tham lam: "Kiều Kiều?"
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán biến lạnh, hàn ý trên người tỏa ra, con ngươi màu đen đặc lại nổi lên gió lạnh, càng trở nên thâm thúy hơn, trong mắt lấp lóe hàn quang.
Dám nhìn tiểu gia hỏa của anh như vậy, đúng là muốn chết.
Phía sau Hứa Ninh phát lạnh, đột nhiên cảm thấy một trận lệ khí như hủy thiên diệt địa đánh về phía anh ta. Trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, chảy xuống hai bên thái dương và chóp mũi, chân không tự chủ phát run.
Trong cơn hoảng hốt hình như có máu đỏ bắn ra, một mảnh đỏ tươi, khiến anh ta đau đớn thét lên một tiếng. Hồi thần, Hứa Ninh phát hiện toàn bộ tay phải của mình đã không còn. Vết cắt ngay ngắn chỉnh tề, bên trên còn mang theo dị hỏa, máu đỏ diễm lệ không ngừng phun ra.
Vân Hoán lạnh nhạt thu tay lại, một thanh hỏa đao đột nhiên nổ tung, hoa mỹ giống như pháo hoa nở rộ. Thế nhưng hỏa diễm nho nhỏ rơi xuống trên người đám người kia lại đột nhiên bốc cháy lên, dọa bọn hắn vội vàng lăn lộn ngay tại chỗ, miễn cưỡng mới dập tắt được lửa.
Hứa Ninh cắn răng, cầm quần áo xé rách một đoạn quấn lấy tay phải của mình, trong mắt tràn đầy oán độc, trong giọng nói lộ ra hận ý: "Lên, lên cho tao, gϊếŧ hết mấy tên đàn ông này, hai con đàn bà kia đều cho bọn mày."
Đám người đi theo Hứa Ninh có chút do dự, bọn hắn có chút e sợ Vân Hoán. Hỏa diễm nóng rực như lửa khiến tim gan tỳ phổi thận bọn hắn đều đau.
Hứa Ninh thấy bọn hắn đều không lên, trầm thấp chửi mắng vài câu, sau đó nói to: "Sợ cái gì, đều lên hết cho tao! Đám người này đã tiêu hao hết thể lực và dị năng rồi, dị năng giả hệ thủy đâu, đặc biệt đối phó tên chó kia cho tao."
Mẹ nó, thủy khắc hỏa, anh ta không tin không đánh chết đám tiện nhân này, trả thù cho tay phải bị chặt của anh ta. Anh ta muốn ngũ mã phanh thây bọn họ!