[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 282: Thất vọng

Tần Nhất và Vân Hoán giờ phút này bị vây ở trong phòng cũng cảm giác được chỗ không thích hợp, không khí xung quanh tựa hồ càng ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ ngạt thở mà chết.

"Có sợ không?" Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất, trên người thiếu niên truyền đến mùi thơm ngát nhàn nhạt, dễ ngửi vô cùng.

Tần Nhất thở ra một hơi, mắt phượng sáng rực: "Không sợ."

Ngoài phòng truyền đến tiếng của Lâm Thanh: "Lão đại, anh và Nhất Nhất tiến lại gần cửa bên này đi, thứ này sợ nước, bọn em đào cho hai người một cái lỗ, hai người mau qua đây đi."

"Sợ nước sao?" Tần Nhất lật tay ngưng tụ ra một cây băng tiễn, Vân Hoán cũng ngưng tụ ra hỏa cầu, rất nhanh băng tiễn đã bị hòa tan, giọt nước bắn lên dây leo, dây leo nhanh chóng rút lui, chừa ra một khoảng không gian.

Mắt Tần Nhất sáng lên, thật đúng là có tác dụng, thế nhưng không đến nửa phút, dây leo lại tiếp tục bò trở về.

Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, hình như có thời gian hạn chế, chỉ có thể chống đỡ nửa phút.

Vân Hoán đương nhiên cũng nhìn ra, ánh mắt anh thâm trầm, xoa xoa đầu Tần Nhất: "Đừng nghĩ nhiều, đi tới trước cửa lại nói."

Ngoài cửa, đám người Lâm Thanh hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này, bọn họ bức lui dây leo đến góc tường, thế nhưng không đến nửa phút dây leo đã bò trở lại.

Lâm Thanh thấp giọng chửi thầm một tiếng, sau đó nói: "Phải làm sao bây giờ, nếu cứ như vậy, chúng ta chỉ có thể cứu một người."

Thế nhưng bên trong lại có hai người, lão Đại và Nhất Nhất, ai bọn họ cũng không muốn mất đi.

Sở Sở lại thở phào nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt, còn kịp.

Cô ta nhìn thấy đám người Lâm Thanh do dự không quyết, trên mặt hiện lên sự tức giận: "Mấy người còn do dự cái gì, đương nhiên là cứu lão Đại trước rồi. Tình cảm vài chục năm của chúng ta, chẳng lẽ mấy người muốn vì một người quen chưa được mấy tháng mà thả vứt bỏ lão Đại? Đừng quên, là lão Đại cho chúng ta sinh mạng thứ hai."

Còn do dự cái gì, cô ta thật vất vả mới có cơ hội gϊếŧ chết tiểu tiện nhân kia, đám người này đừng mong làm hỏng chuyện tốt của cô ta.

Mắt hồ ly của Lâm Bạch hiện lên tia sáng lạnh: "Nhất Nhất cũng là người nhà của chúng ta, ai nói mấy tháng tình cảm không sánh bằng vài chục năm? Không đến một giây cuối cùng, chúng ta đều không thể từ bỏ. Với lại, nếu là lão Đại, anh ấy càng muốn chúng ta cứu Nhất Nhất hơn."

Nếu như một tháng trước mà gặp phải loại tình huống này, anh ta sẽ không chút do dự từ bỏ Tần Nhất, dù sao Vân Hoán mới là trung tâm của bọn họ. Nhưng mấy tháng ở chung với nhau, trái tim bọn họ cũng không phải sắt đá, thiếu niên thanh lãnh kia, dùng mỗi lời nói hành động của bản thân mà bắt được trái tim tất cả mọi người.

Thời gian mấy tháng không dài, thế nhưng tình cảm của bọn họ quả thực rất vững chắc. Tần Nhất là công tử của tiểu đội Vân Hoán, là đứa em trai lão đại yêu thương nhất, cũng là em trai nhỏ bọn họ sủng ái nhất, là một thành viên trong gia đình nhỏ của bọn họ.

Lâm Bạch không dễ tức giận, thế nhưng giờ phút này anh lại nổi giận. Anh không thích lời nói của Sở Sở, thậm chí là chán ghét loại giọng điệu như lẽ đương nhiên này. Rõ ràng còn hi vọng, còn chưa tới trình độ không thể cứu vãn, thế nhưng cô ta lại gấp gáp muốn vứt bỏ Tần Nhất.

Lâm Bạch nhìn chằm chằm Sở Sở, hàn ý lành lạnh bên trong không hề che dấu: "Sở Sở, cô thay đổi rồi."

Nói xong, quay người nói với Đỗ Nguyên: "A Nguyên, cậu tiếp tục quấy nhiễu dây leo. Hồ Ly, chúng ta tiếp tục đào, nắm chặt thời gian đào rộng cái lỗ này ra một chút."

Đỗ Nguyên và Lâm Thanh có chút thất vọng liếc nhìn Sở Sở, sau đó đi tới chỗ Lâm Bạch. Lời vừa rồi của Sở Sở khiến bọn họ rất thất vọng. Giọng điệu như lẽ đương nhiên, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt ý cười trên nỗi đau của người khác. Đây vẫn còn là Sở Sở trọng cảm tình của tiểu đội bọn họ sao?

Sở Mặc Hòa cũng có chút khó chịu, chị gái dễ dàng vứt bỏ Nhất Nhất, thậm chí ngay cả thử tìm cách cũng không muốn làm, Sở Sở như vậy khiến anh ta cảm thấy lạ lẫm.

Chương 283: Phong ấn, nguy hiểm!

"Sở Hòa, tới giúp một tay." Lâm Bạch lạnh lùng, hai đầu lông mày luôn mang theo sự ôn nhuận nay đã hoàn toàn không còn. Hiện tại bọn họ phải giành giật từng giây một, anh không có thời gian để tính sổ với người nào đó, chờ sau khi lão Đại và Nhất Nhất an toàn đi ra, anh ta lại tìm người nào đó so chiêu cũng không muộn.

Sở Mặc Hòa liếc nhìn sắc mặt trắng bệch Sở Sở, sau đó chạy tới. Tần Hàn Vũ và Trần Triệt cũng tận lực hỗ trợ. Người ở bên trong, một người bọn họ cũng không muốn mất đi.

Sở Sở bị ngó lơ cô đơn đứng tại chỗ, móng tay đâm vào da thịt trắng nõn, đôi mắt xếch nhuốm màu u ám. Đều tại Tần Nhất, đều vì cậu ta, tại sao tất cả mọi người đều bảo vệ tiện nhân đó, cô ta mới là người chung sống với bọn họ vài chục năm cơ mà!

Đáng chết, đều đáng chết.

Ánh mắt Sở Sở giống như rắn độc, khuôn mặt đẹp đẽ sớm đã bị vẻ mặt dữ tợn phá hỏng.

Trong phòng, Tần Nhất và Vân Hoán chật vật tiến lại gần cửa sau. Vân Hoán nửa ôm Tần Nhất ngồi dưới đất, khôi phục thể lực cùng dị năng. Hai người ai cũng không nói gì, không khí càng ngày càng loãng, bọn họ phải tận lực giảm bớt hoạt động.

Thời khắc sinh tử, Vân Hoán rất bình tĩnh. Tuy không nói, nhưng anh biết lần này chỉ sợ chỉ có một người có thể đi ra. Thương tiếc xoa xoa đầu Tần Nhất, tay ôm Tần Nhất của Vân Hoán không khỏi xiết chặt.

Tần Nhất thuận theo tựa sát vào người Vân Hoán, trong lòng lại không nóng nảy. Có thể cứu một người là được, cô có không gian, lúc bom nổ cô có thể trốn vào bên trong. Chỉ là không gian không thể mang người khác tiến vào được, nếu không thì cô đã sớm mang Vân Hoán tiến vào.

Không khí càng ngày càng mỏng manh, tiếp tục như vậy bọn họ không bị nổ chết thì cũng vì ngạt thở mà chết. Lúc này, nếu như không gian cho phép, cô khẳng định sẽ lựa chọn cứu Vân Hoán. Mặc dù không gian sẽ bị phát hiện, nhưng cô nguyện ý tin tưởng anh.

Mấy người Lâm Thanh ở bên ngoài cũng nắm chặt mỗi phút mỗi giây, sắc mặt Đỗ Nguyên tái nhợt, thời gian dài phóng thích dị năng hệ thủy khiến dị năng tiêu hao lợi hại, nhưng Đỗ Nguyên vẫn kiên trì, anh biết người nhà đang ở bên trong chờ anh.

Cửa động càng lúc càng lớn, mấy người Lâm Thanh cũng lấp ló nhìn thấy được chân của Tần Nhất và Vân Hoán. Tận thế rét lạnh, thế nhưng trên trán bọn họ lại chảy đầy mồ hồi.

Sở Sở đứng ngoài thờ ơ quan sát, tựa hồ muốn dùng hành động để chứng minh lời nói của mình lúc trước là đúng.

Cũng không biết qua bao lâu, Tần Nhất bắt đầu có chút choáng váng, não truyền đến từng trận đau nhức. Cô thầm nghĩ không tốt, phong ấn Tiểu Lam thiết lập dường như muốn mở ra!

Vân Hoán cũng cảm giác được người trong ngực khác thường, vội vàng nhìn sang, con ngươi của tiểu gia hỏa bắt đầu mê ly, hô hấp yếu dần đi.

Vân Hoán không nghĩ nhiều, vội vàng phủ môi mình lên môi Tần Nhất, muốn độ khí cho cô. Không khí mặc dù mỏng manh, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ, tại sao tiểu gia hỏa lại xuất hiện tình huống hít thở không thông?

Cánh môi mềm mềm với hương vị thơm ngọt của Tần Nhất khiến Vân Hoán cảm thấy có chút quen thuộc. Đầu đau xót, nhưng Vân Hoán nghĩ không ra cảm giác quen thuộc này là như thế nào. Thật giống như, thật giống như anh đã từng hôn Tần Nhất...

Thế nhưng, tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào?

Tần Nhất như người khát nước gặp dòng suối mát, tuy ý chí có chút mơ hồ, nhưng theo bản năng ôm lấy cổ Vân Hoán, gần như tham lam mà hấp thụ không khí trong miệng Vân Hoán.

Vân Hoán chậm rãi vỗ lưng Tần Nhất, im lặng an ủi Tần Nhất, đem không khí trong miệng độ cho Tần Nhất.

Đợi con ngươi Tần Nhất lấy lại tiêu cự, đầu óc hơi thanh minh, Vân Hoán liền rời đi. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, lỗ tai của anh đang đỏ bừng cả lên.

"Cảm giác như thế nào?" Vân Hoán giật giật cánh môi, không phát ra tiếng, nhưng Tần Nhất có thể nhìn hiểu.

Vừa mới phát sinh chuyện gì, Tần Nhất biết. Tuy rằng đây là nụ hôn đầu của cô ở cả đời trước lẫn đời này, nhưng cô biết Vân Hoán vì cứu cô. Chỉ là cô không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ thời gian bao lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi