Edit by Thanh tỷ
Chương 286: Câu dẫn
Trong mắt Vương Chí mang theo khao khát: "Vệ Liêu, cậu nói tôi cố gắng nỗ lực thì có thể gia nhập tiểu đội Vân Hoán không?"
Vệ Liêu đè xuống chua xót trong lòng, trên mặt cố gắng duy trì nụ cười: "Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"
"Đi chết đi." Vương Chí cười mắng, đập một phát lên vai Vệ Liêu: "Chủ và thợ chênh lệch nhiều như vậy sao? Nhưng phải công nhận tiểu đội Vân Hoán đúng là rất mạnh, họ là tiểu đội xếp hạng thứ nhất trong căn cứ, có biết bao nhiêu người muốn gia nhập vào, đáng tiếc là tiểu đội này không tuyển thêm người."
Vệ Liêu yên lặng nói: "Quả thật rất mạnh."
Vương Chí mặt tràn đầy hưng phấn: "Còn không phải sao, từng thành viên trong đội đều rất mạnh, bọn họ đều có danh hiệu độc nhất vô nhị cho mình. Nghe nói ngay cả Căn cứ trưởng cũng muốn lôi kéo bọn họ. Nhưng tôi nghe nói bọn họ còn thiếu một người, hình như là lão út của đội, tên là gì ngược lại tôi nhớ không rõ, nhưng nhớ được danh hiệu của người đó là công tử."
Trong lòng Vệ Liêu đau xót, cụp mí mắt xuống không nói lời nào.
Vương Chí còn đang biểu đạt sự sùng bái của mình với tiểu đội Vân Hoán, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng đen, anh ta lập tức cảnh giác. Thủy cầu trong tay còn chưa phóng ra ngoài, chỉ thấy một thiếu niên phong thái thanh nhã, trong ngực ôm một viên tròn tròn màu lam, cười nhạt bước ra.
"Vệ Liêu, đã lâu không gặp."
---
Sở Sở sửa sang lại mái tóc của mình, cô ta vừa tắm rửa xong, còn cố ý xịt thêm chút nước hoa. Tóc đen hơi ướt, đôi mắt xếch câu người mang theo tia mị hoặc.
Trong phòng mở điều hoà, nhiệt độ cũng không phải rất lạnh. Sở Sở cố ý mặc một chiếc váy sa mỏng, cơ thể có lồi có lõm như ẩn như hiện, vô cùng chọc người.
Vừa mới tắm rửa xong, váy sa có hơi dính sát vào người, Sở Sở chậm rãi sửa sang lại váy, đáy mắt lóe lên tia sáng kiên định, tình thế bắt buộc cô ta phải hành động.
Mở cửa, chuông nhỏ cố ý được cô ta đeo trên cổ chân, thanh thúy mà êm tai, nhưng Vân Hoán vừa mới từ bên ngoài trở về đang ngồi trong phòng khách lại cảm thấy rất chói tai.
Sở Sở đi xuống, liếc mắt liền nhìn thấy Vân Hoán đang nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, dung nhan vô cùng tuấn mỹ như ẩn như hiện, lạnh lùng nghiêm nghị, khiến vô số nữ sinh điên cuồng si mê.
Anh lẳng lặng ngồi ở đó, tựa như một vị thần, ngón tay thon dài lại ôn nhu vuốt ve túi gấm, ánh mắt nhu hòa, tựa hồ xuyên qua túi gấm kia nhớ tới người nào đó.
Hình ảnh đẹp là vậy, nhưng đối với Sở Sở mà nói, lại là hận ý thấu xương. Tiện nhân kia rõ ràng đã chết, tại sao Vân Hoán vẫn còn nghĩ tới người nọ?
Cô ta mới là người đối với anh tốt nhất, tại sao trong lòng trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có Tần Nhất? Cô ta mới là người nhà vài chục năm của bọ họ cơ mà!
Sở Sở kiềm chế hận cùng đố kị trong lòng, tiện nhân kia đã chết, hiện tại Vân Hoán là của cô ta! Không dễ gì mới có một cơ hội chỉ có cô ta và Vân Hoán ở nhà, cô ta phải nắm chặt thời gian.
Điều chỉnh tốt bản thân, Sở Sở cười ngọt ngào, đôi mắt xếch phong tình long lanh: "Lão Đại, anh đã trở về."
Mềm mềm nhu nhu, ngọt ngào như mật.
Vân Hoán không đáp lời cô ta, vẫn ôn nhu vuốt ve túi gấm, hoặc là nói anh căn bản không nghe thấy tiếng của Sở Sở, anh hoàn toàn gạt bỏ Sở Sở ở bên ngoài.
Sở Sở không cam tâm, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Hoán, váy sa cổ thấp trượt xuống, khe rãnh như ẩn như hiện.
Vân Hoán rốt cuộc cũng ngẩng đầu, Sở Sở chưa kịp vui mừng, Vân Hoán trực tiếp đá cô ta ngã xuống sàn, môi mỏng hồng nhạt cực kỳ gợi cảm, nhưng lời nói ra lại lạnh nhạt vô tình: "Bẩn."
Sở Sở không dám tin, đây là nói cô ta sao? Trái tim cô ta đau nhói, cô ta yêu anh như vậy, sao anh có thể ghét bỏ cô ta? Lúc trước nếu không phải bọn họ bỏ lại một mình cô ta ở Thí Thần Các, cô ta làm sao có thể bị Lâm Hải bắt đi chứ.
Sở Sở hoàn toàn quên, ban đầu là chính cô ta yêu cầu lưu lại, giúp Vân Hoán trông giữ Thí Thần Các.
Sở Sở lê hoa đái vũ, bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn Vân Hoán, bất chấp đau nhức trên người, cô ta xông tới muốn ôm lấy Vân Hoán. Vân Hoán khinh suất, bị cô ta ôm chặt lấy eo.
Chương 287: Tờ giấy trong túi gấm
Mùi thơm nồng ngây ngấy truyền đến, Vân Hoán chỉ cảm thấy buồn nôn, trên thực tế anh cũng đã làm như vậy, không chút lưu tình lại đá văng Sở Sở ra, nôn khan.
Anh nhanh chóng đứng dậy đi về phòng, lông mày như hàn băng ngàn năm không thay đổi, thật là buồn nôn, anh muốn đi tắm rửa, tắm một trăm lần!
Sở Sở ngồi dưới đất, bụng truyền đến từng cơn đau nhức, nhưng mà đau nhức trên cơ thể so ra còn kém trong lòng. Vân Hoán vừa rồi vậy mà nôn khan, cô ta khiến anh buồn nôn như vậy ư, làm sao có thể?
Cô ta yêu anh như vậy, tại sao anh có thể tổn thương cô ta .
Móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay, máu me đầm đìa, thế nhưng Sở Sở không hề cảm thấy đau nhức, bên trong đôi mắt xếch lấp lóe lòng ham muốn chiếm hữu điên cuồng. Vân Hoán là của cô ta, là của Sở Sở cô ta! Vẻ mặt Sở Sở dữ tợn giống như lệ quỷ bò ra từ mười tám tầng Địa Ngục.
Ôm bụng chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên một vật trên ghế sô pha hấp dẫn sự chú ý của cô ta. Đi qua cầm lên, đây không phải là túi gấm tiểu tiện nhân kia đưa cho Vân Hoán sao?
Trong mắt Sở Sở lóe lên u quang quỷ dị, cô ta nhanh chóng mở túi gấm ra, bên trong là một tờ giấy viết đầy chữ. Sở Sở lấy tờ giấy đó ra, tiện tay bỏ một tờ giấy trắng trên bàn trà vào, sau đó để lại về chỗ cũ.
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Sở Sở chậm rãi trở về phòng mình.
Trong phòng, Sở Sở cười lạnh mở tờ giấy ra, cô ta ngược lại muốn xem xem tiểu tiện nhân này có bí mật gì. Chờ sau khi xem hết, bên trong đôi mắt xếch hiện lên từng tia kinh ngạc. Ngay sau đó lại cười trầm thấp như bị bệnh thần kinh, đúng là ông trời cũng muốn giúp đỡ cô ta mà! Nếu như cô ta vạch trần chuyện này, cô ta ngược lại muốn nhìn xem, Vân Hoán sẽ còn nhớ mãi không quên với tiện nhân này hay không.
Đứng dậy, Sở Sở tùy ý thay một bộ quần áo khác, sau đó lén lút ra cửa tìm Tần Kiều Kiều.
Trắng đen xen kẽ trong phòng, Vân Hoán từ trong phòng tắm đi ra, lông mi nhuốm hàn băng nồng đậm vẫn như cũ không tan, cho dù anh tắm rửa nhiều lần như vậy, mùi hương buồn nôn đó vẫn như cũ rửa mãi không sạch.
Vân Hoán lạnh nhạt mặc xong quần áo, tiện tay lau tóc qua loa mấy cái, sau đó tìm kiếm túi gấm. Không có, không có, túi gấm rơi ở đâu rồi?
Ánh mắt Vân Hoán khẽ chuyển, lập tức chạy xuống dưới tầng. Quả nhiên, túi gấm nền trắng hoa đen đang nằm im trên ghế sô pha.
Vân Hoán cầm lên, ngón tay trắng nõn hơi vân vê, đồ vật bên trong vẫn còn. Anh lại để lên mũi ngửi một chút, bên trên không có mùi hương buồn nôn kia, xem ra Sở Sở không có chạm vào.
Đôi môi mím chặt của Vân Hoán nới lỏng mấy phần, sau đó đeo túi gấm nhỏ lên cổ, chán ghét nhìn thoáng qua cửa phòng của Sở Sở, ánh mắt lạnh lùng mang theo lệ khí kinh người.
Sở Sở ra cửa tìm Tần Kiều Kiều, vô cùng khéo, Tần gia lúc này chỉ có một mình Tần Kiều Kiều ở nhà. Khi Sở Sở tới, Tần Kiều Kiều đang ở trong phòng lựa chọn quần áo.
Gương mặt thanh tú của Tần Kiều Kiều nhăn nhó, tâm phiền ý loạn một vứt hai ném hết đống quần áo lên giường. Toàn là đồ xấu, làm sao cô ta có thể mặc ra ngoài được đây?
Nghĩ đến chuyện này, Tần Kiều Kiều có chút oán trách Tần Hàn Mạt. Đều tại anh hai ở bên ngoài làm loạn, lần này thì hay rồi, làm tổn thương lòng của người ta, hiện tại người ta tìm tới cửa trả thù! Nhà bọn họ mấy tháng nay bị người ta để ý gắt gao, rất nhiều nhiệm vụ đều không thể tiếp nhận. Cô ta cũng đã gầy đi một vòng, nếu còn tiếp tục như thế, không biết Trịnh Trọng có ghét bỏ cô ta hay không.
Sở Sở mấy tháng nay chơi khá thân với Tần Kiều Kiều, cô ta trực tiếp đẩy cửa vào. Tần Kiều Kiều tâm phiền ý loạn, tính tình đại tiểu thư lập tức bộc phát: "Vào phòng sao không gõ cửa, một chút giáo dưỡng cũng không có."
Nói thật, tuy Tần Kiều Kiều chơi với Sở Sở, nhưng trong lòng lại xem thường Sở Sở. Vì cô ta biết, Sở Sở là con gái riêng của Sở gia, thân phận hèn mọn thấp kém.