Edit by Thanh tỷ
Chương 330: Công tử bị đùa giỡn?
Tần Nhất bình tĩnh đẩy móng heo của Phượng Khuynh Ca ra, sửa sang lại quần áo, thản nhiên nói: "Có phải chúng ta nên đi ra ngoài trước không?"
Phượng Khuynh Ca vuốt mũi, có chút bỉ ổi nhìn Tần Nhất vài lần, cười hắc hắc nói: "Đúng vậy, nhưng trước khi chúng ta đi ra, ta muốn làm một chuyện trước. Ngươi nhìn ngươi xem, quần áo hiện đại ngươi đang mặc khẳng định không thể mặc nữa, để tiểu gia ta tới giúp ngươi thay quần áo nha~ "
Bên ngoài sơn động ánh nắng chan hòa, trăm hoa đua nở, nhưng trong sơn động thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh mập mờ, khiến linh thảo xung quanh thẹn thùng che hai gò má nóng bừng.
"Đừng... Đừng đụng chỗ đó."
"Không được... Nơi đó cũng không được."
"Phượng Khuynh Ca." Giọng nữ cắn răng nghiến lợi truyền đến.
"Ai ya, tiểu Nhất Nhất đừng thẹn thùng, đều là con gái với nhau mà." Tiếng cười không đứng đắn của người nào đó vang lên.
Hàn Nguyệt Cốc, một thiếu niên mặc bạch y chậm rãi đi tới, phần tóc đen để thả sau lưng nhẹ nhàng tung bay theo làn gió nhẹ, da thịt trắng nõn sáng mịn, một đôi mắt phượng thanh lãnh, giống như mạch thượng công tử bước ra từ trong tranh.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, vành tai của vị công tử thiếu niên nọ hơi phiếm hồng.
Đi theo đằng sau thiếu niên công tử là một hồng y thiếu nữ, dáng người cao gầy xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tinh xảo, mắt phượng linh khí bức người, mắt phượng hơi cong lên, diễm lệ chói mắt, giống như đóa phù dung với tân nhụy màu đỏ nhạt xinh đẹp dưới ánh trăng.
"Nè nè, tiểu Nhất Nhất không cần đi nhanh như vậy nha, cùng lắm thì ta không nói ngươi nữa, được chưa." Thiếu nữ, cũng chính là Phượng Khuynh Ca nhìn thiếu niên bạch y thẹn thùng đi phía trước, trong mắt đều là ý cười.
Tần Nhất quay người, Phượng Hoàng đỏ rực giữa trán, nhưng quanh thân cố ý lại tỏa ra khí lạnh, hai loại cảm giác mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng phù hợp.
Tần Nhất không nói gì, chỉ nhìn Phượng Khuynh Ca một cái. Phượng Khuynh Ca biết tiểu gia hỏa giận thật, nhún vai cười nói: "Khụ, được rồi, ta không nói nữa, ngươi qua đây trước đã, để ta che lại phượng ấn trên trán cho ngươi, ấn ký này không thể để người có tâm nhìn thấy được. Tuy nói cái lão ngoan đồng kia có thể nhìn ra, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, thế giới này so với tận thế càng nguy hiểm hơn."
Tần Nhất gật đầu, bất kỳ một thế giới nào cũng đều có một mặt hắc ám, cô muốn bảo vệ bản thân thật tốt, vì cái mạng này không đơn thuần là của một mình cô, còn có Tiểu Lam.
Phượng Khuynh Ca nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nhất bộ kia, tâm cũng mềm xuống, ngao ngao ngao, muội muội quá đáng yêu, cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Phượng Khuynh Ca hóa thân thành muội khống nhịn xuống xao động trong lòng, từ trong không gian của cô ấy lấy ra một cái ngọc trụy, vươn tay chụp lên trán Tần Nhất, ngọc dương chi nho nhỏ vừa vặn che khuất ấn ký đỏ rực.
"Đây là một kiện Linh khí, chỉ cần ngươi không lấy nó xuống, ai cũng không phát hiện ra được."
Phượng Khuynh Ca nhìn Tần Nhất một vòng, trong mắt tràn đầy kinh diễm, ngọc dương chi dưới ánh mặt trời hiện ra sắc ngọc xanh nhàn nhạt, thế nhưng làn da của thiếu niên tựa hồ còn tốt hơn ngọc, ngũ quan tinh xảo tuấn lãng, tiểu Khuynh Ca trong lòng Phượng Khuynh Ca ngao ngao kêu to.
Sau đó Phượng Khuynh Ca lại từ không gian lấy ra một cái ngọc trụy cùng bộ, nhưng là huyết ngọc: "Cái Linh khí này có thể ở thời khắc mấu chốt giúp ngươi ngăn cản một lần sát hại, đợi đến khi ngươi rời đi, ta sẽ tặng cho ngươi một cái khác tốt hơn."
Tần Nhất giật giật khóe miệng, lại phát hiện mình cười không nổi, bất đắc dĩ cô đành phải từ bỏ, nghiêm túc nhìn Phượng Khuynh Ca: "Cảm ơn ngươi, Khuynh Ca."
Giọng nói của thiếu niên mát lạnh dễ nghe như tiếng suối chảy róc rách độ tháng ba, vô cùng dễ nghe.
Chương 331: Tiểu Linh Hồ Đỗ Quyên
Mắt Phượng Khuynh Ca lấp lánh đầy sao, tiểu Khuynh Ca trong lòng ngao ngao kêu gào, không được không được, cô sắp cong rồi!
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất, trong mắt Phượng Khuynh Ca tràn đầy ý cười: "Không cần."
Tần Nhất bình tĩnh đẩy móng heo của Phượng Khuynh Ca ra, cô xem như đã nhìn ra, con hàng này thích động tay động chân với cô, cô tốt nhất vẫn không nên bày ra vẻ mặt ôn hòa với cô ấy, tránh bị sàm sỡ.
Mặc dù hiện tại mặt cô cũng đã không thể biểu hiện cảm xúc.
Phượng Khuynh Ca không tiếp tục trêu chọc Tần Nhất, kéo tay của cô đi xuống núi. Đoạn đường này Tần Nhất xem như được mở rộng tầm mắt, các loại kỳ hoa dị thú, cô nhìn mà hoa hết cả mắt.
Phượng Khuynh Ca cũng biết Tần Nhất không thế chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ được vị diện này, vì vậy kiên nhẫn giảng giải cho Tần Nhất. Đến chân núi, Tần Nhất đối với đại lục Tinh Thần đã có chút hiểu biết cơ bản.
Đại lục này lấy cường giả vi tôn, mọi người tu luyện không phải dị năng, mà là một loại linh lực. Chức nghiệp nơi này cũng có nhiều loại hình như Linh Sư, Triệu Hoán Sư, và vài chức nghiệp khác.
Điều này khiến Tần Nhất đối với phiến đại lục này càng thêm hiếu kì.
Đến chân núi, các cô còn phải đi qua một cánh rừng rậm. Phượng Khuynh Ca tâm tình có chút vui vẻ nói: "Đây là Ma Thú sâm lâm, bên trong có rất nhiều Linh thú, a, chính là mấy thứ tồn tại giống Tiểu Lam và Phi Hồng. Tiểu Nhất Nhất, nếu như ngươi coi trọng con nào, có thể cùng nó ký khế ước."
Đang nói, một đạo thân ảnh nho nhỏ không biết từ nơi nào dùng tốc độ rất nhanh nhảy tới, mục tiêu là ngực Tần Nhất, rồi vô cùng đáng thương dụi dụi đầu trong lòng Tần Nhất kêu "chi chi chi".
Tần Nhất nhíu mày, cô đưa tay xách vật nhỏ lên nhìn, dáng dấp vật nhỏ ngược lại rất đáng yêu, một viên tròn tròn màu trắng, lỗ tai nhỏ hơi nhọn, thân mình run run rất chi là vô tội. Đôi mắt màu tím nhạt long lanh, vô cùng đẹp mặt, giống như hai viên bảo thạch thượng hạng.
"Đây là con vật gì?"
Phượng Khuynh Ca sờ cằm nhìn vật nhỏ trong tay Tần Nhất, mắt phượng mỉm cười: "Đây chắc là Linh Hồ, loại Linh thú này hiểu nhân tính, rất linh khí, nhưng lại không có lực công kích gì. Các Triệu Hoán Sư không mấy yêu thích, nhưng các phu nhân và tiểu thư một vài thế gia đại tộc rất thích thu làm sủng vật."
Tiểu Linh Hồ "chi chi chi" kêu to, tứ chi gắt gao bám chặt lấy tay Tần Nhất, một đoàn tròn vo nho nhỏ, giống như vừa mới ra đời không lâu, lông xù, xúc cảm cũng không tệ.
Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt: "Ngươi muốn ta cứu ngươi?"
Mắt tiểu Linh Hồ sáng lên, dùng sức gật đầu, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ phía sau, bên trong miệng không ngừng kêu.
Đỗ Quyên cầu xin nhìn Tần Nhất, chính nó cũng cảm thấy thật đen đủi, nó chẳng qua chỉ muốn ra ngoài tìm chút mật hoa, ai ngờ đột nhiên bị một nữ nhân xấu xí nhìn trúng, nhất định phải bắt nó về làm linh sủng.
Đỗ Quyên nó là hậu nhân của Cửu Vĩ Hồ, làm sao có thể khuất phục.
Tần Nhất lãnh đạm nhìn tiểu Linh Hồ, chưa nói cứu hay không cứu nó. Đỗ Quyên thấy vậy thì trong lòng bồn chồn lo lắng, a, không lẽ nó tìm nhầm người rồi? Nhưng mà vị ca ca này tuấn mỹ như vậy, làm sao có thể là người xấu?
Cửu Vĩ Hồ mỹ mạo trời sinh chính là chủng tộc phải xem mặt.
"Này, người phía trước đứng lại cho ta, con tiểu súc sinh kia là linh sủng bản tiểu thư nhìn trúng, ngươi mau để xuống cho ta." Giọng nữ phách lối vang lên.
Tần Nhất ngước mắt, một thiếu nữ áo lam trong tay cầm roi, roi hiện ra ánh sáng u lam, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng phía trên lại phủ đầy gai ngược.
Trên đầu thiếu nữ cài đầy trâm, khuôn mặt lớn lên ngược lại cũng không tệ, nhưng sự ngang ngược càn rỡ giữa hai đầu lông mày lại phá hủy nét đẹp của nàng ta.
Mái tóc đối phương xộc xệch rối loạn, đáy mắt Tần Nhất ẩn ẩn ý cười, nhưng trên mặt vẫn như cũ nhìn không ra biểu tình. Mắt phượng nhìn xuống tiểu Linh Hồ, giọng nói thanh lãnh nghe không ra hỉ nộ.
"Đó là ngươi làm?"