Edit by Thanh tỷ
Chương 350: Thành Hồng Nguyệt
Tần Nhất hơi nghiêng người tránh, ánh mắt lạnh nhạt, không có bất kỳ biến hóa gì: "Tôi không có nghĩa vụ này."
Đúng vậy, cô không có nghĩa vụ phải giúp bọn họ, cô và cái căn cứ này chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Bọn họ cho cô một danh ngạch đi tham gia tranh bán thú nhân, còn cô tận lực giúp bọn họ tăng lên thứ hạng.
Mối làm ăn này căn cứ Tuyết Sơn kiếm lời nhiều hơn, lấy thực lực của Tần Nhất, sẽ có rất nhiều căn cứ lớn mạnh khác muốn mời cô qua.
Tần Nhất cũng không phải Thánh Mẫu, cô hiểu lời cầu cứu của người phụ nữ trung niên có tuổi là có ý gì, không phải cho cá*, mà là muốn Tần Nhất cô trợ giúp căn cứ Tuyết Sơn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
(Cả câu là: cho người ta cá, không bằng dạy người ta cách câu cá. Nếu cho người khác một con cá, bạn sẽ chỉ nuôi sống người đó một ngày. Còn nếu dạy người đó cách câu cá, bạn sẽ nuôi sống người đó cả đời.)
Người phụ nữ trung niên cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, thế nhưng bà quả thực không có biện pháp khác. Mấy năm này căn cứ Tuyết Sơn bọn họ đều xếp hạng đếm ngược từ dưới lên, nếu không phải vị trí vắng vẻ, căn cứ Tuyết Sơn đã sớm không còn tồn tại.
Năm nay nếu một lần nữa xếp hạng đếm ngược lên, những ngày tháng an nhàn của bọn họ sợ là thật sự phải chấm dứt rồi.
Nhìn đôi mắt phượng lạnh lùng của Tần Nhất, người phụ nữ trung niên nhàn nhạt thở dài, bà khoát khoát tay, thân thể có chút lay động: "Thôi thôi, là tôi đưa ra yêu cầu quá đáng."
Tần Nhất lạnh nhạt mở miệng: "Muốn căn cứ mạnh lên, không phải chỉ dựa vào một cường giả, mà là dựa vào sự đoàn kết của tất cả mọi người trong căn cứ."
Nói xong, cô quay người rời khỏi căn cứ Tuyết Sơn. Người phụ nữ trung niên lớn tuổi vừa rồi dùng chiêu lấy lui làm tiến, căn bản không có tác dụng gì với Tần Nhất. Một căn cứ muốn chân chính cường mạnh, không phải chỉ dựa vào một cường giả là có thể.
Hiển nhiên, người bên trong căn cứ Tuyết Sơn đều không nghĩ tới điểm này, bọn họ chỉ hi vọng có một cường giả có thể mang theo bọn họ bay cao, tự thân lại không cố gắng.
Căn cứ này tuy người già trẻ em chiếm đa số, nhưng cũng không phải không có thanh niên tráng hán, thế nhưng khi Tần Nhất vừa mới đi vào, bọn hắn chỉ ngồi chơi nói chuyện phiếm, không cố gắng luyện tập, đề cao dị năng của bản thân.
Tận thế, không có người nào có thể giúp đỡ ngươi, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có chính bản thân ngươi.
Tiểu Lộ đã chỉ cho cô con đường đi ra Tuyết Sơn, cô cũng lưu lại câu nói kia, nhưng cuối cùng có thể tỉnh ngộ hay không, có thể vùng lên hay không, chỉ có thể xem bản thân bọn họ có cố gắng hay không.
Người phụ nữ trung niên nghe Tần Nhất nói thế thì giật mình, lập tức lắc đầu: "Đứa bé này sao lại ích kỷ như vậy, chẳng qua là muốn nó giúp chúng ta một tay, được rồi, người ta không nguyện ý, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu."
Tiểu Mộc đi tìm Căn cứ trưởng, không ở mặt ở đó. Ngược lại Tiểu Lộ nghe được lời khuyên của Tần Nhất, chỉ là cậu ta rất ngốc, tuy cảm thấy lời Tần Nhất nói rất có đạo lý, nhưng nghe mẹ mình nói, cậu ta lại cảm thấy mẹ mình cũng không sai.
Tần Nhất ôm tiểu Linh Hồ nháo ầm ĩ muốn ra ngoài thăm thú, đi dọc theo lộ tuyến Tiểu Lộ chỉ trước đó, rất nhanh đã ra khỏi núi tuyết.
Tần Nhất từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ, tìm vị trí của Thiên Cơ Tuyết Sơn, lại nhìn một chút thành Hồng Nguyệt, phát hiện khoảng cách rất xa.
Cô cất bản đồ đi, trước tiên đi về phía thành phố D cách Tuyết Sơn gần nhất. Có chuyện của căn cứ Tuyết Sơn, Tần Nhất quyết định vẫn nên một thân một mình đi đến thành Hồng Nguyệt.
Đỗ Quyên cọ xát cánh tay Tần Nhất, thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong đầu Tần Nhất: "Nhất Nhất, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tần Nhất ôm nó vuốt vuốt lông, ánh mắt tĩnh lặng như nước: "Đi thành phố D."
Tần Nhất không biết thời gian cụ thể diễn ra trận tranh giành bán thú nhân, cho nên quyết định đi con đường ngắn nhất.
Nửa tháng sau, trận tranh bán thú nhân sẽ được tổ chức tại thành Hồng Nguyệt, hiện tại thành Hồng Nguyệt có thể nói là người đông như chảy hội.
Thành chủ thành Hồng Nguyệt Vương Giang đứng trên tường thành nhìn người xếp hàng bên ngoài, trong mắt tràn đầy đắc ý, nhưng trên mặt vẫn bày ra nụ cười tiêu chuẩn thỏa đáng.
Thuộc hạ bên dưới ai mà không nhìn ra đắc ý trong mắt ông ta, lên tiếng vuốt mông ngựa: "Thành chủ, ngài nhìn xem, có rất nhiều người đều mộ danh mà đến thành Hồng Nguyệt chúng ta, đây đều là do ngài quản lý tốt."
Chương 351: Cô rất nghèo
Vương Giang khoát tay áo: "Lão Vương, ông đừng nói như vậy, thành Hồng Nguyệt chúng ta chỉ là chiếm một phần ưu thế của bán thú nhân cấp chín mà thôi."
Lão Vương thấy Vương Giang tuy nói vậy, nhưng lại nhìn rõ sự khinh thường trong mắt ông ta, liền cười hắc hắc một tiếng: "Thành chủ, tôi nghe nói lần này căn cứ Đế Đô bên kia cũng phái người tới, không biết Vân Hoán có đến hay không?"
Nhắc tới Vân Hoán, đôi mắt Vương Giang sáng lên. Vân Hoán hành tung bất định, thần bí khó lường, thế nhưng anh ta rất mạnh. Vương Giang còn nhớ lời đồn về trận bộc phát Zombie triều ở căn cứ Z trước đó.
Hơn vạn Zombie, căn cứ Z căn bản không trụ nổi, cuối cùng vẫn là Vân Hoán đi ngang qua, vung tay lên, không gian dị năng khóa lại, mấy nghìn Zombie trong nháy mắt chia năm xẻ bảy trong không gian của Vân Hoán.
Đây chính là một vị cường giả, nếu như có thể lôi kéo, thành Hồng Nguyệt sẽ trở nên vô địch.
Thành và căn cứ thật ra không khác nhau lắm, chỉ là một bên chiếm nguyên một thành phố, ở ranh giới giữa các thành thị với nhau xây lên tường vây, Căn cứ trưởng thích tự xưng mình là Thành chủ.
Còn các căn cứ khác thì có thể tùy ý xây dựng ở bất cứ đâu, dù chỉ là ở một bãi đất trống, căn cứ Đế Đô chính là như vậy.
Thương Sơn vốn không có đường, Đế thiếu vung tay lên, Đế Đô nổi phong vân.
Căn cứ Đế Đô là do người của tiểu đội Vân Hoán từng chút từng chút tạo dựng lên, dị năng giả bên trong có lẽ không phải là nhiều nhất, nhưng là căn cứ đoàn kết nhất, thực lực thậm chí vượt qua cả căn cứ Kinh Đô.
Trong lòng Vương Giang bắt đầu gõ bàn tính, đầu óc đột nhiên thông suốt. Không phải ông ta còn có một cô con gái sao, đàn ông có thực lực và danh tiếng, phụ nữ bên người sao có thể ít.
Trong rừng cây bên ngoài thành Hồng Nguyệt, một bóng người chậm rãi đi ra. Thời tiết có chút nóng, Tần Nhất chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng, đơn giản nhưng tôn lên mặt mày như họa của cô.
Trong ngực có một cục lông màu trắng làm ổ, trên vai thì có một con mèo nhỏ nằm sấp, cái đuôi phía sau khẽ đung đưa qua lại, màu lông dường như có lưu quang ẩn hiện.
Con mèo nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to màu vàng híp híp, nâng lên móng vuốt nhỏ liếm liếm. Con mèo nhỏ này chính là Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ, tên Tịch. Nó nói thầm với Tần Nhất: "Chủ nhân, phía trước có thứ gì đó đang tới."
Bước chân Tần Nhất không hề dừng lại, nhưng lại thả nhẹ hô hấp, dị năng tinh thần lặng lẽ xoay tròn, trong nháy mắt thay đổi mùi của bản thân.
Tịch nói là "thứ", mà không phải người.
Làm Thần thú, cái mũi của Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ so với Tần Nhất càng nhạy cảm hơn.
Tần Nhất đi tới, nghe thấy phía sau có âm thanh, lập tức ngồi xổm xuống. Trước mắt vừa vặn có bụi cây che lấp, từ góc độ của Tần Nhất có thể thấy rõ ràng "thứ" trước mặt.
Là một con Zombie, còn là một con Zombie cao cấp. Đẳng cấp Zombie càng cao, đặc trưng nhận dạng của con Zombie đó ngược lại càng ít. Nghe nói Zombie có đẳng cấp cao nhất cùng con người bình thường không khác nhau lắm, ngoại trừ không thể mở miệng nói chuyện.
Đây hẳn là một con Zombie vương, đời trước hay đời này Tần Nhất đều chưa từng gặp qua.
Con Zombie trước mặt có làn da màu xanh nhạt, răng nanh chìa đã thu hồi, con mắt cũng rất bình thường, không có lồi ra, cho nên đẳng cấp khẳng định không thấp.
Giờ phút này nó đang ngồi trên mặt đất hưởng thụ đồ ăn của mình, một đoạn cánh tay người.
Mắt phượng xinh đẹp đảo một vòng, đáy mắt hiện lên chiến ý nồng đậm. Zombie cao cấp, tinh thạch của nó là đồ tốt.
Tần Nhất hiện tại vô cùng thiếu thốn thú hạch và tinh thạch, bên trong không gian có đến mấy cái dạ dày vương, linh khí của vị diện này không bằng đại lục Tinh Thần, Tịch và Đỗ Quyên muốn tu luyện chỉ có thể dựa vào linh khí bên trong không gian.
Thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, cũng may năng lượng bên trong thú hạch và tinh thạch đối với bọn chúng cũng hữu dụng. Tiểu Lam cũng sắp tỉnh lại, nó độ kiếp khẳng định cần lượng lớn năng lượng. Tiểu Mai hoa sau khi bị Tần Nhất thu phục, Tần Nhất không cho phép nó ăn người, cho nên nó cũng chỉ có thể dựa vào tinh thạch và thú hạch.
Cho nên, hiện tại Tần Nhất thật sự rất nghèo.