Edit by Thanh tỷ
Chương 354: Dã tâm của Vương Giang
Tần Nhất vừa linh hoạt né tránh Zombie dị năng công kích, vừa vui vẻ vung đại đao. Đao đao tinh chuẩn, hai mươi mấy con Zombie lúc đầu đang không ngừng giảm xuống.
Còn dư lại một nửa, Tần Nhất thu hồi đại đao, sử dụng dị năng ngưng tụ ra năm tấm lưới điện lớn, trong nháy mắt vây đám Zombie còn dư lại chung một chỗ.
Đám Zombie này chỉ là trung cấp, tuy có tư tưởng của mình, nhưng lại rất mơ hồ ngây thơ. Giờ phút này nhìn thấy đồ ăn ngon miệng mang tên Tần Nhất, nhu cầu trên thân thể vượt qua tâm lý, bọn chúng nhao nhao muốn xông ra.
Kết quả, Mộc Hiên Nhiên nhìn thấy một đám Zombie bị điện giật cháy đen, khóe miệng co rút, quả nhiên là biếи ŧɦái.
Tần Nhất vui vẻ đào móc tinh thạch, hai mươi mấy viên tinh thạch đủ mọi màu sắc, lấp lánh như bảo thạch. Khóe miệng Tần Nhất hơi cong lên, đây đều là của cô.
Đỗ Quyên cào nhẹ tay Tần Nhất, mắt nhỏ màu tím long lanh nhìn Tần Nhất, đáng thương hề hề.
Tần Nhất tiện tay ném cho nó một viên tinh thạch, tiểu Linh Hồ hưng phấn kêu ngao ngao, ôm tinh thạch liền gặm.
Tần Nhất lấy một viên khác đưa cho Tịch trên vai, còn lại thu hết vào không gian.
Còn chưa đủ~
Mày kiếm của Mộc Hiên Nhiên hơi nhíu, tiểu Hồ Ly và con mèo nhỏ ăn tinh thạch? Tinh thạch của Zombie và thú hạch của bán thú nhân đều rất cứng, so với kim cương còn cứng hơn, dị năng giả đều là hấp thu năng lượng bên trong, cũng không có cho vào mồm ăn.
Thế nhưng hai vật nhỏ này lại ăn say sưa ngon lành, quả thật rất có ý tứ.
Mộc Hiên Nhiên đang ngây người, chỉ thấy mắt phượng của thiếu niên sáng rực, quỷ dị nhìn mình: "Bán thú nhân đâu?"
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời từ từ tối xuống, Tần Nhất ngồi xếp bằng trên mặt đất, đếm tinh thạch và thú hạch trong tay mình, mặt mày như họa.
Bên cạnh cô là Mộc Hiên Nhiên mệt như cún nằm trên mặt đất. Mộc Hiên Nhiên chưa từng mệt mỏi như hôm nay, nửa ngày, bọn họ đi gần hết toàn bộ rừng cây.
Rừng cây này tuy được gọi là rừng cây nhỏ, nhưng trên thực tế lại không nhỏ, thế mà bọn họ lượn lờ trong rừng cây nửa ngày trời lại không thấy nổi bóng một con Zombie hay bán thú nhân nào.
Mộc Hiên Nhiên nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Tần Nhất, trong lòng mềm nhũn: "Tiểu gia hỏa, lần này chúng ta có thể làm bạn rồi chứ?"
Tần Nhất đốt lên đống lửa, sau đó mắt sáng quắc nhìn Mộc Hiên Nhiên.
Mộc Hiên Nhiên = tinh thạch, mối làm ăn này thấy thế nào cũng rất có lời.
Tên này không biết có dị năng gì, nhưng lại có thể chuẩn xác biết được nơi nào có Zombie và bán thú nhân, có chút giống dị năng tinh thần, nhưng cô lại không cảm nhận được tinh thần lực của cậu ta dao động.
Nhưng mà, rất mạnh. Cậu ta đến giờ vẫn chưa lộ ra dị năng của mình, nhưng Tần Nhất có thể cảm nhận được, cậu ta rất mạnh.
Mộc Hiên Nhiên bị ánh mắt sáng quắc của Tần Nhất nhìn, cả người không được tự nhiên, giống như mình là dê béo bị lão sói xám để mắt tới vậy.
"Tần Nhất, tên của tôi."
Đây là đồng ý rồi.
Khóe miệng Mộc Hiên Nhiên cong cong, nhàn nhã nằm trên cỏ, chóp mũi là mùi hương đồ ăn thơm ngọt, ấm áp, rất dễ chịu.
Bên trong thành Hồng Nguyệt, Vân Hoán quyến luyến vuốt ve túi gấm trong tay, Lâm Bạch gõ cửa đi vào, khóe miệng cong lên, nhưng trong mắt hồ ly lại là một mảnh lạnh lẽo.
"Lão đại, không có tin tức, lão hồ ly Vương Giang giấu diếm tin tức rất chặt."
Vân Hoán thu hồi túi gấm, lông mày bao phủ băng sương, anh gõ bàn một cái nói: "Dã tâm của ông ta cũng không nhỏ."
Lâm Bạch ưu nhã ngồi xuống, rót một ly rượu đỏ nhẹ nhàng đung đưa: "Có dã tâm nhưng không có đầu óc. Đúng rồi lão đại, hôm nay Vương Giang đến tìm anh nói gì thế?"
Vân Hoán uống một ngụm rượu, hầu kết gợi cảm nhấp nhô, thanh âm khàn khàn: "Ông ta muốn nhét đứa con gái buồn nôn của mình cho ta."
Bên trong đôi mắt đào hoa lạnh lùng tràn đầy chán ghét, Lâm Bạch biết Vân Hoán nói tới ai, cô con gái duy nhất của Vương Giang, Vương Kháng Đinh.
Chương 355: Hang ổ của bán thú nhân
Vương Kháng Đinh thực ra rất nổi danh, Vương Giang thích trẻ con, con gái của ông ta cũng có sở thích như vậy, đây đều không phải bí mật gì lớn.
Thế nhưng lão già Vương Giang lại muốn nhét con gái của mình cho lão Đại, quả nhiên là không muốn sống.
Vân Hoán lại nhấp một ngụm rượu, lệ khí bộc phát: "Tôi đã phế một cái chân của cô ta."
Trong lòng Lâm Bạch khẽ thở dài, lão Đại trước đó không thích phụ nữ, sau khi Tần Nhất xảy ra chuyện, anh càng thêm chán ghét phụ nữ, thậm chí ở chung cùng một không gian với phái nữ ba phút cũng không làm được.
Không biết đây có phải là chuyện tốt hay không nữa. Nếu như, nếu như Tần Nhất cuối cùng không thể sống lại, lão Đại sợ là cả đời không lập gia đình.
Hoặc là sau khi tìm được Tiểu Hiên, anh sẽ đi theo người kia.
Trong lòng Lâm Bạch suy nghĩ đủ loại vấn đề lớn nhỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn nhuận: "Lão Đại, lần tranh bán thú nhân này, Tần Tiểu Thiếu sẽ tới, Triệt gia cũng tới."
Vân Hoán lại rót thêm một ly, vẻ mặt lãnh đạm, giống như không có chuyện gì có thể khiến anh bận tâm: "Tôi biết rồi."
Anh nhấp một ngụm, cả người đột nhiên cứng đờ, ly thủy tinh sáng long ánh ánh rượu trượt khỏi tay rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng choang thanh thúy.
Lâm Bạch giật mình kinh ngạc, vội vội vàng vàng đứng lên: "Lão Đại, anh làm sao vậy?"
Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Vân Hoán trống rỗng, đầu ngón tay anh run nhè nhẹ, không tự chủ được đặt tay lên vị trí trái tim. Sau đó bóng đen lóe lên, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, Lâm Bạch chỉ kịp nghe được một câu lẩm bẩm của Vân Hoán: "Thất Thất."
Giờ phút này Tần Nhất hận không thể hung hăng đánh Mộc Hiên Nhiên một trận, cô hối hận, hối hận đồng ý với người này.
Mộc Hiên Nhiên cũng vẻ mặt đau khổ, làm sao cậu ta biết được mình tùy tiện đi liền tiến vào ổ của bán thú nhân.
Lít nha lít nhít bán thú nhân bên trong nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đó khiến da đầu Mộc Hiên Nhiên tê dại. Trong lòng Tần Nhất cũng càng ghét bỏ Mộc Hiên Nhiên hơn.
Nhân loại sống sờ sờ, Tần Nhất nhìn thấy từng cặp mắt lóe ra lục quang, cô một tay túm lấy cánh tay Mộc Hiên Nhiên, một tay khác ném ra một trận băng tiễn, vội vàng lôi kéo Mộc Hiên Nhiên chạy ra ngoài.
Tốc độ của bán thú nhân rất nhanh, Tần Nhất chỉ nhìn thấy toàn đầu là đầu, cô đẩy Mộc Hiên Nhiên một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Tách ra chạy."
Ánh mắt hai người chạm nhau, tuy Mộc Hiên Nhiên vẫn chưa lộ ra dị năng của mình, nhưng Tần Nhất tin tưởng cậu ta có thể chạy thoát.
Mộc Hiên Nhiên cũng biết hiện tại tách ra là tốt nhất, anh nói với Tần Nhất một câu "Cậu cũng phải cẩn thận", sau đó hướng một phương hướng khác chạy đi.
Trong nháy mắt bán thú nhân giảm đi một nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều. Tần Nhất cắn răng, một bên thả ra lôi cầu, một bên tiếp tục chạy trốn.
Giờ phút này cô không nhịn được nói tục, cmn, chuyện quái gì thế này, tại sao bên ngoài thành Hồng Nguyệt lại có nhiều bán thú nhân như vậy?
Tịch nhảy xuống đất nhanh chóng biến lớn, nói với Tần Nhất: "Chủ nhân, ngươi mau lên đây, tốc độ của ta nhanh."
Tần Nhất một tay khẽ chống, vững vàng ngồi lên lưng Tịch, không quên ném dị năng ra đằng sau. Đuổi theo Tần Nhất đều là bán thú nhân hình trùng như nhện, sâu róm,...cái gì cũng có, khiến Tần Nhất nổi hết da gà da vịt.
Mặt đất chấn động, toàn bộ rừng cây đều lắc lư theo. Trên tường vây của thành Hồng Nguyệt, người tuần tra trong nháy mắt phát hiện ra dị thường, hắn nhanh chóng kéo còi báo động, chuẩn bị hạ cổng thành xuống. Đột nhiên một bóng đen phi nhanh qua, đợi người tuần tra nhìn kỹ lại, không thấy bóng dáng bóng đen đó đâu nữa.
Trong rừng cây, bán thú nhân còn đang đuổi sát Tần Nhất, tốc độ của bán thú nhân hình trùng thực sự quá nhanh, Tịch phi nhanh đến đâu cũng không cắt đuôi được bọn chúng, ngược lại thể lực sắp chống đỡ không nổi.
Nhưng mà bán thú nhân phía sau lại giống như được uống máu gà, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Khoảng cách dần dần được kéo lại càng gần, Tịch cũng sắp đến cực hạn.