Edit by Thanh tỷ
Chương 364: Gặp lại Tần Kiều Kiều
Tố Nguyên vội vàng cõng Vương Kháng Đinh đi ra ngoài, một chút cũng không quan tâm tiểu thiếu niên trên giường đang thoi thóp.
Trên đường phố thành Hồng Nguyệt có rất nhiều các quán hàng rong, so với mấy năm trước, hiện tại bán hàng rong càng ngày càng nhiều, chủng loại đồ vật bày ra cũng càng ngày càng phong phú, mắt người xem cũng phải hoa cả lên.
Vân Hoán ôm Tần Nhất dạo chơi khắp nơi, đến trước một sạp hàng nhỏ đều sẽ dừng lại, sau đó kiên nhẫn hỏi Tần Nhất có coi trọng đồ vật nào hay không.
Tần Nhất đối với những vật khác không có hứng thú, ngược lại trông thấy có bán tinh hạch và thú hạch, lấy toàn bộ.
Cô hiện tại thật sự là quá nghèo, tinh hạch thú hạch đều thiếu, nuôi mấy cái Dạ Dày Vương, Tần Nhất cảm giác thân thể của mình đều sắp bị đào rỗng.
Đang đi dạo, chợt phát hiện phía trước vây không ít người, giống như đằng trước xảy ra chuyện gì đó náo nhiệt.
Vẻ mặt Tần Nhất lãnh đạm, nhưng trong lòng lại muốn đi qua nhìn một chút, dù sao bát quái là thuộc tính tự có của mỗi một nữ sinh.
Vân Hoán nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa là cưng chiều say lòng người: "Muốn đi xem?"
Không đợi Tần Nhất trả lời, anh liền ôm cô né tránh lách qua đám đông, chốc lát đã đứng ở vòng trong cùng. Cô xoay đầu lại, sau khi thấy rõ nam nữ nhân vật chính chuyện bát quái là ai, trong lòng cảm thán một câu, đúng là khéo mà.
Người phía trước là người quen đã lâu không thấy, Trịnh Trọng và Tần Kiều Kiều.
Lúc ánh mắt đầu tiên của Tần Nhất nhìn thấy Tần Kiều Kiều, cô có chút không dám tin, cơ thể không có bao nhiêu thịt, gần như là gầy trơ xương, mặt như lưới cá, gương mặt thanh tú tinh xảo ngày xưa đen xì, tóc rối bời, bờ môi xẹp xuống, tới gần một chút, có thể ngửi được một mùi ôi thiu trên người cô ta.
Nếu không phải ngũ quan vẫn còn khá rõ, cô lại ở chung với Tần Kiều Kiều nhiều năm, thật sự sợ sẽ không nhận ra được cô ta.
Chỉ là, cô ta ở đây làm gì?
Phía trước, Tần Kiều Kiều tiến lên muốn nắm chặt lấy tay Trịnh Trọng, vẻ mặt thâm tình nhìn Trịnh Trọng: "Anh Trịnh Trọng, em là Kiều Kiều. Không phải anh đã nói qua hai năm sẽ đến cưới em sao, sao thời gian lâu như vậy cũng không có tin tức?"
Tần Kiều Kiều tận lực thả mềm giọng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trịnh Trọng. Chỉ là thời gian dài cô ta không mở miệng nói chuyện, thanh âm vốn khàn khàn hiện tại còn cố gắng làm mềm giọng, giống như tiếng quạ đen đầu cành trong ngày mùa đông, khó nghe vô cùng.
Trịnh Trọng ghét bỏ né tránh lùi về sau, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi hôi chua, hun đến suýt chút nữa anh ta không nhịn được phun ra.
Nghe được lời đối phương nói, Trịnh Trọng nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, đợi đến khi nhìn ra gương mặt quen thuộc, anh ta có chút không xác định hỏi: "Kiều Kiều?"
Tần Kiều Kiều vẻ mặt kích động, cô ta biết Trịnh Trọng sẽ không quên cô ta mà, năm đó bọn họ ân ái như vậy, anh còn hứa hẹn sẽ đến cưới cô ta.
Tần Kiều Kiều che miệng nhỏ cười một tiếng, hàm răng đen đen làm người ta nhìn mà sợ hãi: "Là em, Kiều Kiều. Anh Trịnh Trọng, em biết anh khẳng định còn nhớ em, anh nhất định là yêu em."
Ánh mắt người xung quanh nhìn Trịnh Trọng càng lúc càng quái dị. Chàng trai mặt mũi sáng lạn tuấn tú, không nghĩ tới lại có khẩu vị nặng như vậy. Bộ dáng cô gái như thế mà cũng có thể hạ miệng, thật sự là bội phục.
Ánh mắt người xung quanh quá mức nóng bỏng, khiến Trịnh Trọng có chút không được tự nhiên, anh ta thoáng lộ ra ý cười, nhưng bên trong đáy mắt tràn đầy ghét bỏ: "Kiều Kiều, em có chuyện gì không?"
Đây rõ ràng là không thừa nhận, thật ra Trịnh Trọng cảm thấy mình rất yêu Tần Kiều Kiều, thậm chí muốn cưới cô ta. Thế nhưng từ năm năm trước từ chỗ Đại Bạch biết được chân tướng, anh ta thế mới biết hóa ra Tần gia Đại tiểu thư là hàng giả, hơn nữa còn không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với Tần Miễn.
Trịnh Trọng vô cùng tức giận, anh ta cảm thấy bản thân mình bị lừa, bởi vậy oán giận Tần Kiều Kiều, tự nhiên sẽ không chịu cưới cô ta nữa.
Chương 365: Lạnh nhạt
Một người phụ nữ bình thường còn không biết cha mẹ mình là ai, làm sao có thể xứng với Trịnh gia anh ta, hơn nữa còn xấu như vậy.
Anh ta thích là Tần Kiều Kiều xinh đẹp động lòng người trước kia, chứ không phải cái người đầu tóc rối bời bẩn thỉu trước mắt.
Mà mấy năm trước, chuyện Tần gia Đại tiểu thư giả mạo hại chết Tần gia Đại tiểu thư chân chính đã sớm truyền ra ngoài, đến người ở Kinh Đô cũng biết.
Nếu anh ta thật sự mang Tần Kiều Kiều trở về, anh ta còn không phải trở thành trò cười cho những người kia, cho nên hiện tại anh ta chỉ có thể có lỗi với Tần Kiều Kiều.
Trịnh Trọng vì mình mà kiếm cớ, trên mặt duy trì nụ cười xa cách.
Tần Kiều Kiều không nhìn ra, hoặc là nói cô ta nhìn ra nhưng không nguyện ý tin tưởng. Cô ta hiện tại chỉ có thể dựa vào Trịnh Trọng, cô ta không muốn quay về. Vân Hoán là một kẻ điên, đám người đó đều là một lũ điên. Năm năm qua, bọn họ để cô ta sống sót, nhưng lại sống không bằng chết.
Cô ta từng nghĩ đến tự sát, thế nhưng mỗi lần đều mang tâm lý may mắn, cô ta không trốn thoát được, chỉ hy vọng có người tới cứu mình. Thế nhưng những người đàn ông cùng cô ta hoan hảo kia lại không có một ai thật lòng.
Lần này, không biết đám người Vân Hoán xảy ra chuyện gì, hôm qua bỗng nhiên đưa cô ta ra ngoài, sau đó nhốt cô ta ở trong một căn phòng. Hôm nay cũng không biết lại xảy ra chuyện gì, sau khi người đàn ông giày vò cô ta xong rời đi, cửa thế mà không khóa, cô ta liền lén lút chạy ra.
Sau đó nghe được có người nói Trịnh Trọng ở chỗ này, cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, quả nhiên thấy Trịnh Trọng ở đây.
Kỳ thật ấn tượng của Tần Kiều Kiều với Trịnh Trọng đã không còn rất sâu sắc, cô ta chỉ nhớ rõ người đàn ông này rất yêu mình, anh ta nói sẽ đối tốt với cô ta cả đời.
Cũng không biết có phải là niềm vui sướng vì cầu sinh thành công đã làm cho đầu óc Tần Kiều Kiều hồ đồ hay không, cô ta liều lĩnh vọt lên.
"Đúng, đúng vậy, anh Trịnh Trọng, em là Kiều Kiều. Anh còn nhớ không, anh đã nói anh sẽ cưới em. Anh mang em đi, mau mang em đi đi, em không muốn ở lại nơi này nữa."
Tần Kiều Kiều có chút điên cuồng, mặt mũi dữ tợn trông rất kinh khủng. Cô ta tiến lên muốn kéo lấy tay Trịnh Trọng, Trịnh Trọng nghiêng người tránh sang bên cạnh, ghét bỏ dưới đáy mắt càng lộ ra rõ ràng.
"Tần Kiều Kiều, khi đó tôi nói sẽ cưới cô hoàn toàn là vì bị cô lừa gạt. Cô nói cô là Đại tiểu thư Tần gia, kết quả chỉ là hàng giả! Trông cô hồn nhiên ngây thơ, nhưng tâm địa so với ai khác đều ngoan độc hơn. Đại tiểu thư chân chính của Tần gia chính là bị cô hại chết."
Mặt Trịnh Trọng tràn đầy đau lòng: "Kiều Kiều, sao cô lại biến thành bộ dạng này, tôi thật sự đã nhìn nhầm cô rồi."
Quần chúng ăn dưa xung quanh chứng kiến cảnh này, đáy mắt đều lóe lên ánh sáng bát quái.
"Ý, việc này tôi có nghe nói qua, năm năm trước, Tần gia tra ra chân tướng, hóa ra Đại tiểu thư chân chính của Tần gia bị người ta đánh tráo. Chuyện lộ ra, cái hàng giả mạo kia liền hại chết Đại tiểu thư Tần gia chân chính."
"Ồ, có chuyện máu chó như thế sao, nhưng mà tôi thích."
"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới cô gái này lại chính là hàng giả kia, dáng dấp cũng chả ra sao. Ngươi nói xem, Tần thiếu như thế nào lại nhận nhầm con gái chứ."
"Thật là không biết xấu hổ, lừa gạt Tần gia người ta, hiện tại lại lừa gạt tình cảm của người khác. Chàng thanh niên này lớn lên cũng rất đẹp trai, tính tình có vẻ tốt."
Lập tức mọi người đều đảo hướng sang Trịnh Trọng, Tần Kiều Kiều bị người ta chỉ trỏ cũng không quan tâm, điều cô ta quan tâm duy nhất là thái độ của Trịnh Trọng.
Người đàn ông trước mắt này vẫn rất tuấn tú, gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, thế nhưng ghét bỏ và chán ghét dưới đáy mắt anh ta lại hung hăng làm lòng cô ta đau nhói.
Trong đám người, Tần Nhất được Vân Hoán ôm vô cùng vững vàng. Sự chú ý của quần chúng ăn dưa xung quanh đều bị hai người Tần Kiều Kiều hấp dẫn, ngược lại không có người nào chú ý tới hai người bọn họ.